Nhóm người gồm sáu, bảy người di chuyển chậm rãi trên con đường không mấy bằng phẳng, toàn cây cối xum xuê và tuyết dày cộm. Họ vừa đi vừa khom lưng cẩn thận quan sát xung quanh, chốc chốc còn dừng lại đưa tay ngắt lấy mấy thứ hoa cỏ ven đường đi.
"Đi lên phía trước một đoạn nữa rồi nghỉ chân chút nhé?" Nam nhân đi phía trước đội quay đầu hỏi đồng bọn, hắn ta liếc mắt nhìn thoáng qua thiếu niên lùn nhất nhóm.
Cả tập thể đồng ý đáp lại. Họ đã đi suốt ba ngày dài. Mùa đông kéo đến, buông xuống những hạt tuyết trắng xóa ngăn cản tầm nhìn. Nhưng thời tiết lạnh lẽo cũng không khiến họ dừng bước chân của mình.
Diêu Bân đi miệt mài, chân vì không có gì che chắn mà toét da chảy máu rất đau. Thể lực của hắn yếu nhất bọn, chẳng bao lâu đã bị tuột xuống cuối đội, dù thế vẫn không chịu thua mà lê từng bước chân về trước.
Mộc Tùng dù là nữ nhưng thể lực vẫn tràn trề, dư sức hơn hắn nhiều lắm. Nàng vẫn đủ sức đi, cũng chưa bao giờ kéo chân toàn đội lần nào.
Không ai nói gì ai, mỗi người đều cố đi theo đoàn để không bị rớt lại.
Bỏ lại sau lưng một mảng trắng xoá càng lúc càng dày đặc hơn, đoàn người không ngần ngại bước đi lên phía trước, bước đến một nơi mà họ chẳng thể nào biết được có gì đang đợi mình!
Cây cỏ xung quanh bỗng rung động vì có lực lớn tác động, Mãnh sói giang bốn chân lao vút vào đám người. Nó dừng lại bên cạnh người thiếu niên nhỏ tuổi, cái đuôi mừng rỡ lắc lắc.
Thán Thán nhả ra con mồi hiếm hoi mà nó săn được trong mùa đông rét lạnh khó chịu này. Buồn cười ở chỗ, trên cổ Thán Thán còn đeo một chiếc túi du lịch đơn giản mà Diêu Bân cùng Mộc Tùng tạo ra. Bên trong để thỏ trắng mà Thán Thán không biết tha từ đâu về, chẳng hiểu sao Thán Thán cứ thích mang thỏ trắng theo bên mình...
Chẳng phải sói rất thích ăn thịt thỏ sao?
Diêu Bân ôm tâm trạng khó hiểu, tùy ý chiều theo Thán Thán cho đến tận bây giờ.
"Thán Thán, đi thêm một chút là có thể nghỉ ngơi trong chốc lát rồi!" Tia sắc sảo từ đôi mắt của Diêu Bân trở nên dịu lại.
Thán Thán bé bự ngoan ngoãn đi theo Diêu Bân. Mới đầu, mọi người trong đoàn có hơi kinh ngạc khi thấy Hắc Lang quy thuận với cậu thiếu niên ảo diệu nọ, về sau quen dần rồi cũng không quá thấy kì quái rồi lo sợ Hắc Lang nữa. Sao phải sợ một con sói đeo theo một con thỏ đi tùm lum chứ!!!
Phía trước, Lạc Tu dừng lại như đang phán đoán cái gì đó, hắn ta nói: "Sắp nổi bão tuyết, chúng ta phải nhanh chân hơn nữa!"
Hắn ta lui về đứng gần Diêu Bân, mắt liếc thoáng qua lưng Bân bạn hữu rồi kéo hắn đi nhanh hơn. Đoàn người bắt đầu chạy băng băng. Bọn họ vừa nghe thấy hai chữ bão tuyết liền rợn sống lưng, mặt nghiêm trọng, di chuyển khẩn trương hơn. Diêu Bân gấp gáp chạy theo bước chân Lạc Tu, hơi lạnh thấu xương xộc thẳng vào mũi, vào mắt làm hắn khó thở, thật muốn ngất đi cho khỏe. Cái áo da thú đơn giản nọ cũng chẳng thể nào giảm bớt cơn rét buốt ùa tới dồn dập.
"Mẹ ơi, cái thời tiết này mà có người sống nổi hả!!! Âm chục độ rồi!" Hắn la lớn.
Lạc Tu không hiểu mấy thứ ngôn ngữ quái quái từ người này cho lắm. Hắn ta không trả lời lại mà hối thúc đoàn người nhanh chân lẹ tay lên. Tháp Na kéo lấy Mộc Tùng giúp nàng chạy nhanh hơn. Chẳng ai ngờ rằng, phía trước có một con hổ tuyết to lớn ngang bằng Thán Thán không biết lao ra từ đâu, toàn thân nó màu trắng như hòa hợp với nền tuyết.
Hổ tuyết gầm gừ đe dọa, nó hung dữ nhe nanh khoe vuốt với đám người nguyên thủy tay không tất sắt, chỉ mang theo một vài món vũ khí phòng thân đơn giản. Hổ tuyết không nhào vào nhóm người ngay mà cẩn trọng xem xét mức độ gây sát thương của kẻ địch, có thể thấy vì cơn bão tuyết đang đến gần nên hổ tuyết thật sự rất khẩn trương.
Lạc Tu căng thẳng đứng im không nhúc nhích, hắn ta cũng đang theo dõi kẻ địch của mình. Lúc này, bên nào nhúc nhích trước e rằng bên đó sẽ toang ngay lập tức.
Diêu Bân đứng kế bên Lạc Tu cùng Thán Thán, chính là hai nguồn sức mạnh chiến đấu khá lớn nhưng vẫn không kiềm được lo sợ với "kẻ dũng mãnh" phía trước.
"Không được tấn công hổ tuyết!" Lão Điệp đã xuất đầu lộ diện ra từ một hôm trước trầm giọng nói.
"Tại sao? Tụi tôi đang gặp nguy hiểm á!!! Mà nếu có tấn công, đảm bảo bên nghẻo trước sẽ là tụi tôi đây!" Hắn nói thầm trong miệng, tiếng nhỏ đến nổi Lạc Tu đứng kế bên cũng chẳng nghe được gì.
"Nếu hổ tuyết chết nhà mi cũng đừng mong sống yên sống lành! Chẳng phải đã từng ban lệnh không được gây tổn thương các sinh vật có sự sống và linh hồn hay sao? Mau nhìn bụng nó đi, một xác hai mạng, tội càng nặng!!!" Lão Điệp hận thiết bất thành cương* mà nói.
Nghe thế, lúc này Diêu Bân mới chú ý phần bụng của hổ tuyết, cái bụng hơi nhô chứng minh nơi đó có chứa một bé hổ tuyết con! Mà người ta có câu: "mẹ dữ như hổ"! Hổ tuyết chắc chắn sẽ vì bảo vệ đứa con trong bụng của nó mà đồng quy vô tận* với bọn họ!
Đến lúc đó, chỉ còn nước chết trong tuyết và bị hổ mẹ mần thịt!!!
Đang lúc Lạc Tu căng thẳng đọ mắt với hổ mẹ thì bên cạnh truyền đến một lực kéo nhẹ mà gấp rút, quay đầu nhìn mới biết ra là người nọ, hắn ta nheo mắt ý hỏi có chuyện gì không.
Diêu Bân lúng túng lau mồ hôi vô hình trên trán, lắc đầu nói: "Không thể làm con hổ này bị thương hay tấn công nó, anh mau xem bụng của nó kìa...Nó sẽ liều mình bảo vệ con của nó đến cùng, nếu gây chiến chỉ có thể lưỡng bại câu thương*, cho nên... Hổ này, không thể gây chiến với nó!!!"
Lạc Tu nghe thế mới chú ý đến phần bụng con hổ, nheo mắt, vẻ mặt nghiêm trọng. Tháp Du, Tháp Na, Lạc Ngân và Lợi Á là những chiến sĩ sẽ phải chiến đấu, ban đầu họ còn nuôi nấng một chút hi vọng, bất chợt nghe Diêu Bân nói vậy liền cảm thấy hiện thực sao tàn khốc quá!
"Không phải chứ? Vậy chẳng phải chúng ta sẽ bỏ mạng tại đây sao!!!" Tháp Du là người đầu tiên tuyệt vọng la lớn, giọng điệu có khác nào là "trời muốn diệt ta!" không cơ chứ.
Tuy Mộc Tùng không biết tính nghiêm trọng của vấn đề nhưng ít ra nàng biết ải này khó mà bình an thoát ra được. Nàng nhìn Tháp Na đang che chắn bảo vệ mình phía trước, không hiểu sao cũng không thấy sợ nữa.
Tháp Na chăm chú đấu mắt với hổ mẹ, cảm giác được có một hơi ấm nắm chặt lấy tay mình, mày không nhíu mắt càng không rời nhưng tay lại nắm chặt lấy luồng hơi ấm đó hơn.
Như là an ủi.
Như là vỗ về.
Cũng như là đáp lại lời ước nguyện cùng chết bên nhau...
"Nếu không chiến đấu, sẽ chết." Lạc Tu điềm tĩnh nói, trong lời nói còn có một chút cứng rắn không thể nào xoay chuyển.
"Nhưng nếu giết nó thì tôi..." cũng không yên ổn nổi.
Diêu Bân không nói hết câu, có lẽ là bởi vì khi nhìn vào mắt của người đàn ông này, hắn đã biết người này sẽ không vì một lời nói của hắn mà hi sinh toàn đội.
"Bân, không giết nó thì người chết sẽ là chúng ta! Nếu buộc phải chọn, chúng ta tấn công nó có khi sẽ có một con đường sống. Còn nếu bỏ cuộc, nó sẽ giết chúng ta!" Lạc Tu Trầm giọng nói, hắn ta chẳng quan tâm đến cái gọi là hổ mẹ bảo vệ con gì đó. Hắn chỉ biết, giết nó, sẽ sống.
Diêu Bân chẳng biết Lạc Tu gọi hắn thân thiết như vậy từ lúc nào, nghe được cũng chỉ thấy mắc cười bản thân mà thôi.
Con người quả nhiên là loài tàn nhẫn, ý muốn sống sót lúc nào cũng chiến thắng cảm xúc. Loài người sẽ chấp nhận tiêu diệt mọi thứ nếu có kẻ muốn cướp đường sống của họ.
Con người...
Luôn tàn nhẫn như vậy.
"Mau cản lại, dù người giết hổ mẹ không phải là mi, nhưng đứng nhìn cũng sẽ bị mang tội thấy chết mà không cứu!!!" Lão Điệp rối loạn cảnh cáo.
Tinh thần khác thường ba hôm trước của Diêu Bân là do hít phải một loại hương khí nâng cao tinh thần tiêu cực gây nên. Chẳng biết loại hương này xuất hiện từ đâu, nhưng nó suýt khiến cho Diêu Bân tự tổn thương thần hồn của mình. May mắn nhờ có Lão Điệp dùng một tia năng lượng ít ỏi còn lại đẩy hắn thoát khỏi biển hồn nhanh chóng mới thoát được một kiếp.
Hôm nay nếu phải chịu một kích khủng bố từ hình phạt, nói không chừng hắn sẽ có khả năng thật sự trở thành kẻ điên mất!
Không thể để điều này xảy ra!
"Đừng giết! Tôi có cách... Mọi người chờ một chút có được không?" Hắn bắt đầu vận động hết mười phần công lực để tìm cách, cũng không quên trấn an Thán Thán bên cạnh.
"Cậu có cách gì cơ?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Đừng manh động, bây giờ tôi sẽ dụ hổ mẹ rời đi mà không chiến đấu với chúng ta." Hắn trấn tĩnh lấy trong túi đeo thô sơ ra mấy miếng thịt lớn. "Mọi người xem đi, bão tuyết sắp tới, tôi nghĩ hổ mẹ cũng chỉ đang gấp rút muốn trở về ổ của mình để tránh bão. Nó chắc chắn sẽ không dư thừa tinh lực tấn công chúng ta. Bây giờ, tôi thử thả cho nó mấy miếng thịt ra vẻ thành ý không muốn làm hại nó và con nó, tới lúc đó... Chúng ta chậm rãi nhích thành hình một vòng cung rồi lách sang một bên nhường đường cho nó trở về nhà là được." Sợ mọi người không chịu đồng ý, hắn càng cố gắng thyết phục hơn.
"Được không?"
Nét do dự thoáng chốc lướt qua mắt của mỗi người, dù sao bắt họ đi tin tưởng giao mạng sống cho một người thiếu niên mới quen biết không lâu lắm thì cũng có hơi...
"Được! Thà liều mạng để cả nhóm thử qua cách của cậu trước cũng là một ý kiến hay." Bất ngờ thay khi người mở miệng ra đầu tiên lại là Tháp Na.
Anh lạnh nhạt nói, nhưng Diêu Bân biết phải tin tưởng đến cỡ nào anh mới chấp nhận lời đề nghị của hắn.
"Tôi thấy cũng có lý, thử một chút xem?" Người tiếp theo mở miệng là Lợi Á.
"Đồng ý!" Lạc Ngân cùng Tháp Du cũng tiếp lời.
Mọi người chờ đợi, họ chờ sự chấp thuận cuối cùng đến từ Lạc Tu - người đứng đầu cả nhóm.
Lạc Tu không chấp nhận ngay mà đắn đo trầm mặt một hồi, hắn ta đang phân tích lợi và hại của kế hoạch, phân tích mức độ khả thi của nó.
Lạc Tu cúi đầu nhìn vào mắt Diêu Bân, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của người này nhưng cuối cùng như là đã chịu thua mà trầm thấp lên tiếng: "Được!" Song, hắn ta lại kèm theo một câu. "Nhưng nếu thất bại, chúng ta sẽ giết nó, không nói nhiều!"
Nhận được sự đồng ý của tập thể, Diêu Bân mím môi nắm chặt miếng thịt trong tay, nói: "Vậy bây giờ tôi ném miếng thịt đi đây."
***
Hổ tuyết mẹ đang trên đường kiếm ăn thì phát hiện thời tiết sắp chuyển xấu nên lật đật chạy về hang trú an toàn.
Chạy được nửa đường thì nó phát hiện có mùi của con sói đen có sở thích ôm thỏ nọ. Cái tên sói đen này nó biết, là một con sói kiêu ngạo khó chơi.
Muôn thú truyền tai nhau một lời đồn, nếu bắt gặp một con sói đen huyền có một chỏm lông màu trắng trước ngực thì chỉ khuyên thú một câu thôi...
Tránh chỗ khác mà đi đường vòng đi.
Nay đường về nhà duy nhất trước mặt lại bị con sói kiêu ngạo chiếm lấy, hổ mẹ thật không vui!
"Grừ grừ, mau tránh ra cho mẹ con ta về nhà!" Hổ mẹ nhe răng.
Ai ngờ con sói gợi đòn lại gầm nhẹ bảo để cho Bân nhà nó gì đó đi qua trước mới được.
Hổ mẹ liếc thấy dưới chân con sói là một đám người nguyên thủy thô sơ, trên tay họ là những thứ vũ khí có thể làm tổn thương đến con mình nên nó không chấp thuận.
Hai bên đang giằng co qua lại, chợt thấy tên nhóc loài người tên Bân gì đó quăng ra một miếng thịt, vũ khí cũng được thu lại.
Hổ mẹ thoáng ngửi qua mùi thịt tươi cũng có chút đói, mấy hôm nay hổ con trong bụng nó càng lớn hơn, vì thế lượng dinh dưỡng còn dư lại của mùa đông ít ỏi này căn bản là không đủ. Tên loài người kia còn liên tiếp quăng ra mấy miếng thịt ngon miệng, nó cũng không khách sáo.
Sói đen bên kia tiếc của "ư ử" mấy tiếng nhưng cũng rồi thôi.
Ngao ngao...Dù sao Thán Thán ta cũng vừa săn được một con mồi khá lớn nên nhường cho mẹ con các ngươi một chút đó cũng không sao...
Hổ mẹ táp lia lịa mồi ngon mấy phát, chợt thấy bên kia có động tĩnh cũng liền ngước đầu hổ lớn nhìn theo. Con người bên kia tự dưng di chuyển sang một bên với ý định thỏa hiệp nhường chỗ.
Hổ mẹ cũng dễ tính mà thuận nước đẩy thuyền nhường nhịn không ham chiến. Nó từ từ lướt qua nhóm người kia, trước khi rời đi còn quay đầu rống to một tiếng.
"Nửa tháng sau là tiểu hổ nhà ta sinh, ngươi có thể ghé qua chơi với nó một chút... Đem theo thịt ban nãy mới được đụng vào tiểu hổ!!!"
Thán Thán được mời ghé chơi cũng vui vẻ đồng ý, nó thích nhất là chơi đùa với vật nhỏ đó!
Hết chương hai bốn.
***
Hận thiết bất thành cương*: ý chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, một thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó nên gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Đồng quy vô tận*: cùng chết chung.
Lưỡng bại câu thương*: ý chỉ cả đôi bên cùng bị tổn thương trong một cuộc chiến hay một cuộc tranh giành nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT