"Boong boong boong..."

Hệ thống báo động của Tháp Nhĩ được gõ liên hồi không ngừng nghĩ, chẳng biết là do ai hay thứ gì gây nên mà Tháp Nhĩ bất ngờ bị cháy.

Ngọn lửa phừng phừng trong đêm tối và đang có xu thế càng lúc càng dữ dội hơn, cả bộ lạc hoàn toàn rơi vào hỗn độn rối ren. Người người khóc la cúi đầu quỳ lạy cầu xin thần linh cứu giúp, thậm chí còn có người chấp nhận nhảy vào biển lửa để hiến tế cho thần!

Tháp Nhĩ là bộ lạc tôn sùng Hỏa thần, họ không thể ngờ rằng sẽ có ngày họ lại bị chính ngọn lửa từ vị thần mà họ sùng bái khủng bố hàng loạt.

Đại Tư Tế đau đầu nhìn người trong bộ lạc khóc la khó kiềm chế, lão phát hiện chẳng thấy Lạc Tu và tên nô lệ kia đâu. Trong đầu rất nhanh chóng bịa ra một câu chuyện để cho người dân trong Tháp nhĩ một lời giải thích. Lão nhắm mắt lại làm bộ như đang thi triển thần lực vấn hỏi thần linh, miệng lão không ngừng đọc ra mấy câu thần chú quái lạ nghe không thể hiểu được.

Mới đầu mọi người trong Tháp Nhĩ còn khóc la quỳ lạy dưới đất trong tâm trạng rất hoảng loạn, có người còn đang quỳ lạy ddiên cuồng khi mà ngọn lửa đã bén tới chân, tới thân dưới và rồi bị chính ngọn lửa dày vò giết chết ngay tại chỗ. Nhưng dần dần, đã có người chú ý đến Đại Tư Tế bên này, thế là một truyền mười, mười truyền một trăm.

"Nhìn kìa, Đại Tư Tế đang cầu xin thần linh thu ngọn lửa giận của ngài lại để cứu chúng ta!"

"Đại Tư Tế đang nói chuyện với thần đấy!"

"Mau, mau lạy Đại Tư Tế! cầu xin người cứu lấy chúng ta!"

"Đại Tư Tế!"

Bọn họ hết Đại Tư Tế này đến Đại Tư Tế nọ, hết khóc xin lại quỳ lạy đến đỏ đầu bể trán. Tiếng trẻ con khóc thảm thương, tiếng con nít đau đớn vì bị người trong lúc chạy trốn giẫm đạp, có đứa nhỏ còn bị giẫm đến chết tại chỗ, có đứa thì bị cha mẹ vô tâm bỏ lại giữa biển lửa của đau thương.

Thấy hiệu quả đem lại đã được như mong muốn, Đại Tư Tế thầm cười cợt trong lòng.

Lạc Tu đừng trách ta, là do ngươi tự tìm cái chết và trở thành cái đích của mọi người!

Mọi người ở đây không hay biết suy tính của lão, chỉ một lòng cầu xin sự sống mà lạy lên lạy xuống thập phần nhập tâm.

Một lát sau, khi cảm thấy đả đủ rồi. Lão bắt đầu khiến cơ thể run rẩy dữ dội như đang thật sự đau đớn, trạng thái này duy trì tận một tiếng đồng hồ sau, cuối cùng Đại Tư Tế mở bừng mắt ra dữ tợn thở hồng hộc như phải chịu một đả kích lớn.

Mọi người bên dưới sợ hãi cuối đầu không dám lạy nữa.

Lão ra vẻ không thể chấp nhận được đả kích quát to:

"Chính Hỏa Thần, ngài đang rất tức giận! cơn giận của ngài sẽ không thể nào dập tắc khi kẻ phản bội chưa được bắt lại để dâng lên cho ngài xử trí!"

Tất cả người dân hoảng sợ khi nghe được Thần đang rất tức giận, họ không biết nên làm sao để khiến cho cơn giận của thần nguôi ngoai mà thu lại ngọn lửa của ngài!

"Không!!! xin hãy cứu lấy chúng tôi thưa Đại Tư Tế!!!" Một người nọ thét lên.

Ngay lập tức người dân xung quanh dần dần bị ảnh hưởng mà hô to theo.

Tộc Trưởng Tháp đang huy động các chiến sĩ cố gắng lấy nước dập lấy ngọn lửa hầu như không thể nào dịu xuống. Ông nghe Đại Tư Tế nói thế, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn, đang định tiến tới ngăn lại thì đã nghe Đại Tư Tế nói câu tiếp theo.

"May mắn là nhờ có ta cầu xin thần nguôi giận nên ngài đã chấp nhận sẽ thu lại ngọn lửa của ngài!"

Nghe nói thần sẽ tha thứ, Người dân trong Tháp Nhĩ mừng rỡ reo mừng. Họ cùng nhau cảm ơn thần linh thật độ lượng, cảm ơn thần linh đã không còn tức giận nữa. Cảm xúc nhẹ nhõm lan ra tòa bộ Lạc, lan theo từng cảm xúc khác nhau.

"Nhưng..." Cố tình ngừng giữa chừng để kéo lại dự chú ý.

"Với điều kiện, chừng nào tên tội đồ Lạc Tu và các người bạn của hắn bị bắt lại để hiến tế lên cho thần!!!"

Tộc Trưởng Tháp muốn chạy lại ngăn nhưng đã không kịp, Tháp Nhĩ đã tràn đầy những nỗi oán hận, âm u mù mịt căm hận.

Họ tin lời Đại Tư Tế, vì ngài chính là một đấng tối cao, là tín ngưỡng của họ! Họ sẽ tin lão, sẽ vì yêu cầu của lão mà ngu muội tuân theo dù có là sai đi nữa.

Xã hội loài người bấy giờ đã bị tha hóa nặng nề trong dòng chảy của tội ác mang tên Nô Lệ, trong tìm thức đã định sẵn là phải tuân theo mọi chỉ thị của đấng tối cao và vùi dập thứ thấp kém như nô lệ.

Họ cho rằng nô lệ thì không phải là một con người, nô lệ chỉ là một con súc sinh không hơn không kém!

Nếu muốn phát tiết?

Đã có nô lệ!

Nếu muốn sai sử?

Đã có nô lệ!

Nếu không còn thức ăn?

Nô lệ sẽ thay thế!!!

"Thần nói, Tên nô lệ mà tội đồ Lạc Tu đem về chính là gián điệp! tên nô lệ đo chính là kẻ khiến cho Tháp Nhĩ rơi và hoàn cảnh như thế này! giết nó dâng lên cho thần, nổi tức giận của ngài sẽ tiêu tan!giết tên tội đồ, nổi đau của các ngươi sẽ giảm! giết đám phản đồ, Tháp Nhĩ sẽ trả được thù!" Lão giơ cao cây trượng không biết làm từ thứ gì mà trắng toát, cứng cáp như xương!

Xung quanh ý hận ngập tràn, la lối oán ghét bảo phải giết bọn phản đồ để dâng lên thần của họ.

Nơi này, từng là nơi Diêu Bân cảm thấy thông cảm.

Nơi này, từng có những con người hả hê vì người gặp họa.

Nơi này, từng là nơi Diêu Bân và Lạc Tu ho to thông báo tai họa đang đến trong đêm.

Nơi này, thì như thế nào?

Họ không hề nhớ, ai đã cứu họ một mạng trong đêm!

Họ quay sang căm hận lấy người đã từng thông cảm vì quyết tâm cứu lấy họ!

Từng người, từng người...

Chẳng ai phát hiện ra đâu mới là sự thật, mù quáng vì đôi ba câu của Đại Tư Tế...

Chẳng ai phân rõ được chuyện gì đang xảy ra...

Không ai!!!

***

Lạc Tu lựa chọn đi trước.

Khi mọi người xuất hiện đủ, hắn ta đã cố nén lại một chút nhưng vẫn không thể đợi được người kia.

Nhóm người bắt đầu chạy trốn, liều mạng chạy thật xa, thật xa. Nhưng vẫn chưa thấy an toàn, bọn họ rất sợ sẽ bị tóm được.

Hành trình chạy trốn rất gian nan, trời vẫn còn đang chập tối và những điều hung hiểm vẫn còn đang chờ tất cả mọi người trải qua. Dù vậy đôi chân của mọi người vẫn chưa bao giờ mệt mỏi mà dừng lại.

Lạc Tu chạy trước dẫn đầu, vừa chạy, tay hắn ta vừa ắm chặt lấy chiếc quai của cái túi đằng sau lưng. Là người kia đã làm cho, hắn ta không biết Diêu Bân có thoát được chưa hay vẫn còn bị kẹt lại tại đó.

Cho dù là thế...

Lạc Tu không thể quay đầu được nữa, hắn ta biết con đường phía trước chỉ có thể đi tiếp chứ không thể quay đầu!

Nhóm người chạy trong màn đêm, nhưng không ai phát hiện ra sau lưng họ đang bị hàng trăm đốm sáng gắt gao bám theo.

***

Diêu Bân đã được Hắc Lang cõng chạy đi, hắn bị thương.

Máu trên người không biết từ chỗ nào chảy mãi không chịu ngừng, dù vậy hắn vẫn chưa bất tĩnh mà cố ôm lấy cái cổ mập mạp lông xù của Hắc Lang.

Chuyện phải quay lại vào nửa tiếng trước.

Diêu Bân cảm nhận thấy một cỗ sức mạnh đầy uy áp cứ đuổi theo bọn hắn. Khi vừa rồi đã cắt đuôi được nhưng một lát sau nguồn sức mạnh đấy lại cứ dồn dập tăng tốc đuổi theo.

Hắc Lang không thể cắt đuôi được nữa, nó chỉ có thể giữa một khoảng cách nhất định tránh cho bị bắt kịp.

Mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi...

Diêu Bân bị một mũi tên bằng gió xoáy mạnh trúng vào lưng. Hắn cảm thấy lưng mình đã bị lủng một lỗ rồi!

Hắc Lang cũng không ổn mấy, nó bị mũi tên gió xẹt qua làm cho bị thương tận ba chỗ ở mấy chi dưới. Nó đau đớn kêu ư ử nhưng cũng không thể dừng lại.

Vừa bị thương còn vừa phải chạy thật nhanh, không lâu nữa sức lực cũng cạn kiệt. Diêu Bân đau lòng cho Hắc Lang, dù mới gặp không lâu nhưng hắn và Hắc Lang như có một sợi dây liên kết với nhau.

Cảm giác như đã gặp từ rất lâu, rất lâu rồi.

Cố chịu đau sau lưng, hắn vuốt vuốt bộ lông bay bay tán loạn trong gió.

"Xin lỗi mày, cố chạy một chút nhé!" Đau lòng ôm cổ Hắc Lang thật chặt như muốn ủ ấm cho nó một chút.

Hắc Lang cảm nhận được người trên lưng đang ôm chặt lấy cổ mình liền ngao ngao mấy cái thân thiết đáp lại.

Ngao ô...không sao, chỉ cần có ngươi ta sẽ cắt đuôi được gã nhanh thôi...ngao ô...

Một người một sói không ngừng nghĩ mà chạy nhanh thật nhanh, uy áp sau lưng bỗng chậm lại rồi biến mất, không còn đuổi theo bọn hắn nữa.

Chạy được khá lâu, Diêu Bân ý thức đã có hơi tan rã nhưng hắn vẫn cố chấp không ngất đi.

Hắc lang đưa cái mũi ngửi ngửi, nó nhận thấy một loạt mùi hương lẫn lộn nhau. Có mùi của bọn đồng loại thấp kém, mùi của nhiều tên con người cộng lại, nhưng lẫn trong đó là một mùi hương hơi hơi quen.

Nó nhớ rồi!

người trên lưng nó cũng có thoang thoảng mùi này!

Thứ mùi kia đặc đậm hơn nhiều.

Hắc Lang theo quán tính chạy theo thứ mùi nọ.

Mùi đang rất gần đây...

***

Bọn Lạc Tu đang chiến đấu với đàn sói bên kia.

Bọn họ bị bao vây chặt chẽ trong vòng tròn của đàn sói, tình hình căng thẳng không bên nào dám động trước.

Đột nhiên, con sói đầu đàn đang đứng từ xa rú lên một tiếng dài ngắn mạnh mẽ. Đàn sói thay nhau rú lên đáp lại, bọn nó bắt đầu lui lại gầm gừ tránh về sau.

Lạc Tu cầm dao nhọn quan sát không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao đàn sói lại có biểu hiện như rất sợ hãi phía trước.

"Điều gì khiến bọn chúng sợ hãi như vậy?" Tháp Du đổ mồ hôi hỏi.

Nhưng chẳng ai đáp lại câu hỏi cả.

Họ nhìn chằm chằm đằng trước đầy cảnh giác.

Rất nhanh bọn họ đã biết thứ đang đến là gì!

Mặt đất dưới chân rung động dữ dội báo hiệu cho việc có thứ gì đó rất to lớn đang đến, khi thấy được thứ đang đến nhóm Lạc Tu liền ngây người ra tại chỗ.

Một con sói đen tuyền uy mãnh, cao gần ba người đàn ông trưởng thành chất thành một đường thẳng.

Nó ưỡn ngực kiêu ngạo nhìn xuống, cái mỏ rộng lớn gầm gừ đáng sợ đe dọa.

Lũ sói phía sau không cam tâm lí nhí rú lên như thật oan ức.

Hắc Lang ngang ngược nhe răng hung dữ hù lại, nó ngước đầu lên cao để lấy hơi thật to rồi uy nghiêm bá đạo gầm một tiếng như sư tử hống khiến lũ nhãi nhép bên kia cụp đuôi chạy trối chết.

Lạc Tu không còn quan tâm thứ gì nữa, trong mắt hắn chỉ thấy một thứ trên lưng con sói bự kia.

Một người hắn ta đang chờ.

Trên lưng Hắc Lang.

Diêu Bân đã ngất xỉu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play