Sáng hôm sau, bình minh vừa lên tất cả người trong Tháp Nhĩ đã bận rộn với công việc của mình.

Diêu Bân thức dậy vươn vai một cái, đôi mắt nhuốm đầy sự lười biếng, hắn cảm thấy cơ thể hôm nay đặc biệt sảng khoái. Ngồi đừ người nữa ngày mới chịu đứng lên đi ra ngoài sau lều lấy nước rửa mặt.

"Kì quái, trên mặt mình dính cái gì vậy!"

Diêu Bân phải rửa rất lâu thứ kia mới chịu trôi đi. Súc miệng xong xui hắn lại trở vào trong lều, Lạc Tu mới sáng sớm không có ở đây hẳn là đi săn với nhóm đàn ông trong bộ lạc rồi.

Hôm nay, Lạc Tu cũng không thèm kêu hắn dậy liền đi săn nên Diêu Bân chẳng thấy có việc gì làm. Hắn lười biếng ngồi trước cửa lều chờ Lạc Tu về.

Nhìn ngôi lều kế đó không xa, là lều của Tháp Na.

Hắn tự nhiên nhớ Mộc Tùng, mấy hôm nay trốn trốn tránh tránh không dám gặp nàng không biết nàng sao rồi, cũng không thấy Lạc Tu nói gì về nàng cả.

"Thời này thuốc thang khan hiếm, không biết Mộc Tùng có được chăm sóc tốt không."

Càng nghĩ càng thấy bồn chồn lo lắng muốn sang đó nhìn xem thử một chút.

Do dự nữa ngày cuối cùng cũng chịu quyết định, hắn muốn gặp Mộc Tùng!

Sáng nay bộ lạc đi săn hết một nửa dân số của Tháp Nhĩ nên lúc này trong bộ lạc trống trải vắng tanh, Diêu Bân lại gần túp lều của Tháp Na, chần chừ trước cửa lều một chút cuối cùng cũng lên tiếng.

"... Mộc Tùng chị có đó không?"

Bên trong thật yên lặng, cho đến khi Diêu Bân tưởng không có ai nên ủ rủ định đi về liền nghe thấy tiếng gọi nhỏ yếu ớt.

"Diêu Bân hả? Vào đi." Là tiếng của Mộc Tùng, giọng của nàng không còn khỏe mạnh như trước mà nó trở nên yếu ớt làm sao.

Diêu Bân biết, ngày này thế nào cũng tới. Hắn không thể cứ mãi trốn tránh mọi chuyện được nữa. Dứt khoác vén lều đi vào trong, bên trong ẩm ướt vì thiếu ánh sáng trông thật ảm đạm.

Đi đến phiến đá được lót da lông thú, Mộc Tùng suy yếu nằm mềm mại trên đấy.

Không nhìn thì thôi, càng nhìn hắn cảm thấy sóng mũi thật cay muốn chực trào ra nước mắt. Mộc Tùng không còn khỏe mạnh như trước nữa, nàng ốm đi ghê gớm. Sảy thai không phải chuyện nhỏ, huống hồ bây giờ còn lại là trong hoàn cảnh thiếu điều kiện như thế này.

Không dám lại gần nữa, chỉ dám đứng từ xa nhìn nàng.

Mộc Tùng thấy hắn chỉ đứng từ xa nhìn, đôi mắt cụp xuống hơi buồn buồn. Nàng trở nên yếu hơn, cũng chẳng giúp được cho ngài Tháp Na việc gì còn hại ngài Tháp Na lo lắng vì nàng hoài. Nhiều khi nàng càng thấp mệt mỏi với bản thân, không giận Diêu Bân gì hết, chuyện này xảy ra cũng là do thần định đoạt mà thôi.

"... Chị"

Có sao không?

Hắn nói không nên lời, bây giờ đi hỏi thăm như vậy không phải là quá vô ích hay sao?

Mộc Tùng ngoắc hắn lại, thấy hắn cứ tự trách như thế cũng có hơi buồn cười.

"Lại đây đi, ngài Tháp Na có tìm thuốc cầm máu cho tôi uống rồi, dạo này cũng không thấy có vấn đề gì cả, hai ba bữa nữa lại đi được à."

Diêu Bân lắc đầu, mắt hắn ươn ướt. Cố chấp không chịu lại gần nàng.

"Không được đâu Mộc Tùng, đây không phải chuyện nhỏ!" Đừng nói như mọi chuyện đơn giản như vậy nữa mà!

Diêu Bân cúi đầu, không ngẩng lên được nữa vì nước mũi hắn chảy ra rất ghê khi hắn khóc.

"Nếu lúc đó chị không chạy theo xin cho tôi là được rồi, nếu lúc đó cứ làm ngơ nhau đi là được rồi mà!"

Đúng vậy, cứ lơ tôi đi như bao người khác vẫn thường làm là được rồi sao cứ nhất thiết quan tâm đến tôi!

Chúng ta gặp nhau cũng đâu phải rất thân!

Không đáng đâu Mộc Tùng!

"... Diêu Bân, cậu... nên biết rằng những chuyện như thế này xảy ra với nô lệ chúng ta, kì thật.. không đáng để quan trọng đâu..." Mộc Tùng thở dài nói.

Diêu Bân trống rỗng, hắn như bị rơi vào một cái hầm băng lạnh lẽo của sự thật. Hắn quên mất, những chuyện như thế này sẽ không đáng quan trọng với một nô lệ.

Thế giới này sẽ mãi bị tha hóa bởi "nô lệ" hay sao?

Vậy nếu hắn thay đổi được nó thì liệu thế giới này sẽ bớt thêm được nhiều trái tim đang đau khổ hay không?

Được!

Vậy hãy xây dựng một nơi không có đau khổ đi!

Diêu Bân như tìm thấy được một thứ ánh sáng có thể thay đổi được vận mệnh của toàn hy vọng, hắn thấy được một con đường mà hắn cần phải đi!

Một tiếng thở dài bất đắc dĩ thổi ngang đầu hắn: "Cứ như vậy đi, cuối cùng cậu cũng quyết định rồi!"

Sau đó một chuỗi dòng chữ hiện lên trong đầu hắn

"Mục tiêu: Xây dựng lại một thế giới mới, cứu rỗi lấy những linh hồn đau khổ.

Để khuyến khích cho người được chọn có một tinh thần cố gắng, hãy nhận lấy phần thưởng:

Hắc Lang Thượng Cổ!

Người được chọn hãy sử dụng phần thưởng thật có ích và xứng đáng tránh lạm dụng vào những điều vô ích."

Diêu Bân mở mắt, hình như trong vô thức hắn đã nhận được một phần thưởng rất khủng!

"Diêu Bân cậu sao vậy?" Mộc Tùng nằm bên kia lo lắng hỏi.

Diêu Bân bước lại gần, hắn nắm chặt lấy tay Mộc Tùng một cách thật cẩn thận. Hai mắt sáng lấp lánh chiếu đầy tinh thần mà nhìn Mộc Tùng.

"Mộc Tùng, nếu một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi đây chị có đồng ý chờ tôi không? Chờ tôi quay lại đón chị và Tháp Na của chị!"

Mộc Tùng giật mình bởi đôi mắt sáng lấp lánh đầy kì vọng ấy, nàng không hiểu vì sao Diêu Bân muốn rời khỏi đây. Nơi này sẽ an toàn hơn nơi rừng sâu không thấu được ngoài kia, những nô lệ như bọn nàng sẽ không thể sống được nếu rời xa bộ lạc.

"Mộc Tùng, tôi hứa tôi sẽ quay lại đón chị đi. Chúng ta sẽ xây dựng một nơi không có sự đau khổ của Nô Lệ!"

Mộc Tùng bị đôi mắt kia hút sâu vào, nó nói cho nàng biết rằng, hãy tin tưởng vào người này!

"Được, tôi sẽ chờ!"

Mộc Tùng sẽ không ngờ được, sau này người ngay trước mặt nàng...à không, phải nói là hai người đang sống ngay kế lều của nàng sẽ hô to gọi gió khắp một đại lục. Đi đến đâu muôn loài hưởng ứng đến đó, vang danh cả một trời còn đứng đầu cả thiên hạ! Xây dựng nên cả một thế giới hoàn toàn không có sự đau khổ!

Diêu Bân trở về lều, hắn đã có thời gian gọi Lão Điệp ra giải thích một chút.

"Ông nói xem, Hắc Lang Thượng Cổ này là phần thưởng gì vậy?"

"Nghe tên còn không hiểu ý? Nói ngu lại tự ái!" Lão Điệp khinh bỉ một câu.

"Định tặng tôi một con sói đen thật hả? Đáng sợ thế! Vậy con sói đâu?" Hắn hồi hộp nhìn xung quanh.

"Đã bảo mọi thứ cần phải có điều kiện của nó mà, nếu tự dưng xuất hiện sẽ phạm phải quy tắc của không gian và thời gian đó!" Lão Điệp không kiên nhẫn giải thích.

"Vậy?"

"Chờ đi, phần thưởng sẽ tự tìm đến ngươi thôi!"

Boong boong boong..

Tiếng thông báo của hệ thống báo hiệu trước bộ lạc vang lên.

"Đội đi săn về rồi kìa, mau đi xem thử đi!" Lão Điệp hối thúc.

Diêu Bân lật đậy chạy ra nơi trung tâm của Tháp Nhĩ, ngóng ngóng nhìn ra nơi đội đi săn trở về.

"Mau nhìn, mau nhìn! Lần này săn được cả con sói đen lớn thế nè!"

"Bộ lạc không sợ thiếu thức ăn nữa rồi!"

Tiếng người bàn tán xôn xao, tiếng khóc nức nở vì cảm động. Tiếng trẻ con reo lớn chúc mừng khiến bộ lạc thật có không khí của chiến thắng.

Diêu Bân cố gắng nhón chân nhìn lên để nhìn. Quả thật, hắn thấy được một con sói đen thật lớn. Con sói này phải cao gần hai, ba mét. Nó bị trói chặt bởi nhiều sợi dây chắc chắn, chỉ có thể vô lực gầm gừ đe dọa cảnh giác xung quanh. Để ý sẽ thấy ngay chân của con sói ẩn ẩn chảy ra máu dưới lớp lông đen tuyền, có thể là vì bị thương không cử động được nên mới bị bắt được. Nếu không với hình dáng to lớn này của nó một trăm người cộng lại cũng đừng mong chế ngự được nó!

Tộc Trưởng Tháp ra lệnh nhốt con sói lại để làm đồ ăn dự trữ, bắt sống để tránh đi nguy cơ đồ ăn dự trữ bị hư nhanh chóng.

Sau khi đem con sói đi cả bộ lạc cũng giải tán bớt, chỉ chừa mấy cô phụ nữ đỏ mặt đợi đàn ông của mình cùng trở về.

Diêu Bân cũng chưa thoát khỏi dư chấn của món quà đem lại mà chết cứng tại chỗ không động đậy, hắn cũng không biết ý nghĩa của việc chờ người cùng trở về là như thế nào cho đến khi...

Trợn tròn mắt, không dám tin một màn đang xảy ra ngay trước mặt.

Người đàn ông vửa đi săn về, mồ hôi ướt đẫm đè nam nô của mình xuống đưa đẩy giao hợp từ đằng sau như con thú ngay mùa động dục.

Diêu Bân không biết nói gì hơn nữa, vào những lúc như thế này nên nói gì cho ngầu?

"Mù mắt lão mất! Lão lặn đây!!!" Lão Điệp la oai oái chuồn đi.

"Đợi tôi với!!! tôi cũng muốn đi nữa!!!" Hắn muốn chuồn trở về nhưng không kịp nữa. Lạc Tu bên kia đã phát hiện ra hắn và đắc ý tiến lại chỗ này.

Toang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play