Tưởng Bạch Miên vô thức há miệng hình chữ "o", nhưng nhanh chóng ngậm lại, không phát ra âm thanh nào.

Cô lại đưa mắt nhìn phía trước, thông thuận vượt qua một bụi cỏ, sau đó, như tùy ý cười nói:

"Tôi cảm thấy có lẽ tôi có một thiên phú ẩn giấu, chính là khiến người khác cảm thấy thân cận, ở bên tôi sẽ cảm thấy an tâm, sẵn lòng nói ra những buồn rầu đè nén sâu trong lòng."

"Đây nào phải chuyện gì bắt buộc phải bảo mật nghiêm ngặt đâu cơ chứ." Thương Kiến Diệu không quá đồng ý với những gì Tưởng Bạch Miên nói, nhưng cũng nhờ đó mà thoát khỏi cảnh tượng do đề tài ban nãy mang tới.

"Ha ha, đùa thôi." Tưởng Bạch Miên gật đầu, như đang suy nghĩ: "Nhưng thực ra mọi người cùng trải qua hai lần nguy nan, anh lại bị lộ bí mật người thức tỉnh, cho nên giữa mọi người coi như có được sự tín nhiệm không tệ. Anh từng nghe nói một câu thế này chưa, cách để khiến mối quan hệ giữa hai người gần nhau hơn, đó là làm cho cả hai bên đều cùng chung một bí mật. Còn nữa, chúng ta cũng được coi là bạn cùng hoạn nạn."

Thương Kiến Diệu vừa mới nghiêm trang đột nhiên nở nụ cười:

"Làm sao cô khẳng định loại tin tưởng này không phải do tôi dùng năng lực kẻ thức tỉnh tạo ra?"

"..." Tưởng Bạch Miên cẩn thận hồi tưởng, lại phát hiện không cách nào loại trừ được khả năng này. Dù sao cảnh tượng Thương Kiến Diệu và thầy tu máy móc Tịnh Pháp kia bắt tay với nhau nói tạm biệt quả thực khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Vả lại Thương Kiến Diệu cũng nói rồi, nếu có thể trong sự tương tác giữa người xung quanh mà hình thành minh chứng tuần hoàn, người bị ảnh hưởng gần như không có biện pháp dựa vào bản thân nhận thấy sự bất thường, chỉ khi thoát khỏi hoàn cảnh đó thì mới phát hiện điều không đúng.

"Ha ha, tôi đùa thôi." Thương Kiến Diệu đáp lại Tưởng Bạch Miên bằng câu nói của chính cô.

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu, trợn trắng mắt:

"Suýt thì tôi rút súng rồi đó, anh biết không hả?”

Cô dời mắt đi, nói như đang lầu bầu:

"Tuy rằng đúng là anh nói đùa, nhưng tôi cũng phải đề phòng tình huống tương tự... Hay ta thiết lập vài nghiệm chứng logic nhỉ?

Ừ... Biện pháp đơn giản nhất chính là mỗi ngày ghi thông tin mấu chốt vào giấy hoặc con chip, trước khi đi ngủ giở ra xem. Cứ như vậy, nếu trước sau mà có mâu thuẫn, lập tức có thể tỉnh táo lại. Không thể không nói, nhật ký là thứ vẫn rất hữu dụng."

"Năng lực của người thức tỉnh vốn không phải vạn năng." Thương Kiến Diệu bổ sung một câu.

Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, tiếp tục cùng Thương Kiến Diệu tìm kiếm dấu vết trên mảng đồi núi này.

Chừng một giờ sau, cô nhìn quanh một lượt:

"Khu vực quanh đây thực sự quá rộng lớn, hoàn cảnh cũng phức tạp, chỉ dựa vào hai người chúng ta đi từng bước một thế này, không mất mười ngày nửa tháng thì hoàn toàn không cách nào tìm kiếm có hiệu quả được."

Thương Kiến Diệu không nói gì, bởi hắn nhìn thấy nụ cười nguyên vẹn trên mặt tổ trưởng, rõ ràng là cô có biện pháp.

Quả nhiên Tưởng Bạch Miên đưa mắt sang nhìn hắn, cười nói:

"Chúng ta quay về quả đồi lúc trước bắn đạn tín hiệu khẩn cấp kia thôi."

Thương Kiến Diệu thoáng động, mang máng nắm được điều gì đó.

Tưởng Bạch Miên tiếp tục nói:

"Ở chỗ đó, ắt hẳn sẽ gặp được không ít thợ săn di tích, dân du cư hoang dã, tiện thể dò la thông tin từ bọn họ, xem gần đây có toán cướp quy mô lớn hay đội ngũ nguy hiểm thường lui tới quanh khu vực này không."

Nói tới đây, cô nở nụ cười giống hệt nụ cười lúc cô bắn Tịnh Pháp bị thương nặng:

"Nếu anh là thủ lĩnh của đoàn đội tập kích kia, nhìn thấy chỗ vừa làm một vụ hời mà còn cố ý xóa sạch dấu vết của đội xảy ra điều bất thường, liệu anh có phái người không liên quan đi chỗ bắn đạn tín hiệu khẩn cấp để điều tra tình huống cụ thể không? Dù sao nhất định sẽ có một lượng lớn thợ săn di tích, dân du cư hoang dã đi qua, xen vào trong đó, sẽ không ai phân biệt được.

Đến lúc đó, nếu như có thể nhờ điều này biết được thế lực lớn nào đứng sau trấn Hắc Thử, cũng có thể chuẩn bị chút biện pháp ứng đối chứ."

Thương Kiến Diệu lập tức hiểu ra:

"Bọn họ sẽ không phái thành viên nòng cốt của mình tới điều tra, thậm chí sẽ không tìm người phụ thuộc bọn họ, khả năng lớn nhất là trực tiếp thuê dân du cư hoang dã chân chính hoạt động quanh đó."

Cứ như vậy, cho dù đó là bẫy thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Hệt như chẳng ai có thể tìm được một giọt nước có bản chất độc đáo nhưng bề ngoài lại không có gì khác thường trong một hồ nước lớn vậy.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy nghi ngờ bèn hỏi:

"Tổ trưởng, hẳn là cô đã sớm nghĩ kỹ điều này, vì sao chúng ta không trực tiếp sang bên đó canh?"

"Những thợ săn di tích, dân du cư hoang dã này làm sao mà nhanh như vậy được? Cứ ngồi chờ không bên kia cũng vô nghĩa, không bằng dẫn các anh làm quen với chuyện tìm kiếm dấu vết." Tưởng Bạch Miên lật cổ tay nhìn chiếc đồng hồ màu đen: "Thời gian cũng không sai biệt rồi, chúng ta qua đó thôi."

Chờ khi tới quả đồi chỗ bắn đạn tín hiệu, Thương Kiến Diệu mới phát hiện hướng lục soát của bọn họ cũng là tới bên này. Hai người chỉ đổi hướng chút xíu, đi bộ chừng có mười phút là đã tới đích.

Nói cách khác, Tưởng Bạch Miên thật sự không phải lâm thời nghĩ ra vấn đề liên quan, mà có ý đồ từ trước, thậm chí lộ tuyến tìm kiếm dấu vết cũng đã được cô quy hoạch từ đầu.

Sau mấy phút quan sát, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên tìm được vị trí tốt nhất. Hai người leo lên trên một gốc cây, theo dõi mấy con đường đi lên quả đồi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play