Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng nhìn lướt qua một lượt, có ấn tượng nhất về cư dân trấn Thủy Vi ở hai điểm:
Quần áo mà bọn họ mặc đủ mọi mẫu mã kiểu dáng, dường như tới từ những nơi khác nhau, mà còn vá chằng vá đụp. Người bọn họ rất bẩn, tay bẩn, mặt bẩn, tóc bẩn, quần áo cũng bẩn.
Ngoài hai điểm này ra, mệt mỏi, gầy yếu và không cao cũng là điều có vẻ thông thường.
Dân trong thị trấn nhìn người ngoại lai mấy lần, thấy Điền Nhị Hà cũng đang ở bên đó thì không còn lo lắng và chú ý nữa, bọn họ ai về nhà nấy. Người chuyển bếp lò nhóm lửa nấu cơm, người thì cẩn thận múc một bát gạo lẫn lộn cả trấu, đổ vào trong nồi, hoặc trực tiếp cầm cốc nước lạnh ăn nửa cái bánh ngô nguội ngắt để từ trưa... Trong toàn bộ trấn Thủy Vi này bắt đầu tràn ngập khói bếp và mùi đồ ăn.
Điền Nhị Hà nhìn thấy Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đang quan sát cư dân trong trấn, bèn cười hỏi:
"Thế nào? Có nhìn ra cái gì không?"
Long Duyệt Hồng há miệng, cảm thấy nói thẳng ấn tượng của bản thân thì dường như không được lịch sự cho lắm, thế là anh ta ngậm miệng lại, cân nhắc từ ngữ nên dùng.
Thương Kiến Diệu thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
"Không sạch sẽ."
"Không sạch sẽ... Ha." Điền Nhị Hà khẽ cười một tiếng: "So với các cậu, đương nhiên là không sạch rồi."
Tuy rằng trong trận chiến lúc trước, đám người Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đều lăn lộn, khiến trên người nhiều vết bẩn bùn đất, nhưng dọc đường đi khi bổ sung nước, bọn họ đều theo thói quen lau sạch mặt.
Không chờ Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần nói chen vào, Điền Nhị Hà hếch cằm chỉ vào giữa quảng trường nhỏ:
"Tuy rằng thị trấn Thủy Vi bọn tôi không thiếu nguồn nước sạch, nhưng vẫn phải sử dụng tiết kiệm than củi một chút. Tôi đọc trên sách rồi, chặt cây cối quá nhiều sẽ khiến đất đai trở nên khô cằn, cho nên không cho bọn họ chặt cây quanh đây, mà phải đi chỗ rất xa.
Thi thoảng còn có thể đổi được than đá từ mấy đội buôn súng lậu, như vậy hệt như ăn mừng năm mới vậy. Các cô cậu biết rồi đấy, bên Bạch Kỵ Sĩ Đoàn nhiều than đá lắm.
À, mùa hè thì đỡ hơn, dùng nước lạnh tắm rửa luôn cũng được. Vào thu thì chỉ có thể cố gắng chịu đựng, bẩn một chút còn hơn là sinh bệnh. Nếu thật sự không thể chịu nổi, thì đun một ấm nước, lau qua người."
Nói tới đây, Điền Nhị Hà ngừng lại, nụ cười trở nên phức tạp:
"Vả lại, ngày nào bọn họ cũng bận bịu từ sáng sớm tới tận tối muộn, chờ khi đến lúc có thể nghỉ ngơi thì làm gì còn ai còn sức mà làm như vậy nữa?"
Long Duyệt Hồng lập tức nhớ tới huấn luyện hai tháng trước: Ngày nào anh ta và Thương Kiến Diệu cũng bị Tưởng Bạch Miên thao luyện tới mức kiệt sức, sau khi về tới phòng thì chỉ muốn lên giường nằm luôn, chẳng làm gì hết.
Nhưng bên trong Sinh Vật Bàn Cổ có căng tin nhân viên, anh ta và Thương Kiến Diệu có thể trực tiếp cầm cặp lồng hoặc không cần đi lấy, cứ vào căng tin là có sẵn đồ ăn, không phải tự mình nấu nướng vất vả nữa.
"Bảo sao." Anh ta lên tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tưởng Bạch Miên mỉm cười nhìn bọn họ:
"Tôi còn tưởng các anh sẽ hỏi vì sao mùa đông bọn họ không lấy nước lạnh mà tắm rửa, làm như vậy có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, tăng khả năng đề kháng của bản thân."
"Thể chất quá kém." Thương Kiến Diệu đáp lại vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, thành viên Trấn vệ đội có nhũ danh "Cẩu Tử" ôm bếp lò nhà Điền Nhị Hà chạy tới, trên lưng còn đeo một túi than củi nhỏ.
Anh ta cực kỳ muốn thể hiện, bằng cách giúp nhóm lửa, sau đó chủ động gia nhập đội phụ trách tuần tra khu vực xung quanh, không muốn rời đi.
Đây không phải là vì anh ta mong ngóng được chia cho chút thịt kho tàu, mà là so với phần lớn đám con gái trong trấn, Bạch Thần và Tưởng Bạch Miên với tóc tai gọn gàng, khuôn mặt sạch sẽ càng thu hút ánh mắt của đám thanh niên trai tráng. Vả lại Tưởng Bạch Miên cao ráo chân dài, chỉnh sửa gen từ khi còn trong phôi thai, nên trong mắt đám trai tráng Trấn vệ đội, trông cô xinh đẹp hệt như tiên nữ, làm cho bọn họ chỉ muốn lượn lờ quanh đó.
Ở trên Đất Xám này, mối quan hệ giữa nam và nữ không quá bảo thủ, cho dù chỉ quen biết được mấy phút đồng hồ, nhưng chỉ cần hợp mắt là cũng có thể lên giường với nhau. Cho nên đám thành viên Trấn vệ đội tuần tra canh gác xung quanh đều ngẩng cao đầu, ngực ưỡn thẳng, cố gắng khoe mẽ bản thân.
Tưởng Bạch Miên nhìn lướt qua, suýt nữa bị bọn họ làm cho phì cười.
Cô không quan tâm bọn họ, đi ra cốp xe Jeep lấy bốn hộp đồ ăn quân dụng.
"Có cần nồi không? Có cần nồi không? Còn bát đũa nữa, có cần không?" Điền Nhị Hà mắt tỏa sáng, hỏi liên hồi.
"Được chứ, mấy thứ đó dùng tiện hơn hộp cơm mà chúng tôi dùng nhiều." Tưởng Bạch Miên hoàn toàn không chê.
"Tiểu Cẩu Tử! Mau về nhà ta lấy nồi với bát đũa ra đây! Tự đếm xem có bao nhiêu người nhá!" Điền Nhị Hà lập tức hô to.
Thành viên Trấn vệ đội có nhũ danh "Cẩu Tử" vâng dạ rất nhanh, không mất bao lâu đã ôm tới một cái nồi sắt đen sì, bên trong là năm bộ bát đũa.
Sau khi hỗ trợ bày đồ xong, anh ta trộm liếc Tưởng Bạch Miên một cái, nhỏ giọng nói với Điền Nhị Hà:
"Trưởng trấn à, liệu có thể, liệu có thể đừng gọi nhũ danh của cháu được không? Cháu đã hai mươi rồi..."
"Làm sao? Ba mày còn do tao trông lớn, bây giờ tao vẫn còn gọi nhũ danh của nó kìa!" Điền Nhị Hà dựng râu trừng mắt nạt lại hai câu, sau đó khoát tay: "Đi đi đi, đừng ảnh hưởng bọn tao ăn cơm, à không, tán gẫu!"
Thương Kiến Diệu nhìn chằm chằm nồi kia, phát hiện bát ở trong nồi ánh lên màu xanh nhạt, có hoa văn vô cùng tinh xảo, mà đũa thì toàn thân trắng như ngà voi, không hề có chút tỳ vết.
Mấy thứ này đẹp hơn bát đũa của đại bộ phận nhân viên trong Sinh Vật Bàn Cổ rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT