Bóng người kia đứng ở cửa phòng giữa phòng số 188 và 190, cách Thương Kiến Diệu gần mười mét.
Hắn ta đội một chiếc mũ lưỡi trai sậm màu, mặc áo màu xanh lam và quần dài màu đen, đi một đôi giày da trông có vẻ cũ.
Lúc này, hắn ta đang đứng dựa lưng vào tường, vành mũ ép xuống thấp gần như che hẳn đôi mắt.
Bóng của vành mũ phủ xuống dưới, che khuất cả khuôn mặt, làm cho Thương Kiến Diệu chỉ nhìn thấy chiếc ống nhỏ kim loại mảnh dài màu bạc mà đối phương ngậm trong miệng.
Ống này chỉ dài bằng một ngón tay, hệt như dùng để thay thế cho thuốc lá cuốn tay vậy.
Một ý nghĩ vụt lóe trong đầu Thương Kiến Diệu, hắn bỏ qua việc thử móc chìa khóa, hơi gập đầu gối xuống, bụng dồn lực, lập tức tiến vào trạng thái vận sức chờ tấn công.
Cùng lúc đó, tầm mắt hắn tối sầm xuống.
Không phải là hắn ngất đi, mà là ánh sáng xung quanh hệt như bị thứ gì đó hút hết.
Không chỉ như vậy, tai hắn cũng không nghe thấy được chút âm thanh nào.
Trạng thái hiện tại của Thương Kiến Diệu hệt như hắn về tới "biển Khởi Nguyên", về tới "hòn đảo" đầu tiên mà hắn gặp được.
Đen tối hoàn toàn, tĩnh lặng hoàn toàn, ngoài hắn ra thì chẳng còn bất cứ đồng đội nào khác.
Cơn sợ hãi quen thuộc lại trào lên từ trong lòng hắn, làm cho hắn khẽ run rẩy.
Nhạc Khải Phàm đang dựa vào tường kia lập tức đứng thẳng người dậy, quay người sang.
Hắn ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, làm cho ống mảnh kim loại màu bạc đen nhắm thẳng Thương Kiến Diệu.
Đây là một ống dùng để thổi mũi tên.
Khác với ống thổi mũi tên được dân du cư hoang dã chế tạo khá đơn sơ từ cây cối, ống này có cấu tạo máy móc tương đối phức tạp, dựa vào lò xo và cơ quan để bắn mũi tên, cho nên nó không dài một hai mét, mà lại khá ẩn nấp, với lại không cần thổi hơi thật sự, chỉ cần dùng đầu lưỡi chỉa vào nút là có thể bắn được rồi.
Về một mặt nào đó thì thực ra không thể gọi đây là thổi tên, bởi vì dùng ngón tay cũng làm được.
Tên thực sự của nó là "Ám tiễn".
Sở dĩ Nhạc Khải Phàm dùng miệng và lưỡi, hai thứ vốn không tiện chút nào này, là vì Thánh sư có nói với hắn ta rằng mục tiêu có năng lực người thức tỉnh có thể khiến người khác không thể làm ra động tác hai tay.
Nếu đã như vậy, thế thì hắn ta cũng không cần tay nữa.
Đồng thời hắn ta còn biết đặc điểm hai năng lực khác của mục tiêu:
Một thì gần giống "thôi miên", nhưng bắt buộc phải đối thoại, hơn nữa phạm vi tác dụng là rất nhỏ, một cái khác thì khiến người ta làm ra mấy hành vi không lý trí, hiệu lực chừng từ bốn tới tám mét.
Dựa vào những thông tin tình báo này, Nhạc Khải Phàm giữ vững khoảng cách giữa hai bên.
Hiện tại hắn ta cách phòng của Thương Kiến Diệu gần mười mét, làm cho bản thân nằm ngoài phạm vi có tác dụng của hai năng lực "đối thoại thôi miên" và "hành vi không lý trí", mà năng lực "ảnh hưởng động tác hai tay" thì dựa vào việc "thổi mũi tên" để né tránh. Mỗi một căn phòng ở nơi đây đều rộng hai mét, có thể dựa theo điều này để thoải mái tính toán khoảng cách.
Hắn ta không chọn chỗ xa hơn là vì trong ba năng lực người thức tỉnh của hắn, "hành trình mộng ảo" có phạm vi bao phủ lớn nhất cũng chỉ có thể ảnh hưởng tới nhân loại ở khoảng cách không quá mười một mét.
Kế hoạch của Nhạc Khải Phàm là:
Ở khoảng cách phù hợp nhất, ra tay trước dùng "hành trình mộng ảo" kích thích trí nhớ nào đó của đối phương, sinh ra ảo giác chân thực nhất định, làm cho Thương Kiến Diệu rơi vào một trong các trạng thái sợ hãi, mờ mịt, ngơ ngác, từ đó có thể khống chế được hắn trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Sau đó, thổi mũi tên làm gây tê đối phương, kéo hắn vào trong phòng số 196, gọn gàng sử dụng năng lực "xóa đoạn ngắn trí nhớ", lật xem trí nhớ của đối phương rồi xóa đi tất cả các manh mối.
Đây là phương án tốt nhất mà Nhạc Khải Phàm có thể soạn ra sau khi căn cứ năng lực bản thân và đồ vật trong tay. Dù sao chuyện xảy ra quá vội vã, mệnh lệnh của Thánh sư tới quá đột ngột, làm cho hắn ta không có thời gian chuẩn bị thêm.
Về việc tại sao hắn ta phải chuẩn bị sẵn "ống thổi tên", là bởi vì hắn ta dựa vào đó để khắc chế cái giá phải trả của bản thân về một mức độ nhất định nào đó.
Thực ra Nhạc Khải Phàm cảm thấy có chút kỳ quái trong lòng, theo hắn ta thấy, chuyện này giao cho Hùng Minh là được rồi, "trái tim ngừng đập đột ngột" quả thực là một năng lực tuyệt hảo cho việc giết người diệt khẩu, tiêu hủy manh mối.
Có lẽ các vị Thánh sư không muốn tiếp tục gây ra cái chết, sợ khiến đám quản lý cấp cao của công ty chú ý, cho nên mới sử dụng người thức tỉnh có thể xóa trí nhớ là mình... Những ý nghĩ vụt lóe trong đầu Nhạc Khải Phàm, hắn dự đoán phương hướng Thương Kiến Diệu có khả năng né tránh sau khi tỉnh táo lại đúng lúc, rồi thò lưỡi tới chỗ cơ quan ở dưới đáy của "ống thổi tên" kia.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu với cơ thể hơi khom xuống và run rẩy đột nhiên cười thành tiếng:
"Năng lực yếu quá."
Trong khoảnh khắc đó, Nhạc Khải Phàm nghe mà ngây người:
"Tại sao hắn lại nói chuyện? Vào những lúc thế này, cho dù không bị ảnh hưởng nhiều từ "hành trình mộng ảo", có thể kịp thời lấy lại tinh thần, như vậy cũng hẳn là nên né sang một bên, hoặc lăn mình ngay tại chỗ để né tránh đợt tập kích tiếp theo...
Tại sao hắn lại lãng phí thời gian quý giá như thế vào việc nói? Đây hoàn toàn không phải phản ứng mà người bình thường nên có. Đáng chết, tại sao hắn lại nói chuyện cơ chứ!"
Nhạc Khải Phàm vừa đặt lưỡi lên chốt mở "ống thổi tên", còn chưa kịp đẩy thì đã mất động tác tiếp theo.
Trán hắn ta toát đầy mồ hôi, há mồm, tự động đáp lại mà không thể kiềm chế được:
"Sao có thể nói là yếu được?"
Một tiếng leng keng vang lên, ống kim loại mảnh màu đen bạc kia rơi xuống đất, còn nảy lên vài cái.
Nhưng lời của Nhạc Khải Phàm thì không vì thế mà ngừng lại:
"Nó sẽ khơi gợi một số trí nhớ của mày, làm cho mày đắm chìm trong cảnh tượng quá khứ. Nếu thiết kế thỏa đáng, các mắt xích liên kết chặt chẽ thì thậm chí còn có thể khiến cho mày không phân biệt được đâu là thật đâu là giả."
Thương Kiến Diệu nghe xong, giật mình một cái:
"Tại sao mày lại phải đáp lại lời trào phúng của tao? Tao chỉ là vừa đầu óc chập mạch thôi mà."
Không chờ Nhạc Khải Phàm mở miệng, hắn đột nhiên nhận ra, bèn cười to nói:
"Cái giá phải trả của mày là bất kể người khác nói gì, mày đều phải đáp lại?"
"Mày cảm thấy sẽ đơn giản vậy sao?" Nhạc Khải Phàm "không chút khoan nhượng".
Trán hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Cái giá mà hắn ta đã đưa ra lúc trước là "Tự hạn chế".
Nhưng thực tế cái giá vốn không nghiêm trọng đến mức đó, Nhạc Khải Phàm vốn là thiếu tự hạn chế về một mặt khác.
Phương diện đó được gọi là "tranh luận".
Chỉ cần có người đưa ra chủ đề, hắn ta sẽ không nhịn được mà tranh chấp, mà tranh luận với người ta.
Một số thời điểm nào đó, cho dù hắn ta cùng chung quan điểm với đối phương, cũng sẽ không tự kiềm chế được mà bắt lấy một hai chi tiết nhỏ để cãi tới cùng.
Ban đầu hắn ta còn không thấy điều này có vấn đề gì, bằng không lúc trước hắn ta sẽ không lấy "tự hạn chế" làm cái giá, nhưng thời gian dần trôi, hắn ta phát hiện cái giá này cực kỳ nguy hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT