"Anh vừa mới nói, Vương Á Phi đột tử vào chín giờ hơn, mà hôm đó không phải ngày nghỉ, vào thời gian đó, hầu hết dân cư ở các tầng đều đang ở những chỗ như khu Nhà xưởng, khu Nội sinh thái, đều đang ở vị trí làm việc của mình, khu Sinh hoạt chắc chắn là vắng tanh.
Trong tình huống đó, nếu có ai tới tầng lầu chỗ chợ Cung Ứng Vật Tư nơi Vương Á Phi làm việc, chắc chắn là rất dễ thấy, camera theo dõi chỗ cửa thang máy chắc chắn sẽ ghi lại hình ảnh của kẻ đó. Người đi lung tung trong giờ làm việc sẽ không nhiều.
Ừm, không chỉ xem camera theo dõi ở tầng lầu xảy ra sự việc, còn phải xem hai tầng trên và dưới, năng lực của người thức tỉnh hẳn là có thể sử dụng cách trần nhà, chỉ cần thỏa mãn khoảng cách thẳng là được."
Đây là chuyện mà Thương Kiến Diệu từng nói qua, mà "mị hoặc" của Kiều Sơ lại càng thể hiện rõ điểm này.
Thương Kiến Diệu lại lắc đầu:
"Có thể sử dụng cách chướng ngại vật, nhưng sẽ bị suy giảm hiệu quả vì khoảng cách. Hơn nữa không cách nào xác định ai là mục tiêu, chỉ có thể phân biệt trong phạm vi tương ứng xem những nơi đó chỗ nào có người, đại khái có bao nhiêu."
Nói cách khác, nếu người thức tỉnh kia thử ở tầng trên hoặc tầng dưới cách trần nhà "hành quyết" Vương Á Phi thì rất dễ tạo ra ngộ sát, không đạt được mục đích.
"Cũng đúng." Tưởng Bạch Miên suy tư: "Vào thời điểm nhất định Vương Á Phi sẽ ở một chỗ riêng, ví dụ như phòng làm việc của ông ta? Cứ như vậy, nếu nắm bắt được chính xác thời gian và địa điểm là có thể giết đúng người... Không đúng, từ lúc ông ta trở thành kẻ có tội tới khi đột tử chỉ có ba tiếng đồng hồ, người thức tỉnh kia không có khả năng tìm hiểu rõ được quy luật hoạt động của ông ta, cho dù có hỏi mọi người thì cũng không kịp, ừm... Chỉ cần nhìn tầng xảy ra chuyện là được, xem thời gian trước sau có ai tiến vào, có ai rời đi, à không, cứ xem cả ba tầng đi, cẩn thận một chút thì tốt hơn. Dù sao không thể trực tiếp tính chung tình huống của anh ngang với tình huống của những người thức tỉnh khác được."
Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
"Nếu không có người tương tự như vậy thì sao?"
"Như vậy chứng tỏ sát thủ đúng là có khả năng làm việc ở tầng xảy ra chuyện, thậm chí ngay trong chợ Cung Ứng Vật Tư kia. Xác suất này tuy thấp, nhưng không thể loại trừ." Tưởng Bạch Miên mím môi dưới, nói: "Có thể xem lúc ấy có ai tới gần chợ Cung Ứng Vật Tư, hoặc cũng có thể tra đặc điểm riêng của các nhân viên của chợ."
Nói tới đây, cô nhìn Thương Kiến Diệu, khẽ cười nói:
"Không phải mỗi một người thức tỉnh đều dùng một cái giá để đổi lấy ba năng lực sao? Nếu đã trả giá rồi, như vậy nhất định sẽ thể hiện ra vài điểm khác thường. Đây chính là manh mối."
Thương Kiến Diệu gật đầu, sau đó lại khẽ nhướng mày.
Tưởng Bạch Miên nhất thời cười nói:
"Anh đã nghĩ rõ chưa? Dùng bệnh tâm thần để che giấu tư duy nhảy vọt và bất thường quả thực là một biện pháp tốt, nhưng ở trong mắt công ty, đây cũng là một điểm khác thường, đáng để theo dõi quan sát.
Chẳng lẽ anh cho rằng các quản lý cấp cao của công ty đến cả tư liệu cơ bản về người thức tỉnh mà cũng không có chứ? Anh không cho là người tình nguyện của các hạng mục nghiên cứu lại được bỏ qua một cách đơn giản như vậy chứ? Anh sẽ không cho rằng một người bị rối loạn tinh thần cấp độ vừa tự mình nộp đơn xin mà lại có thể gia nhập tổ điều tra thế giới cũ, có thể tùy tiện đi lên trên mặt đất chứ?
Nhất định là công ty muốn đưa anh tới hoàn cảnh khác biệt để quan sát tình hình của anh, xác định xem anh có vấn đề không, mà tôi, chính là quan sát viên."
Thấy vẻ mặt Thương Kiến Diệu càng lúc càng nặng nề, càng ngày càng nghiêm túc, Tưởng Bạch Miên cười, thở dài một tiếng:
"May là con người tôi khá mềm lòng... Tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại muốn che giấu, nhưng anh muốn giấu thì cứ giấu đi."
Thương Kiến Diệu im lặng trong chốc lát:
"Có thể đánh bất ngờ."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, chuyển lại chủ đề trước:
"Sự kiện Vương Á Phi tử vong ấy, cứ làm theo những gì chúng ta vừa nói:
Anh cứ kiên nhẫn chờ thêm một thời gian ngắn nữa rồi hãy thử báo cáo. Mà tôi thì nhân cơ hội làm một chút điều tra mang tính kỹ thuật, ngoài rìa."
Thương Kiến Diệu không phản bác, mà chỉ nhỏ giọng nói:
"Cẩn thận."
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
"Tôi nhất định sẽ tìm cái cớ và lý do khác, tôi đâu có ngu."
Dứt lời, cô sờ ốc tai kim loại, cười nhạo:
"Suýt nữa thì nghe không rõ rồi! Về sau nếu quan tâm người khác thì nhớ nói to hơn một chút nhé."
"Vâng, tổ trưởng!" Thương Kiến Diệu đáp lại rất đanh thép vang dội.
Tưởng Bạch Miên thở hắt ra, rồi chỉ vào bộ sách trên bàn:
"Đây là chút tài liệu về thế giới cũ, anh lấy đi mà xem qua. Sau này buổi sáng sẽ là đọc tài liệu và thảo luận, buổi chiều huấn luyện."
Thương Kiến Diệu nhận lấy tài liệu, tìm chỗ ngồi xuống, im lặng đọc.
Không lâu sau, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng chủ động tới đây làm thêm giờ vào ngày nghỉ.
...
Đến chạng vạng, sau khi ăn cơm ở căng tin nhỏ xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đi thang máy về tầng 495.
Bọn họ vừa tới gần Trung tâm Hoạt động thì đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào.
Hai người không nói gì, ăn ý bước nhanh qua đó, thì thấy hai gã Giám sát viên trật tự mặc đồng phục màu đen đang áp giải một người đi qua phía trước.
Người kia bị trói ngược hai tay, khuôn mặt vặn vẹo tột độ, mắt mở trợn trừng, cực kỳ đục ngầu, tràn đầy tơ máu.
Long Duyệt Hồng hoảng sợ:
"Bệnh Vô Tâm!"
Thương Kiến Diệu thì nhận ra người đó:
Thẩm Độ.
Ở chỗ xa hơn, có một đứa bé bị mẹ ôm chặt lấy, đang gào khóc:
"Ba ơi, ba ơi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT