Sau khi húp sùm sụp xong sữa chua có bỏ thêm chút đường, Thương Kiến Diệu bưng cặp lồng, lại đưa mắt nhìn Nhậm Khiết và Lý Trinh.
Hai người phụ nữ phụ trách chia tiệc thánh này cố ý không nhìn hắn, dựa theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ phát từng muôi sữa chua trong đồ đựng hình trụ kia cho các thành viên khác.
Sau lễ tiệc thánh, Lý Trinh bưng đồ bát đĩa đi qua cửa giữa vào gian phòng bên trong. Nhậm Khiết thì tìm các giáo đồ nói chuyện phiếm, hỏi ý kiến của bọn họ về tiệc thánh ngày hôm nay.
Trong quá trình đó, bà ta hoàn toàn không tới gần chỗ Thương Kiến Diệu, bởi bà ta cảm thấy mình có thể đoán được tên kia sẽ nói như thế nào.
"Hắn nhất định sẽ nói "mùi vị rất ngon, phân lượng quá ít". Lúc trước sao lại đi kéo người như thế này vào trong giáo đoàn chứ? Tuy rằng Thánh sư vẫn bảo bọn mình phát triển thêm nhiều người trẻ tuổi, nhất là những người vừa kết hôn, nhưng dù là người trẻ tuổi thì cũng cần phân loại..." Nhậm Khiết liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, cực kỳ lý trí bỏ qua ý định tìm hắn chia sẻ những gì hắn mắt thấy tai nghe khi ra ngoài làm việc.
Bà ta đi đến lối đi nhỏ tới cửa giữa rồi quay người lại, nói với mọi người:
"Tụ hội hôm nay đến đây thôi, mọi người theo thứ tự về đi, dọc đường nhớ cẩn thận một chút."
Các thành viên có mặt ở đây đều cúi người thi lễ, rồi chia nhau lần lượt rời khỏi nhà Lý Trinh, đi tới các hướng khác biệt trong buổi tối không có ánh đèn đường.
Thương Kiến Diệu và Thẩm Độ cùng đường, cả hai đều mặc áo bông vải dầy màu xanh thẫm, cầm đèn pin thô kệch đi dọc theo mép camera theo dõi, lặng lẽ di chuyển.
Lúc sắp tách ra, Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn trần nhà chìm trong bóng tối, nín nhịn mãi mới hỏi một câu:
"Bầu trời chân chính trông như thế nào?"
Thương Kiến Diệu nhìn cột sáng đèn pin, nói:
"Rất cao, rất xanh, và rất trống."
Thương Kiến Diệu im lặng, rẽ sang hướng khác trở lại chỗ nhà mình.
Thương Kiến Diệu quay về phòng số 196 khu B, lại ngủ bù một giấc, chờ khi giờ cao điểm mọi người đi làm kết thúc mới chạy vội tới căng tin ăn sáng trước khi căng tin đóng cửa.
Sau khi nhét no bụng, hắn đi tới sảnh thang máy ở một góc khu C.
Mười hai thang máy của chỗ này đều dẫn thẳng tới khu Nghiên cứu.
Thương Kiến Diệu thành thạo ấn tầng 25, sau đó trong lúc thang máy chạy xuống thì hắn mới quẹt thẻ bấm tầng 3.
Sau khi đến tầng 3, Thương Kiến Diệu đi dọc theo hành lang bên ngoài cửa kim loại, tới căn phòng tận cùng phía trong bên phải.
"Cốc cốc cốc." Hắn gõ cửa.
"Ai vậy?" Một giọng nữ dịu dàng truyền ra.
Thương Kiến Diệu báo tên tuổi, cuối cùng nói:
"Bác sĩ Lâm, tôi muốn hẹn thời gian kiểm tra lại."
Bác sĩ Lâm trong phòng nhất thời cười nói:
"Tiểu Thương à... Đúng lúc tôi đang rảnh, vào đi."
Thương Kiến Diệu được cho phép mới vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng ra.
Bác sĩ Lâm vẫn đeo kính gọng vàng như trước, mặc áo khoác màu trắng, ngồi sau bàn màu gỗ thô, vuốt ve cây bút máy trong tay.
Khác với lúc trước là lần này cô ta không búi tóc lên, mà để buông xõa tự nhiên, thoạt trông trẻ hơn mấy tuổi.
Cô ta vừa nói vừa nhìn cặp tài liệu đang mở ra trước mặt.
Chờ khi Thương Kiến Diệu ngồi xuống, cô ta hỏi như đang nói chuyện phiếm:
"Ra ngoài làm được về được mấy ngày rồi?"
"Về từ xế chiều hôm qua." Thương Kiến Diệu không giấu diếm.
Bác sĩ Lâm dùng đuôi bút máy chọc lên mặt bàn, mỉm cười nói:
"Hôm nay đột ngột quá, sẽ không có kiểm tra gì, chúng ta cứ nói chuyện phiếm thoải mái thôi. Thế nào? Chuyến công tác bên ngoài lần này coi như thuận lợi chứ?"
"Rất kích thích." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời.
Bác sĩ Lâm có chút tò mò:
"Kích thích như thế nào cơ?"
"Có thể khiến nhân viên bình thường của Bộ phận An toàn chết nhiều lần." Thương Kiến Diệu tìm một tiêu chuẩn để so sánh.
"Vậy cậu cũng khá may mắn đấy, có thể sống sót trở về." Bác sĩ Lâm không nhịn được cảm khái.
Cô ta lại cười nói:
"Vậy cậu kể lại một lần về những gì trải qua lần này đi, cái nào cần bảo mật thì bỏ qua."
Thương Kiến Diệu lộ ra vẻ mặt hồi tưởng:
"Chúng tôi lái xe ra ngoài cửa, đi lên mặt đất. Bầu trời rất xanh, rất cao, rất trống trải, có cảm giác như có thể hút người lên, cực kỳ đáng sợ, nhưng quen thì thấy đỡ hẳn... Xung quanh có rất nhiều cây cối, lá cây thì có màu xanh đậm, hoặc vàng héo. Trong không khí phảng phất mùi phân mới..."
"Dừng!" Bác sĩ Lâm giơ tay niết sống mũi: "Chi tiết kiểu này thì không cần kể."
Cô ta lập tức bưng cốc lên nhấp một hớp trà xanh:
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì hết rồi." Thương Kiến Diệu bình tĩnh đáp lời.
"Hả?" Bác sĩ Lâm nhất thời không kịp phản ứng.
Thương Kiến Diệu giải thích:
"Phần sau có liên quan tới điều khoản bảo mật."
"..." Bác sĩ Lâm hơi ngẩn ra: "Nói cách khác, các cậu mới ra ngoài được mấy giờ mà đã bắt đầu gặp chuyện liên quan tới điều khoản bảo mật rồi? Vậy sau chuyện đó thì sao, còn gì để nói không?"
Thương Kiến Diệu đáp lại rất chân thật:
"Ăn hộp thịt bò kho tàu, ăn thanh năng lượng, ăn lương khô, ra sau cây cối tiểu tiện một lần, vỗ chết hai con muỗi..."
"Mấy cái này không cần kể đâu." Bác sĩ Lâm cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Cô ta im lặng một lúc rồi không nhịn được hỏi tiếp:
"Ngoài chi tiết sinh hoạt ra, các cái khác đều liên quan đến điều khoản bảo mật?"
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Phải chờ công ty xét duyệt xong mới xác định cái nào có thể nói, cái nào không."
"Ừm." Bác sĩ Lâm thở dài: "Rốt cuộc các anh đã gặp phải những chuyện gì vậy? À, có nhân viên nào thương vong không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT