Nghe lời biện giải của Long Duyệt Hồng, Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Biết rồi biết rồi, tôi nói thế không phải là để tạo cho anh chút tự tin hay sao? Điều này nói rõ trong lần huấn luyện thực địa dã ngoại này, anh đã phát huy được tác dụng rất quan trọng."
Thấy tổ trưởng càng nói càng không ổn, Long Duyệt Hồng lười nhấn mạnh lại lần nữa, chỉ than thở một câu:
"Tác dụng như vậy thà không có còn hơn."
"Anh nói gì cơ?" Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu dường như đang chăm chú lắng nghe: "Thôi, chúng ta quay lại vấn đề chính, tiếp tục tổng kết."
Cô lập tức nhìn quanh một lượt:
"Mỗi một sự kiện mà chúng ta gặp được trong lần huấn luyện thực địa dã ngoại này, chúng ta đều đã thảo luận và tổng kết rất chi tiết cụ thể rồi, hôm nay sẽ không nhắc lại nữa. Tôi hy vọng là, mọi người có thể đứng ở góc độ tổng thể đánh giá mỗi một lần đưa ra lựa chọn sự kiện trước sau, xem có chỗ nào cần kiểm điểm hay không."
"Tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả, mỗi một quyết định của cô đều là lựa chọn tốt nhất trong tình huống lúc đó, chỉ là gặp phải quá nhiều ngoài ý muốn nên mới có vẻ là nguy hiểm trùng trùng như vậy."
"Đúng thế, đúng thế, bất kể là gặp được toán cướp có mang theo thiết bị bộ xương ngoài kia, hay là thầy tu máy móc Tịnh Pháp, sự kiện tàn sát cả trấn Hắc Thử, cô đều cố gắng hết sức để khiến mọi người sống sót, đưa chúng tôi rời khỏi vòng xoáy hiểm nguy." Long Duyệt Hồng phụ họa.
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Chủ yếu vẫn là do mệnh không tốt."
"..." Nếu không phải đã biết sẵn Thương Kiến Diệu vốn là như vậy, Long Duyệt Hồng khẳng định hắn đang châm chọc anh ta.
Tưởng Bạch Miên thì liếc anh ta một cái, nói rất nghiêm túc:
"Nếu anh không thích mấy câu nói đùa như vậy thì cứ nói thẳng với anh ta, nói là anh ta mà như vậy thì sẽ không có bạn bè."
"Kỳ thật, kỳ thật tôi cũng quen rồi." Long Duyệt Hồng đáp lại theo bản năng.
Tưởng Bạch Miên nhún vai, chế nhạo:
"Thế thì tôi còn có thể nói gì được nữa?"
Cô sửa sang mấy lọn tóc buông trên thái dương, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc:
"Tuy mọi người đều đang khen tôi, khiến tôi vui như mở cờ trong bụng, nhưng tôi vẫn phải nói thế này, nếu ta làm tốt được ngay từ đầu thì đã có thể tránh được rất nhiều chuyện. Mọi người thử nghĩ xem, Tịnh Pháp có thể ở lại phế tích nhà máy thép kia bao lâu? Kiều Sơ thì có năng lực chờ ở chỗ cây cầu gãy kia bao lâu? Chỉ cần né được mấy giờ đó, chúng ta có xác suất rất lớn là sẽ không gặp phải bọn họ.
Nếu lúc chúng ta gặp được toán cướp kia mà trực tiếp nổ súng tiêu diệt bọn họ, làm cho bọn họ không có cơ hội mặc được thiết bị bộ xương ngoài, như vậy xe jeep của chúng ta sẽ không bị hỏng hóc, mà xe không hỏng thì chúng ta không phải vòng tới trấn Thủy Vi, rất có thể đến được nhà máy thép ngay tối hôm đó, sáng hôm sau rời đi. Khi đó, thầy tu máy móc Tịnh Pháp hẳn là chưa đến để tìm người hữu duyên.
Tương tự, sau đó ta cũng chắc chắn không gặp được đám người Ngô Thủ Thạch, chờ khi nắm bắt được thông tin về việc phát hiện phế tích thành phố mới thì có khi đã qua sông, có thể chọn điểm tụ cư của dân du cư hoang dã khác để gửi điện báo, sẽ không bị Kiều Sơ "chặn lại" nữa."
Thấy Bạch Thần, Long Duyệt Hồng đều tỏ ra như đang nghĩ tới gì đó, Tưởng Bạch Miên trầm giọng hỏi:
"Nếu đổi là mọi người tới đưa ra quyết định, khi gặp phải đoàn đội tương tự, mọi người sẽ lựa chọn uy hiếp lẫn nau, không xảy ra xung đột thì lập tức tách ra, hay là trực tiếp tấn công để trừ mối họa ngầm?"
Thương Kiến Diệu lập tức đáp:
"Tổ trưởng, tôi cảm thấy cô có hiểu lầm gì đó về lý tưởng cao thượng của tôi rồi. Tôi có giống người sẽ tấn công người vô tội không? Chỉ tiếp xúc ngắn ngủi thì khó có thể phán đoán xem một nhóm người có tội hay không."
Tưởng Bạch Miên bị hắn nói cho ngẩn người, sau đó bật cười nói:
"Anh giống chứ! Lúc ấy ai định lấy lý do đối phương làm ồn tai mình để nổ súng?"
"Đó là tôi đã nhận ra địch ý của bọn họ." Thương Kiến Diệu trả lời đứng đắn: "Vả lại, tôi biết là cô sẽ không đồng ý."
"Được rồi." Tưởng Bạch Miên quay sang nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần: "Hai người thì sao? Sẽ đưa ra quyết định kiểu gì?"
Long Duyệt Hồng thì ôi một tiếng:
"Tôi cũng sẽ không ra lệnh trực tiếp tấn công. Làm vậy thì có gì khác đám cướp kia đâu cơ chứ?"
Bạch Thần suy tư rồi đáp:
"Con người khác động vật. Trừ phi lúc ấy tôi không có đồ ăn, sắp chết đói, bắt buộc phải đi cướp đoạt."
Tưởng Bạch Miên lại nghiêm túc nhìn quanh một lượt, khóe miệng dần nhếch lên:
"Chúc mừng ba vị, đã vượt qua khảo nghiệm tâm lý đầu tiên."
Thấy Long Duyệt Hồng có chút ngơ ngác, Tưởng Bạch Miên cười giải thích:
"Tôi vẫn luôn hy vọng thành viên trong đội của mình có đạo đức cơ bản và nguyên tắc làm người. Tuy không thể dùng nó để cân nhắc các hành vi khi bước vào đường cùng, nhưng chí ít trong phần lớn thời điểm, tôi có thể yên tâm giao sau lưng mình cho đồng đội như vậy."
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng:
"Đồng đội chân chính là có thể cùng nhau mặc váy cỏ nhảy lắc hông."
Tưởng Bạch Miên lười đáp lại người này, tiếp tục tổng kết.
Tới khi gần kết thúc, cô suy nghĩ một chút rồi nói:
"Lúc trước ta vẫn chưa phân tích vấn đề của phế tích thành phố kia, hôm nay đang lúc rảnh, có thể dành thời gian thảo luận riêng về nó.
Ba người cảm thấy giữa câu nói "có hơi thở còn sót lại của Chấp Tuế" của đạo sĩ Già La Lan và các loại dị thường trong phế tích thành phố đó có mối quan hệ gì không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT