Nghe những gì Thương Kiến Diệu miêu tả, Long Duyệt Hồng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, sợ hãi dấy lên trong lòng, không nhịn được mở miệng cắt ngang đối phương:
"Ngừng, ngừng! Đừng có đáng sợ như vậy có được không?"
"Giúp cậu ghi nhớ rõ hơn thôi mà." Thương Kiến Diệu giải thích với vẻ mặt rất đứng đắn: "Chờ sau này cậu gặp được, có thể phản ứng trước tiên."
"Đừng, đừng như vậy, không gặp phải thì tốt hơn!" Long Duyệt Hồng quả thực sợ cái mồm thối này của Thương Kiến Diệu, bởi vì anh ta tự nhận mình là con trai vận xui, sợ bạn tốt nói gì thì điều đó sẽ kéo tới.
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng, trái lại nhìn Tưởng Bạch Miên ở phía trước, thành khẩn gật đầu nói:
"Cảm ơn."
Ban nãy khi hắn miêu tả, Tưởng Bạch Miên chủ động chiếu đèn pin qua bên này, đưa tới hiệu quả vô cùng tốt.
Trong bốn người bọn họ, chỉ có Tưởng Bạch Miên cầm đèn pin trong tay. Những người khác vì bưng vũ khí, hoàn thành việc bắn đầu tiên, cho nên chỉ bật đèn pin đang treo trên đai vũ trang, để nó chiếu thẳng xuống mặt đất, làm sáng một khu vực không lớn xung quanh.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng, chuyển đèn pin soi tới phía trước:
"Những gì anh nói ban nãy khá giống suy đoán của tôi. Nếu ảo giác mà chúng ta nhìn thấy không phải từ bản thân, như vậy chắc chắn là tới từ người Vô Tâm cao cấp đã tạo ra ảo giác kia. Mà với trí tuệ chỉ cao hơn dã thú của mình, cô ta không có khả năng tạo ra việc gia công và xử lý quá phức tạp với thông tin.
Bởi vậy, có để đưa ra phán đoán bước đầu rằng, những gì chúng ta nhìn thấy đều là những gì cô ta trải qua, chỉ là tồn tại việc dịch chuyển và dựng lại nhất định và đơn giản. Thế thì thú vị rồi."
Nghe đội trưởng nói xong, Bạch Thần như có suy nghĩ, bèn mở miệng nói:
"Xem ra hơi thở khiến người ta sợ hãi tột độ, khiến người ta thậm chí còn không thể đứng vững kia thực sự tồn tại... Không rõ người Vô Tâm cao cấp kia gặp được ở chỗ nào... Chủ nhân của hơi thở đó rốt cuộc ra sao..."
Đến đây, cô và Tưởng Bạch Miên đồng thanh đưa ra câu trả lời:
"Phòng thí nghiệm thần bí kia! Sự vật phát ra tiếng gào thét cực lớn kia!"
Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu giơ một tay vỗ lên một bên của khẩu súng trường xung kích, dường như đang vỗ tay.
"Cảm ơn." Tưởng Bạch Miên tức giận đáp lại một câu, sau đó cô vừa cảm ứng tín hiệu điện xung quanh, quan sát chỗ mà ánh đèn pin chiếu sáng, vừa nghĩ vừa nói: "Có lẽ người Vô Tâm cao cấp vừa rồi từng tới gần phòng thí nghiệm, hoặc thậm chí dùng con đường mà người bình thường không phát hiện được vào đó, cảm nhận được hơi thở đáng sợ tột cùng này..."
"Vậy bãi thịt mấp máy kia thì sao?" Long Duyệt Hồng vô thức hỏi một câu.
Bạch Thần suy tư rồi đáp:
"Có lẽ là sản phẩm thất bại của phòng thí nghiệm. Nhưng thế giới cũ bị hủy diệt sắp được bảy mươi năm rồi, sản phẩm thất bại không có khả năng tồn tại sống sót tới tận bây giờ."
"Có lẽ người Vô Tâm cao cấp kia nhìn thấy bãi thịt nổ tung nát vụn, vả lại lúc bình thường hay bắt lũ giun côn trùng lúc nhúc về ăn, cho nên khi chế tạo ảo giác đã kết hợp cả hai điều đó lại." Tưởng Bạch Miên thử tìm hiểu bản chất của loại cảnh tượng này: "Bà già mặt mày nhăn nheo và hài cốt đứa bé quấn trong tã lót chưa chắc đã thật sự tồn tại, chỉ là không xác định bà già kia liệu còn đang lượn lờ ở góc nào trong phế tích thành phố này không.
Tóm lại, hoặc là trên người bà già kia có năng lực càng kỳ dị hơn, hoặc việc gặp được bà ta làm kích thích một loại bản năng nào đó của người Vô Tâm cao cấp này, khiến cho cô ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nên tự nhiên khiến những gì mình nhìn thấy nghe thấy để tạo ra ảo giác."
Bạch Thần lập tức suy đoán:
"Bà già kia cũng là người Vô Tâm cao cấp, nhưng sinh con xong thì đứa bé chết yểu? Bà ta cứ ôm hài cốt đứa bé trong ngực, không chịu chấp nhận sự thực? Đối với người Vô Tâm khác có bản năng sinh sản và làm mẹ, nhất định sẽ xúc động."
"Nhưng vấn đề ở chỗ người Vô Tâm cao cấp hẳn là không có năng lực ngôn ngữ, vì sao có thể nói được câu "các người làm ồn tới Tiểu Xung" cho được? Chẳng lẽ đây là điểm đặc biệt của người Vô Tâm cao cấp kia? Còn nữa, tuổi của bà ta không giống có thể sinh con, trừ khi..." Tưởng Bạch Miên vừa suy nghĩ, dần dần tìm được đáp án.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu cười nói trước:
"Ai mà không có lúc xuân thời chứ? Có lẽ lúc thế giới cũ hủy diệt, bà lão kia mới chỉ hai mươi tuổi thì sao?
Khi đó, bà ta biến thành người Vô Tâm, mà con của bà ta thì chết ngay tại chỗ. Đối với người Vô Tâm chỉ có bản năng sinh sản và mẫu tính thì đây là một đòn giáng cực mạnh, làm cho bà ta ghi nhớ rất kỹ câu mình nói khi đứa bé chết.
Sau đó bà ta ôm đứa bé, vừa săn bắn vừa lặp đi lặp lại câu nói: "Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT