"Rác rưởi?"

Tiêu Ngọc Nhược chỉ cảm thấy buồn cười, nếu cô không lầm, cái hộp này chỉ sợ là thời kỳ Càn Long triều Thanh, cung đình ngự dụng đấy. Chất liệu của cái hộp rất quý giá, hẳn là gỗ lim tơ vàng.

Rất hiển nhiên, cái hộp này đã dãi nắng dầm mưa, thoạt nhìn cực kỳ tàn tạ. Nhưng nhìn kỹ, chế tác của nó vô cùng tinh xảo.

Sợ là cái hộp này trị giá mấy chục vạn nhỉ? Thế mà bị cho là rác rưởi?!

Có lẽ là do nghề nghiệp, Tiêu Ngọc Nhược mở túi xách ra lấy một cái kính lúp màu xanh đỏ.

Nhiều thế hệ của nhà họ Tiêu buôn bán đồ cổ, thường xuyên kiểm lậu" ở ven đường. Vì vậy trên người luôn mang theo kính lúp.

(*Nhặt được một thứ hiếm có, từ thường dùng trong giới đồ cổ.)

"Tổng giám đốc Tiêu, cô làm gì vậy?"

Bà cụ không nhịn được nói: "Đó chỉ là rác rưởi mà thôi, chút nữa sẽ có người làm ném vào thùng rác."

Không ít đàn ông nhìn Tiêu Ngọc Nhược mà suýt chảy nước miếng. Dáng người của cô gái này thật sự quá đẹp, được quần jean ôm trọn đường cong, thật sự hoàn mỹ không khuyết điểm, cực kỳ gợi cảm.

Tiêu Ngọc Nhược không nói chuyện, khi cô quan sát cái hộp này qua kính lúp, trên trán lại đổ mồ hôi giọt giọt!

Trên cái hộp này lại còn khắc một con rồng vàng!

Tuy rằng đã bị năm tháng mài mòn, bây giờ chỉ có dùng kính lúp mới thấy được mờ mờ, nhưng hiển nhiên cái hộp này nhất định là ngự dụng của

hoàng đế

Bởi vì ở thời đại phong kiến, không có mấy ai thật sự dám khắc rồng! Khi đó hoàng quyền tối cao, cái hộp này e là chỉ có thợ điêu khắc ngự dụng của hoàng đế mới dám làm.

Cái giá mười vạn ban nãy hoàn toàn không đáng, cái hộp này ít nhất cũng trăm vạn!

"Tổng giám đốc Tiêu? Mau ngồi đi." Lúc này, Liễu Chí Viễn cung kính bước qua cúi chào Tiêu Ngọc Nhược: "Tổng giám đốc Tiêu, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Tiêu Ngọc Nhược cất kính lúp đi, khẽ nói: "Cái hộp này... là quà ai tặng sao?"

"Không phải không phải!" Liễu Chí Viễn nhanh chóng phẩy tay, "Tổng giám đốc Tiêu đừng hiểu lầm, khách mời hôm nay đều là người có mặt mũi, ai lại tặng thứ hàng vỉa hè rẻ tiền này chú. Ha ha!"

Dù sao nhà họ Liễu cũng có chút danh tiếng, nếu cả loại quả này cũng nhận, nói ra mất mặt lắm.

Liễu Chí Viễn vừa nói vừa lấy cái hộp, định ném vào thùng rác.

Bà cụ tán thưởng liếc Liễu Chí Viễn. Mình thương đứa cháu trai này đúng là không uổng mà, rất biết cách giải quyết tình huống!

"Khoan đã!"

Tiêu Ngọc Nhược lại mở miệng, lấy cái hộp lại. Bây giờ xem như cô đã rõ rồi, thì ra người ở đây đều không biết nhìn hàng! Tưởng đây là hàng vỉa hè hả? Nào ngờ, đây chính là bảo bối tuyệt thế chứ!

Tiêu Ngọc Nhược mang tâm trạng kích động từ từ mở hộp ra. Chính trong chớp mắt đó, cả người Tiêu Ngọc Nhược hoàn toàn ngơ ngác! Cơ thể mềm mại run rẩy!

Cái này... không phải chứ, không nhìn lầm chứ?!

Càn không vô lượng phiến?!

Sao có thể vậy được!

Tiêu Ngọc Nhược cắn chặt môi, đã sắp cắn đến chảy máu!

Ai ai cũng biết, cả đời hoàng đế Càn Long có hai sở thích. Sở thích thứ nhất là khắc ấn chương. Nghe nói Càn Long có tới mấy ngàn con dấu!

Sở thích thứ hai chính là làm thơ. Cả đời ông đã viết hơn bốn vạn bài thơ. Nhưng những bài thơ này đa phần không theo chuẩn mực nên có rất ít người học thuộc. Nhưng có một bài thơ lại khiến người ta nhớ kỹ.

Đó chính là: Một bông một bông lại một bông, hai bông ba bống bốn năm bông, sáu bông bảy bổng tám chín bông, bay vào hoa lau đều không thấy.

Ba câu đầu của bài thơ này là do Càn Long viết. Nhưng câu thứ tư vẽ rồng chấm mắt, là Kỷ Hiểu Lam viết.

Nghe nói khi Càn Long sáng tác bài thơ này cực kỳ cao hứng, lập tức lệnh họa sĩ giỏi nhất về một bức tranh, rồi dùng bức tranh đó làm thành một cây quạt.

Sau này hoàng đến Càn Long lại tự mình nhắc đến bài thơ này trên quạt xếp. Hơn nữa còn in lên mười con dấu, đúng là rất thích.

Cây quạt xếp này cũng được gọi là quạt xếp có chế tác tốt nhất cả triều Thanh! Được hoàng đế Càn Long ban tên là Càn không vô lượng phiến!

Nó luôn được bảo tồn trong Tử Cấm Thành. Nhưng sau này triều Thanh bị diệt, Tử Cấm Thành bị người phương Tây "giải quyết" sạch sẽ, cây quạt này cũng mất tích từ ấy.

Bây giờ... bây giờ lại có thể tận mắt nhìn thấy!

Tiêu Ngọc Nhược kích động vô cùng, chân cũng có chút mềm nhũn. Cô không nhịn được cầm điện thoại lên, nếu cha có thể nhìn thấy ảnh của cây quạt này, vậy ông ấy sẽ mừng bao nhiêu! Cây quạ này, đối với bất kỳ nhà sưu tầm nào mà nói cũng là bảo bối quý giá nhất, dù chỉ có thể liếc mắt nhìn cũng thấy thỏa mãn!

"Tổng giám đốc Tiêu, cây quạt này để người khác ném đi đi. Đừng làm bẩn tay cô." Liễu Chí Viễn cười híp mắt nói: "Tôi biết, cô là chuyên gia đồ cổ, thứ hàng nhái xuất hiện ở nhà họ Liễu chúng tôi khiến ngài chê cười rồi."

"Hàng nhái hả?" Tiêu Ngọc Nhược hơi nhíu mày nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play