Nhạc Phong liếc Hàn Nguyệt một chút. Nếu như anh đoán không sai, đây chính là cô thư ký mà bác cả đã nhắc đến.
“Giám đốc, xin lỗi anh, không phải tôi cố ý đến trễ. Đi đường bị kẹt xe.”
Hàn Nguyệt thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng vào Nhạc Phong, hơi cúi đầu.
“Hàn Nguyệt, cô nói linh tinh cái gì vậy hả!”
Lúc này, Dương Hân Nhiên tiến lên phía trước, gương mặt xinh đẹp có chút tức giận: “Đây là tên bảo vệ mới đến của công ty chúng ta, cô gọi bậy bạ gì thế.”
“Bảo vệ?”
Hàn Nguyệt lục lọi túi xách một chút, lấy ra một bức ảnh, cô nhìn bức ảnh một chút, sau đó lại liếc mắt nhìn Nhạc Phong. Quay đầu nói với Dương Hân Nhiên:
“Tổng giám đốc Dương, tôi không nhìn lầm đâu. Đây chính là giám đốc mới của công ty chúng ta, chính là Tổng giám đốc Nhạc mà."
“Cái gì?"
Mọi người xung quanh hô lớn, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn Nhạc Phong!
“Vị tiểu thư này, chắc cô nhận làm người rồi?"
Lý Thấm cắn chặt môi, nhìn về phía Hàn Nguyệt: “Anh ta tên là Nhạc Phong, là bạn cùng lớp với tôi. Cô xem trên người anh ta toàn mùi nghèo hèn như thế, làm sao anh ta có thể là giám đốc được chứ?"
Chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Làm gì có giám đốc nào lại đi mặc đồ vỉa hè, chạy xe điện đi làm chứ? Hơn nữa lần họp lớp lần trước, mọi người ở đấy cũng không có ai quan tâm đến Nhạc Phong!
“Nhận làm người?”
Hàn Nguyệt mở điện thoại ra, dí trước mặt Lý Thấm: “Cô nhìn kỹ xem, chính trưởng dòng họ Nhạc đã tự mình giao việc này cho tôi, nói giám đốc mới nhậm chức tên là Nhạc Phong! Còn có bản ghi chép cuộc nói chuyện đây, cộng thêm cả ảnh chụp nữa, cô tự xem đi!"
Ong!
Trong nháy mắt, đầu óc Lý Thẩm như trống rỗng, cô cảm giác như hai chân của mình mềm nhũn, không dám nhìn thẳng Nhạc Phong nữa.
Dương Hân Nhiên đứng một bên cũng cắn chặt môi, tuy chị ta là phó giám đốc, địa vị ở công ty Tử Ngọc là dưới một người trên vạn người. Nhưng công ty Tử Ngọc dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Nhạc. Thế mà vừa rồi mình lại tuyên bố, bảo phải đuổi việc giám đốc.
“Anh, anh Phong."
Sắc mặt Dương Hân Nhiên rất kém, đi đến bên người Nhạc Phong, nhẹ giọng kêu.
“Tôi kém tuổi chị."
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng: “Lý Thấm là bạn học của tôi, chị lại là di nhỏ của Lý Thấm. Bây giờ chị gọi tôi là anh, tôi cũng không nhận nổi đâu."
“Anh Phong, tôi sai thật rồi. Tôi sai rồi, thật sự là tôi đã biết sai rồi!”
Dương Hân Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Nhạc Phong khoát tay áo, cắt ngang lời nói của chị ta, xoay người nhìn đội trưởng đội bảo vệ, lúc này ông ta hoàn toàn choáng váng, thân thể lảo đảo vài cái, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.
“Ông bị đuổi việc rồi.”
Nhạc Phong nói với ông ta một câu, sau đó xoay người đi vào công ty.
Một đám người chậm rãi đi theo Nhạc Phong, những nhân viên cấp thấp đều đang nhỏ giọng thảo luận. Mà Lý Thấm và Dương Hân Nhiên cũng đi theo anh, chẳng qua bây giờ hai người đều rất ngoan ngoãn, tuy đi giày cao gót có chút khó khăn, nhưng hai người cũng không dám đi chậm lại, theo sát Nhạc Phong.
Không thể không nói, công ty Tử Ngọc thật sự rất có khí thế. Bên trong giống như là hoàng cung vậy. Tin tức có giám đốc mới đến đã truyền khắp cả công ty, dọc đường đi tất cả nhân viên đều cúi đầu chào hỏi.
Văn phòng tổng giám đốc ở tầng mười một, đi vào văn phòng, Nhạc Phong ngồi lên ghế.
Đúng là rất phong độ nha. Trong lòng Nhạc Phong khen ngợi, ba năm trước sau khi bị đuổi ra khỏi gia tộc, từ đó anh chưa lần nào được ở một nơi khí thế như này.
“Giám. Giám đốc.”
Lúc này, Lý Thấm và Dương Hân Nhiên cũng theo vào, hai người đứng trước bàn làm việc, ngoan ngoãn đứng yên đó.
Nói thật, tuy Dương Hân Nhiên là dì nhỏ của Lý Thấm, nhưng chị ta cũng chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn hai người giống như chị em vậy.
“Anh Phong, anh nghe tôi giải thích.”
Dương Hân Nhiên cắn răng, cuối cùng vẫn nói: “Anh Phong, Lý Thấm có thể ký hợp đồng với công ty chúng ta không? Anh Phong, chỉ cần ký được hợp đồng, anh bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý."
“Tôi bảo chị làm gì chị cũng đồng ý?”
Nhạc Phong bị lời nói của Dương Hân Nhiên chọc cười thành tiếng, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì thư ký Hàn Nguyệt gõ cửa đi vào.
“Nhạc tổng, người nhà họ Liễu Liễu Chí Viễn đến để bàn chuyện hợp tác.”
Liễu Chí Viễn? Nhắc tới tên ấy anh lại tức giận.
Nhạc Phong cười một tiếng: "Bảo anh ta cút đi.”
“Vâng.”
Biệt thự nhà họ Liễu. Lão phu nhân đang mở một cuộc họp khẩn cấp, toàn bộ gia tộc lớn bé có mấy trăm người, bây giờ đều đang tập trung lại một chỗ.
“Bà nội, công ty Tử Ngọc này thật là quá đáng!"
Gương mặt Liễu Chí Viễn tức giận đến bỏ bừng: “Con đi bàn chuyện làm ăn, nhưng bọn họ lại bảo con cút, bảo con cút đi! Công ty Tử Ngọc rõ ràng là khinh thường nhà họ Liễu chúng ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT