Mộ Dung Khanh để đại thần nội các Tôn đại nhân mang chồng tấu chương đến cho hoàng đế xem.
Tôn đại nhân vô cùng không vừa ý với Mộ Dung Khanh, ông ta là người đầu tiên đi vào thăm hoàng đế, Mộ Dung Khanh thậm chí có thể đoán được ông ta bịa chuyện bôi nhọ mình với Hoàng đế như thế nào.
Quả nhiên đúng như dự đoán, trước khi trời tối Lương vương đến nói với Mộ Dung Khanh: "Vừa mới vào ông ta đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết, ôm chặt chân phụ hoàng khóc rất thảm thương. Khóc xong thì ông ta tức giận chửi mắng Nhiếp Chính vương đương triều hống hách ngạo mạn như thế nào, thao túng triều chính như thế nào, rồi Nhiếp Chính vương mưu hại những người trung thành thẳng thắn ra sao, thích việc lớn hám công to ra sao, không quan tâm phản đối của chư vị đại thần mà kiên quyết thúc đẩy cái gì mà bảo hiểm y tế như thế nào, quả thật là mất trí mà."
Lương vương học theo Tôn đại nhân giống y như đúc, quả là lập luận sắc sảo, học cái động tác ôm chân của Tôn đại nhân giống vô cùng.
Mộ Dung Khanh cười ha ha: "Chỉ như vậy thôi sao?"
"Đây chỉ mới là tổng quát, sau đó mới bắt đầu nói một cách tỉ mỉ hơn." Lương vương cũng cười đến rớt nước mắt.
Thương Mai cười hỏi: "Ngươi cũng ở đó sao?"
"Con đi vào cùng với ông ta mà, khi ông ta vào thì con ở ngoài vén rèm lên nhìn trộm, nếu không thì làm sao thấy được màn biểu diễn đặc sắc như vậy? Thần, quả đúng là thần mà."
Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh, hắn có vẻ như rất vui vẻ, nhưng bây giờ hắn đã học được che đậy, phần vui vẻ này e là xen lẫn không ít phần đau xót.
"Nghe nói hoàng thúc của ngươi đang trên đường về triều. Lần này hoàng thúc ngươi đi hơn hai tháng, sốt ruột chứ nhỉ?" Thương Mai nói.
An Thân vương đi lần này ngoại trừ chuyện nghị thân ra còn phải ổn định cuộc sống của huyện chúa bên kia, hơn nữa hiếm khi được sống trong thế giới hai người nên đương nhiên là vui quên đường về.
Cộng thêm bây giờ là cuối năm, ông ta truyền thư về nói ông ta ở Đại Lương đón năm mới nước khác rồi mới trở về.
Mọi người đều thông cảm cho ông ta, ngoại trừ Lương vương.
Nghe Dạ Vương nói là Lương vương luôn dựa vào cửa than thở, vừa thở dài vừa đếm ngón tay tính ngày An Thân vương trở về.
Lương vương cười cười vẫy tay, vẻ mặt tỏ vẻ không quan tâm nói: "Sốt ruột gì chứ, chuyện sớm muộn thôi."
Nghe thế Thương Mai mới thở phào một hơi: "Vậy thì tốt, trước đó ông ấy cho người đưa thư về nói có lẽ sẽ quay về muộn một tháng, lúc đó ta còn sợ ngươi sốt ruột, giờ nghe ngươi nói vậy ta cũng yên tâm rồi."
Lương vương trừng mắt đến mức hai con ngươi sắp rơi ra: "Cái gì? Còn phải đợi thêm một tháng? Lúc trước không phải nói qua năm sẽ lập tức khởi hành sao? Tại sao lại phải đợi thêm một tháng nữa? Rốt cuộc là phải đợi bao lâu nữa? Ông ấy ở Đại Lương làm cái..."
Thương Mai không đợi hắn gào xong thì đã cười to.
Lương vương căm giận trừng mắt nhìn Thương Mai: "Học cái nếp sống đùa bỡn ngoài chợ làm gì chứ?"
Ba người đều cười, đột nhiên Mộ Dung Khanh hỏi: "Đúng rồi, Tô kì quái đi đâu rồi?"
"Tô kì quái?" Lương vương ngơ ra một lúc.
"Tô Thanh, dạo gần đây hành động rất kì lạ, đột nhiên lại không thấy bóng dáng đâu." Mộ Dung Khanh đáp, vốn dĩ hôm nay muốn tìm hắn ta xử lý chút chuyện nhưng chả tìm thấy đâu.
"Tô Thanh à, ta cũng không biết hắn ta đi đâu nữa, hình như mấy ngày không thấy hắn ta." Lương vương đáp.
Mộ Dung Khanh hoài nghi nhìn Thương Mai: "Hay là hắn về Thứ Châu với Linh Lợi rồi?"
"Chắc không đâu." Lương vương giành trả lời trước.
"Khó nói được, gần đây hắn kì lạ lắm. Khi bàn chuyện với nhau hắn ta luôn thất thần, e rằng là si tinh, động lòng rồi." Mộ Dung Khanh nói.
"Ai mà không động lòng chứ? Đây không phải là chuyện thường tình sao? Tuổi tác hắn cũng đã không còn nhỏ nữa, ngài cũng không phải là không biết Tô gia bên kia đã bức hôn hắn thành cái dạng gì rồi." Lương vương cười nói.
Mấy ngày sau Linh Lợi sai người gửi thư đến nói đã đến Thứ Châu an toàn, đã tìm một quán trọ ở lại.
Nhưng không nói về chuyện gì khác, cũng không nhắc đến chuyện Tô Thanh có đi cùng hay không.
Mười ngày sau, An Thân vương trở về Đại Chu trong sự mong chờ của vạn chúng, Lương vương đích thân ra cổng thành tiếp đón, không chỉ hắn đi mà hắn còn lôi kéo Thương Mai và Mộ Dung Khanh cùng mọi người ra đón.
"Hoàng thúc vất vả rồi, vất vả rồi." Lương vương đỡ An Thân vương từ xe ngựa xuống, vẻ mặt nịnh nọt như người chính là cha ruột của ta.
An Thân vương nhìn hắn, nhẹ nhàng than thở một tiếng: "A Toàn, lần này hoàng thúc tận lực rồi."
Vẻ mặt Lương vương lập tức trắng bệch: "Người có ý gì vậy?"
"Thái tử và Ý Nhi quận chúa đều rất tán thành hôn sự này nhưng hoàng thượng Đại Lương lại không có ý đồng ý." An Thân vương nói.
Lương vương trong giây lát dở khóc dở cười: "Tại sao chứ? Sao ông ấy lại không đồng ý?"
"Ông ấy nói Ý nhi quận chúa và hoàng gia thất lạc nhiều năm, là viên minh châu hoàng gia bỏ quên ở dân gian, sao nỡ gả nàng đến Đại Chu."
Lương vương sốt ruột: "Vậy con đi ở rể không được rồi sao?"
An Thân vương tức giận cốc vào đầu hắn: "Nhìn chút tiền đồ này của con đi? Còn đòi đi ở rể, nếu để người đời biết trưởng tử Đại Chu chúng ta đi ở rể Đại Lương, sợ rằng phụ hoàng con sẽ bị tức chết mất thôi."
Lương vương không can tâm hỏi: "Ngoài nguyên nhân này ra, hoàng đế Đại Lương còn nguyên nhân nào khác không?"
An Thân vương lắc đầu: "Có lẽ là thái tử nói không ít lời tốt trước mặt hoàng đế Đại Lương nên hoàng đế Đại Lương cũng không làm khó quá nhiều, nói nếu con là con dân của Đại Lương, cho dù là một tên ăn mày, chỉ cần Ý Nhi quận chúa thích thì hôn sự này cũng sẽ cho phép.”
Lương vương gục bả vai, khổ tâm nói: " Vậy... hay là con đến Đại Lương làm ăn mày."
Hắn giậm chân: "Hoàng thúc, sao người lại không tranh thủ cho cháu? Nói nhiều lời tốt hơn một chút, tung mọi chiêu thức bám riết lấy không tha, người có hiểu không?"
"Lời tốt nói hết rồi nhưng người ta không mở lời."
Lương vương nóng lòng: "Người ta không mở lời thì người quấy rối đến khi nào ông ấy mở lời thì thôi, người trở về sớm như vậy làm gì? Một tháng không được thì quấn lấy hai tháng, hai tháng không thành thì quấn thêm hai năm, ông ấy thấy người chân thành chắc chắn sẽ đồng ý."
An Thân vương nghe những lời vô lý này thì tức đến trừng mắt: "Bổn vương không làm chuyện mất mặt như con."
"Hạnh phúc của con quan trọng hay mặt mũi của người quan trọng?" Lương vương không ngờ đến kết quả này, nằm mơ hắn cũng không ngờ đến.
Hắn vốn tưởng rằng Lưu Nguyệt thích hắn, Tống Đoan Dương thích hắn, Ý Nhi cũng thích hắn, qua cửa ải của nhạc phụ nhạc mẫu, rồi qua cửa ải của Ý Nhi, làm sao mà ngờ đến chuyện sẽ không thành chứ.
Hơn nữa chuyện hôn sự này cũng đã trao đổi ý kiến của hai bên rồi, khi đó Tống Đoan Dương rất vui nên mới nói đến chuyện nghị thân.
Sao lại thế này? Tất cả vẫn chưa bẩm báo cho hoàng đế Đại Lương nghe sao?
Hắn vẫn chỉ sốt ruột khi nào An Thân vương trở về, lại không hỏi chuyện hôn sự này đã thành công hay chưa.
"Đương nhiên là mặt mũi của bổn vương quan trọng, nhưng con cũng không cần lo lắng quá. Khi bổn vương đi, thái tử nói sẽ cầu xin hoàng đế, bây giờ cứ đợi tin tức của hắn đi."
Vốn dĩ Thương Mai vẫn tưởng rằng An Thân vương chỉ trêu Lương vương thôi, thế nhưng nghe đến đây lại cảm thấy không giống là đang trêu đùa, thêm vào đó An Thân vương là một lão già đoan chính nghiêm túc, lòng nàng trầm xuống: "Thật sự không đồng ý sao?"
An Thân vương gật đầu: "Thật ra ông ấy cũng không nói là đồng ý hay không, ý của hoàng đế Đại Lương là muốn giữ quận chúa thêm hai năm. Hoàng đế Đại Lương quả thật rất yêu quý đứa cháu gái Ý Nhi này, dường như cách ngày thì lại gọi quận chúa nhập cung nói chuyện. Mỗi lần bổn vương vào bái kiến đều thấy Ý Nhi quận chúa đúng lúc ở bên cạnh. Ý Nhi nói chuyện thanh thúy hào sảng, chọc cho lão hoàng đế vô cùng vui vẻ. Lúc đó bổn vương nghĩ hỏng chuyện rồi, lão hoàng đế thích nàng ta như vậy thì làm sao nỡ để nàng đi. Hơn nữa quận chúa bị thất sủng nếu không phải là bất đắc dĩ thì đâu có đồng ý gả đến nước khác? Nàng còn là quận chúa đắc sủng như thế."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT