Vẻ mặt Hoàng đế ngay thẳng, nói: "Tiểu cô cô, trẫm cũng không sợ nói thật với ngươi, mặc dù vai vế ngươi cao hơn trẫm nhưng trong lòng trẫm vẫn luôn coi ngươi như muội muội mà đối đãi, việc đã đến nước này cũng không ngại nói vài lời trong lòng. Từ sau khi trẫm được Tôn Phương Nhi trị liệu khỏi hẳn, một lần nữa nắm giữ việc triều chính, đối mặt với sự tán thưởng như nước thủy triều của bách quan đối với lão Thất trong lòng trẫm quả thực rất ghen ghét, đã từng rất tức giận. Ngươi hiểu rõ đạo lý một núi không thể chứa hai hổ không? Lão Thất có tiền đồ như thế, lại là Nhiếp chính vương, trẫm sao có thể không đề phòng chứ? Nhưng cho dù như thế trẫm cũng không có ý nghĩ giết lão Thất. Ngày ấy Hạ Thương Mai nói để trẫm suy nghĩ một hồi về lựa chọn trẫm đã từng cho lão Thất, không thể phủ nhận đối với Hạ Thương Mai trẫm đã từng có ý định giết người. Vả lại trẫm cho rằng lão Thất biến thành bộ dạng như hôm nay là vì Hạ Thương Mai. Ngươi biết không? Lão Thất không có dã tâm nhưng Hạ Thương Mai có. Nữ nhân này là một tai họa, phải có lòng dạ độc ác cỡ nào mới có thể ra tay với người thân của mình? Hạ Hòe Quân thật sự không thể không chết sao? Hạ lão phu nhân cứ tội ác tày trời như vậy? Thân là nữ nhi Hạ gia, phụ mẫu tổ tông yêu cầu nàng ta, muốn nàng ta hi sinh vì gia tộc, tuy rằng lạnh lùng một chút nhưng đáng trả giá bằng mạng sống sao? Với lại sau khi Hạ lão phu nhân và Hạ thừa tướng chết, trái lại dân chúng lại cảm thấy Hạ Thương Mai làm rất đúng, tâm cơ của nàng ta thâm trầm như vậy sao không khiến người ta sợ hãi? Trẫm cho lão Thất lựa chọn, để hắn lựa chọn giết Hạ Thương Mai, chỉ cần hắn giết Hạ Thương Mai trẫm liền tin hắn, cũng sẽ không để hắn đời này không có con..."
Tráng Tráng không đợi hắn ta nói xong đã đột nhiên đứng dậy, mắt hạnh trừng trừng, vẻ mặt đầy giận dữ: "Ngươi câm miệng, ngươi vậy mà lại cho rằng Hạ lão phu nhân và Hạ Hòe Quân không đáng chết? Bệnh cương thi họ chính là chủ mưu, bệnh cương thi hại chết bao nhiêu người? Đó cũng là con dân của ngươi. Thương Mai được lòng dân là bởi vì nàng ấy chữa khỏi bệnh cương thi, cứu được rất nhiều mạng người, về phần mẹ con Hạ Hòe Quân, chẳng lẽ không phải tự làm tự chịu sao?"
Nàng ta dừng một chút, sắc mặt vẫn đỏ bừng vì tức giận: "Xem ra hôm nay đúng là ta đến nhầm chỗ, ta và Hoàng Thượng không nói đến nơi đến chốn được, mở đầu ngươi nói những lời kia, đường hoàng như thế, vừa vì Mộ Dung gia, lại vừa vì giang sơn Đại Chu, nếu không phải cuối cùng ngươi nói lời này, suýt chút nữa ta liền tin ngươi. Ngươi nói Thương Mai ác độc, câu nói này làm sao khiến người ta tin là từ trong miệng của ngươi nói ra được? Thật sự là buồn cười!"
"Tiểu cô cô!" Hoàng đế nở nụ cười khẩy: "Xem ra rốt cuộc là ngươi đứng về phía lão Thất, đối địch với trẫm."
"Ta chưa từng cho rằng ngươi với lão Thất là đối lập, nếu như ngươi cảm thấy như vậy thì đó là vấn đề của ngươi, không phải vấn đề của lão Thất và ta, càng không liên quan đến Thương Mai."
Trên mặt Hoàng đế chứa một nụ cười lạnh lùng: "Nếu không phải đối lập sao lại có giằng co? Hạ Lâm sẽ không chết, Tôn Phương Nhi cũng không chết, đúng không? Họ biết rõ Tôn Phương Nhi và Hạ Lâm có thể khiến trẫm sống sót, nhưng họ muốn chặt đứt hi vọng sống của trẫm. Nói trắng ra là có gì khác với hành thích vua?"
"Nếu như quả thật Tôn Phương Nhi có thể trị khỏi cho ngươi thì sao bây giờ ngươi lại bị cổ độc phản phệ? Đủ rồi, không cần nói nữa, cám ơn ngươi đã tặng thêm của hồi môn cho ta nhưng rốt cuộc ngươi là tiểu bối của ta, tặng thêm của hồi môn cho ta không hợp với lễ nghi, ta sẽ sai người trả lại toàn bộ cho Hoàng thượng."
Nói xong ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn ta một cái, xoay người rời đi.
Thương Mai chờ ở ngoài điện, thấy Tráng Tráng giận đùng đùng đi tới như cô đoán thì liền biết cuộc nói chuyện này rất không vui vẻ.
Tráng Tráng nhìn Thương Mai chằm chằm, một hồi lâu không nói được gì, cuối cùng từ trong hàm răng bật ra một câu: "Hắn bị tẩu hỏa nhập ma."
Nhẽ ra nàng ta thật sự nên nghe lời Thương Mai không đi gặp cuộc gặp mặt này, khiến mình buồn nôn.
Thương Mai nói khẽ: "Được rồi, ngươi đưa lời của mình đến là được."
"Sau khi thành thân ta thật sự muốn đưa theo Tiêu Kiêu rời khỏi kinh thành." Tráng Tráng oán hận nói.
"Rất tốt đẹp nhưng không thực tế, tạm thời Tiêu Kiêu không thể rời khỏi triều đình, rời khỏi quân đội, hắn cũng có khát vọng của mình, với lại ngươi thật sự muốn hắn vứt bỏ toàn bộ gia tộc sao?"
Tráng Tráng sụp hai vai xuống, "Đúng, ta không thể ích kỷ như vậy, vì ta mà muốn hắn vứt bỏ gia tộc, từ bỏ mọi thứ."
Hầu phủ bây giờ đã là cây to đón gió, nếu như trụ cột không còn, chỉ sợ quân đội thế gia trăm năm này không quá mấy năm sẽ từng bước bị xâm chiếm mất.
Một đêm trước ngày đại hôn, Thương Mai dẫn Nhu Dao và Hồ Hạnh Nhi vào cung.
Bởi vì Tôn Thái hậu đã đi, Hoàng hậu lại là tiểu bối cho nên những công việc trước khi Tráng Tráng xuất giá liền do vị Tập thái phi người đã từng làm Hoàng thái hậu nhưng lại bị Thái Hoàng Thái hậu đánh về nguyên hình chuẩn bị.
Cuộc đời này của Tập thái phi thật sự là lên voi xuống chó hai lần. Lần thứ nhất làm Thái Tử Phi, mắt thấy ngôi vị Hoàng hậu chính là của bà ta, lại do tâm tư đố kị khiến ngôi vị hoàng hậu bị rơi mất.
Lần thứ hai là làm Hoàng thái hậu nhưng là danh bất chính, ngôn bất thuận, lại thêm gây ra rất nhiều chuyện càn quấy khiến Thái Hoàng Thái Hậu sinh ra chán ghét, bị đánh trở về.
Trải qua hai lần này, bà ta vốn cho rằng sẽ náo loạn ra chút sóng gió gì đó nhưng lại dừng lại, cũng nghĩ thông thấu rất nhiều, lần này là tốn công tốn sức chạy vạy vì hôn sự của Tráng Tráng.
Hơn nữa bà ta còn lấy bạc riêng của mình đặt mua một chút đồ cưới cho Tráng Tráng, đương nhiên số bạc này là từ chỗ Hồ Hoan Linh "ép" tới, cho nên đưa cho cũng rất dễ chịu.
Đêm đó liền mời bà Lý bà tử tốt số vào trong cung, vị Lý bà tử này khí sắc quả thực là tốt, Cầm Chi và Quỳnh Hoa sợ bà ta lớn tuổi, tai không thính, phản ứng không nhanh nhẹn nên đã sớm dặn dò thật nhiều, ví dụ như lúc chải đầu phải nói những lời gì, lễ nghi trong cung như thế nào.
Lý bà tử lại vung tay lên, nói: "Lão bà tử ta từ năm tám mươi tuổi, mỗi năm dù sao cũng phải chạy mười mấy hai mươi hôn lễ, tuy nói đây là lần đầu tiên vào cung nhưng cũng không thể thất lễ với công chúa, các cô nương cứ yên tâm đi."
Quỳnh Hoa thấy bà ta vô cùng nhanh nhẹn thì cười nói: "Lão nhân gia có phúc lớn, thật hi vọng công chúa nhà chúng ta có thể dính một chút phúc khí của ngài, sau này vợ chồng hoà thuận, trăm con ngàn cháu."
Lý bà tử trợn hai mắt: "Xem cô nương nói gì vậy? Công chúa là lá ngọc cành vàng, phúc phận xác định tốt hơn lão bà tử ta, chỉ có lão bà tử ta dính không khí vui mừng của công chúa, công chúa đâu cần dính phúc khí gì của lão bà tử ta chứ?"
"Đúng, đúng, đúng!" Cầm Chi cười đánh Quỳnh Hoa một cái: "Nha đầu này không biết nói chuyện, lão phu nhân tha cho nàng.".
Truyện mới cập nhậtTập thái phi biết được bà tử tốt số vào cung liền truyền gọi bà ta qua, nói chuyện nửa canh giờ.
Sau khi Lý bà tử trở về liền đến điện gặp Tráng Tráng, nói có lời muốn nói với Tráng Tráng.
Thương Mai, Nhu Dao và Hồ Hạnh Nhi đang ở trong điện thử mũ phượng, khăn quàng vai cho Tráng Tráng, thấy Lý bà tử nói có lời muốn nói với Tráng Tráng cũng không để ý lắm, Tráng Tráng nói: "Lão nhân gia cứ việc nói là được."
Lý bà tử nhìn Thương Mai một cái, lại nhìn Hồ Hạnh Nhi và Nhu Dao một cái rồi nói: "Vương phi có thể ở lại, nhưng Huyện chúa và Hồ đại chưởng quỹ ra ngoài một chút mới được."
Nhu Dao ồ lên một tiếng: "Lão nhân gia sao nặng bên này nhẹ bên kia? Những lời này Vương phi có thể nghe mà ta không thể nghe sao?"
Lý bà tử cười nói: "Huyện chúa muốn nghe cũng được, nhưng ngài có mẫu thân và tổ mẫu ở nhà, những lời này không tới phiên lão bà tử nói."
Hồ Hạnh Nhi ngơ ngác một chút, đang muốn hỏi là có ý gì, đã thấy Nhu Dao đỏ mặt kéo cô ta ra ngoài: "Những lời này đúng là chúng ta không thích hợp nghe."