Hồ Hạnh Nhi thấy tất cả mọi người đều nhìn cô ta, vội vàng giơ tay giải thích: "Đừng hiểu lầm, ta không hề nói giúp Hoàng Thượng, chính là có đôi khi, nhưng có đôi khi bề trên nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu sự nghi ngờ nghiêm trọng đến mức không phân biệt được đúng sai, thì đó không phải là một lãnh đạo sáng suốt mà là ngu ngốc. "

Nhu Dao cười nói: Hạnh Nhi, thỉnh thoảng ta nghĩ lời nói đơn giản của ngươi chứa đạo lý rất lớn."

Thương Mai nói: "Nàng lớn lên trong đấu tranh gia tộc, đã trải qua không ít sóng gió, cũng tích lũy được chút kinh nghiệm nhân sinh."

Nhu Dao nói: "Hồ gia các ngươi cũng thật rối ren, giờ thì đỡ rồi. Mấy năm trước, Hồ gia các ngươi chẳng được mấy người được việc, một đám phá của. Nếu không có ngươi thì lão thái gia nhà ngươi có tích bao nhiêu của cải cũng chẳng ích gì, sớm muộn gì cũng mất sạch, ta cũng thấy ấm ức thay ngươi, hiện giờ một mình ngươi vất vả chống đỡ, buôn bán lời bạc còn phải chia cho bọn hắn, thật bất công.”

Hồ Hạnh Nhi nói: "Cho nên đã đến lúc nói chuyện chia nhà rồi."

Kinh doanh gia đình rất khó làm, đây là kinh nghiệm cô ta đúc kết được từ xã hội hiện đại, phàm là kinh doanh gia đình mà có vài kẻ phá của, thiếu hiểu biết thì rất dễ khiến tập đoàn sụp đổ, chia rẽ gia đình, tuy là sẽ phân chia sản nghiệp, nhưng cô ta tin rằng với sự nỗ lực của bản thân, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ vươn tới đỉnh cao.

Còn những người được chia, tin rằng với sự cố gắng của họ, sẽ sớm mất trắng.

"Chia nhà, e rằng sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu." Tráng Tráng cười nói, mặc dù có hơi nói quá nhưng chắc chắn là sẽ không suôn sẻ. Từ khi lão thái gia trở thành người giàu nhất Đại Chu, ông đã nuôi tất cả con cháu trong tộc trở nên mạnh mẽ tàn nhẫn, tuy thủ đoạn của A Nhi rất ác, nhưng vẫn luôn bận rộn với công việc kinh doanh, không thể luôn đối phó với họ, những người đó suốt ngày chơi bời lêu lổng, không thể đảm bảo rằng họ sẽ không nghĩ ra thủ đoạn thâm độc gì để đối phó với Hạnh Nhi.

"Chiến đấu gia tộc, sao phải sợ hạng người trộm gà trộm chó này?" Hồ Hạnh Nhi cười lạnh.

"Ví đám người đó là trộm gà trộm chó đúng là xúc phạm gà chó." Tráng Tráng cười: "Theo ta thấy, phải là loài lang sói hiểm ác, hổ báo dữ tợn."

Thương Mai bật cười: "Cũng hợp lắm."

Thương Mai biết đám người Hồ gia kia có chuyện gì, sức khỏe lão thái gia không tốt, gần đây rất ít xử lý công việc, những người đó nghĩ Hồ Hạnh Nhi không có chỗ dựa, thỏa sức làm bậy.

Hơn nữa phía đại phòng còn có Hoàng hậu Hồ Hoan Linh làm chỗ dựa, cũng to gan hơn khi trước, làm ra những chuyện càng không biết xấu hổ.

Cũng chỉ có người có tố chất tâm lý vượt xa người thường như Hồ Hạnh Nhi mới có thể ngăn cản được đám lang sói hổ báo kia.

Mấy người nói nói cười cười, nháy mắt đã tới giờ Hợi.

"Vương phi, Vương gia đến đón ngài rồi." Cầm Chi vào bẩm báo.

Thương Mai vươn vai nói: "Ôi, khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nhìn xem, Loan Loan còn đang ngủ, Tiêu Thác vẫn chưa tới đón nàng sao?"

Mọi người nhìn sang, quả nhiên Loan Loan ghé lên tay ngủ thiếp đi, khóe miệng còn chảy nước miếng.

"Không sao, Tiêu Thác không đến, lát nữa lại ta kêu người đưa nàng trở về." Tráng Tráng nói.

Thương Mai đứng dậy: "Hay là để ta đưa nàng đi, người của ngươi đỡ phải chạy tới chạy lui, dù sao, từ đây đến Hầu phủ cũng không xa."

Tiêu Kiêu sắp kết hôn, Loan Loan cũng chuyển về Hầu phủ, chờ kính trà cho chị dâu mới.

"Loan Loan." Thương Mai nhẹ nhàng lay tay nàng ta: "Tỉnh lại đi, về thôi."

Loan Loan mở to hai mắt, ánh mắt mờ mịt: "Trời sáng rồi à?"

Mọi người phì một tiếng nở nụ cười: "Đúng vậy, trời đã sáng rồi, nên về nhà thôi."

Loan Loan lau nước miếng trên khóe miệng, lúng túng nói: "Ta không cố ý ngủ đâu, đang nói chuyện gì vậy?"

"Không nói chuyện gì quan trọng đâu, toàn nói chuyện linh tinh thôi." Nhu Dao đỡ nàng ta đứng lên: "Cẩn thận chút."

Loan Loan vừa đeo giày vừa bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết là làm sao, cứ luôn mệt rã rời."

"Đây là chuyện bình thường, chờ có ba bốn tháng sau sẽ đỡ hơn." Thương Mai nói.

"Sinh con thật mệt mỏi, thật khâm phục mẹ ta." Loan Loan đỡ eo, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức, hành xác quá, nghĩ đến trước đây sức mình khỏe bao nhiêu, nhảy nhót cả ngày cũng không sao, chẳng ngờ khi mang thai cứ như một con ma ốm.

"Mẹ ngươi là anh hùng, bái phục bái phục!" Tráng tráng cười nói, thật ra nàng ta rất mong được giống như mẹ Loan Loan vậy, một lần sinh ba, tuổi nàng ta không còn nhỏ, so với Loan Loan Thương Mai Hạnh Nhi, nàng ta đã già rồi.

Mới ra cửa đã gặp Mộ Dung Khanh dẫn Nghiêm Vinh đi vào, hắn mặc mãng bào màu đen, thắt lưng đeo đai vàng ngọc, khuôn mặt được ánh sáng của lồng đèn trong sân bao phủ, dịu dàng mà thản nhiên, hắn nhìn thấy Thương Mai, khóe môi cong lên, trên mặt dạt dào tình cảm.

"Mệt à?" Hắn cầm tay Thương Mai, dịu dàng hỏi.

Thương Mai thoải mái lắc đầu: "Không mệt, rất vui."

Không thể không nói, hôm nay thực sự là ngày vui nhất trong những ngày gần đây.

Mộ Dung Khanh cũng nhìn ra hôm nay cô rất vui vẻ, kỳ thật hắn vẫn luôn hy vọng cô có thể luôn sống như vậy, mỗi ngày chỉ trò chuyện với mấy người bạn tri kỷ, uống trà, không phải buồn phiền gì.

Có lẽ, đến Nam Quốc là lựa chọn tốt nhất.

"Chúng ta đưa Loan Loan trở về, Tiêu Thác vẫn chưa tới đón nàng." Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh liếc nhìn Loan Loan một cái, nói: "Tiêu Thác có việc, phỏng chừng ngày mai mới về được, Loan Loan, ngươi trở về Hầu phủ hay Trần phủ?"

Loan Loan nghe nói ngày mai Tiêu Thác mới về được, nói: "Vậy làm phiền các ngươi đưa ta về Trần phủ vậy."

Mộ Dung Khanh gật đầu: "Ta tạm biệt tiểu cô cô một tiếng."

Tráng Tráng đi tới, cười nói: "Lão Thất, ngươi bây giờ càng ngày càng chu đáo hơn, cũng biết phép tắc, còn biết nói một câu tạm biệt với tiểu cô cô ta."

"Nói như thể trước kia ta rất vô lễ vậy." Mộ Dung Khanh cười nói.

"Ngươi tự mình nhớ lại xem, trước kia mỗi lần đến phủ công chúa ta thì thế nào?" Tráng Tráng nheo mắt liếc hắn một cái.

Mộ Dung Khanh cười cười: "Không phải chỉ tới lấy mấy bình rượu ngon sao? Dù sao trước đây ngươi cũng không uống, đều đem tặng cho người khác, tặng cho người khác còn không bằng đưa cho ta, ít ra ta còn nhớ đến ngươi."

"Cái gì mà lấy? Rõ ràng là tới trộm, chuyên chọn lúc ta không ở nhà mà trộm, đường đường là Nhiếp Chính vương, đi trộm cũng không biết xấu hổ."

"Nhỏ mọn, quá nhỏ mọn, chuyện năm nào rồi mà còn nhớ rõ như vậy."

Tráng tráng mỉm cười nhìn hắn và Thương Mai đứng cùng nhau, thật là xứng đôi, cũng không biết từ lúc nào, đường nét trên mặt Lão Thất lại mềm mại như vậy, khuôn mặt lạnh như băng năm xưa nay đâu rồi?

Thật tốt, thật là tốt.

"Đi thôi, không giữ các ngươi nữa." Tráng Tráng cười nói.

"Vậy xin cáo từ.". Google ngay trang ( tr umtruyen. O R G )

Mọi người lần lượt ra về, phủ công chúa lại trở về yên bình như xưa.

Lên xe ngựa, Loan Loan lại bắt đầu ngủ.

Mộ Dung Khanh nhẹ giọng nói: "Sao Loan Loan lại mệt như vậy? Hôm nay đến phủ công chúa vất vả lắm à?"

"Đâu có? Đến một nửa thời gian nàng ở phủ công chúa là để ngủ rồi, thời gian mang thai phản ứng của nàng mạnh hơn ta một chút." Thương Mai thương tiếc nói.

"Vất vả cho nàng rồi." Mộ Dung Khanh không khỏi cảm thấy sinh con cũng thật không dễ dàng.

"Đồ ngốc, vất vả nhưng hạnh phúc." Thương Mai tựa lên vai hắn, dịu dàng nói.

Loan Loan lầu bầu: "Ta còn chưa ngủ đâu, các ngươi đã dính lấy nhau rồi, về phủ rồi hẵng dính, đừng khiến ta buồn nôn, phu quân ta không ở đây, bớt kích thích ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play