Linh Lợi cũng nói cho Thương Mai biết ý của Nghiêm Vinh. Tất nhiên, Thương Mai biết ý của Nghiêm Vinh chính là ý của lão Thất.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nếu ở lại trong kinh thật sự sẽ khiến lão Thất bị ràng buộc, cô cũng hy vọng có thể yên tâm dưỡng thai nên đồng ý đi Hàn Sơn.

Nhưng khi lão Thất trở về từ trong cung lại nói cho cô biết lão tổ tông muốn cô đi trị bệnh cho Hoàng đế.

"Ta?" Thương Mai kinh ngạc nói.

"Bà ta nói như vậy."

"Nhưng ta không biết tình trạng bây giờ của hoàng thượng thế nào. Bệnh gốc không chữa được tận gốc, cộng thêm độc dược phản phệ, ta không nắm chắc."

"Lão tổ tông nói có người dạy nàng."

"Ai?" Đầu tiên Thương Mai nghĩ tới An Nhiên lão Vương gia: "Tại sao lão Vương gia không tự chữa trị, lại kêu ta? Thay vì dạy ta biết không bằng ông ấy tự chữa trị hay hơn."

Mộ Dung Khanh tay nàng, ôm vào lòng: "Không phải lão Vương gia, là sư phụ của lão Vương gia."

Thương Mai che miệng: "Đại phu Ôn Yến?"

Mộ Dung Khanh gật đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười: "Hài lòng không?"

Thương Mai kích động gật đầu liên tục: "Có thật không? Đại phu Ôn Yến sắp tới sao? Lúc nào vậy?"

"Lão tổ tông nói khoảng hai ngày nữa sẽ tới kinh thành." Mộ Dung Khanh cọ mũi cô, nhìn vẻ mặt vui mừng hớn hở của cô nói: "Nàng rất muốn học sao? Thật sự vui mừng như vậy?"

Thương Mai nói: "Đương nhiên rồi, giống như ngươi lúc mới ra trận, ngươi cũng chỉ là một tiểu binh, nếu được nguyên soái triệu kiến và dạy dỗ, ngươi có vui không?"

Mộ Dung Khanh cười nói: "Nàng muốn gặp vị đại phu Ôn Yến này như vậy, khiến ta cũng vô cùng chờ mong, bỏ qua việc bà ấy muốn làm sư phụ của nàng, một nhân vật huyền thoại như vậy ta cũng muốn mở mang kiến thức."

Trong hai ngày tiếp theo, Thương Mai lao đầu vào đọc một một số bản chép tay của đại phu Ôn Yến, chỉ sợ lúc bái sư, sư phụ sẽ hỏi cô.

Thật ra, bái sư chỉ là một trong những nguyên nhân khiến cô kích động, ngoài ra còn có một lý do khác chính là từ những bản chép tay của đại phu Ôn Yến có thể thấy phần nhiều được viết bằng chữ giản thể. Đây cũng là lý do khiến An Nhiên lão Vương gia nói có rất nhiều chỗ ông ta xem không hiểu. Chắc chắn bà ấy là đồng hương, hơn nữa rất có thể bà ấy chính Ôn Yến mà cô quen trước kia.

Đương nhiên Thương Mai sẽ không nói lý do cô kích động cho lão Thất biết. Người đọc sách không nói nhiều chuyện yêu ma quỷ quái. Tuy lão Thất biết lai lịch của cô, nhưng việc này không nên nói ra rả suốt ngày.

Hôm nay đang đọc sách thì Hồ Hạnh Nhi đến.

Đương nhiên Thương Mai liền chia sẻ tin vui này với nàng ta. Sau khi Hồ Hạnh Nhi nghe xong trợn to hai mắt thật lâu không nói nên lời, hồi lâu mới nói ra được một câu: "Lúc nào tôi sẽ mở trò chơi xuyên không, như vậy mới kiếm được tiền của hai bên, như vậy mới đã nghiền."

"Không hổ là dân làm ăn, hai ba câu cũng không rời nghề chính." Thương Mai cười cô ta.

"Chẳng phải cô làm bác sĩ cũng vậy sao?" Hồ Hạnh Nhi cười nói.

Hai người nói chuyện kiếp trước một hồi Thương Mai mới nói: "Gần đây công ty thế nào? Đỉnh Phong Hào sắp ra nước ngoài rồi, tự hào không?"

"Cũng không có gì đáng tự hào, ở hiện đại ra nước ngoài cũng không phải chuyện to tát gì." Hồ Hạnh Nhi rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt quả thật cũng toát lên vài phần kiêu ngạo.

Dù sao, tình hình đất nước cũng không giống nhau.

"Những phần tử mũi nhọn của lão Hồ gia đã yên phận chưa?"

Hồ Hạnh Nhi cười nói: "Nếu bọn họ yên phận tôi mới không quen đấy. Nếu mỗi ngày bọn họ không làm tôi ngạc nhiên, tim tôi sẽ ngừng đập mất."

"Thật đáng thương!" Thương Mai vô cùng thông cảm nói.

"Cô thì sao? Kể lại cho tôi nghe trải nghiệm sống chết của cô đi."

Thương Mai thật sự giống như tiên sinh kể chuyện, kể lại trải nghiệm của mình vô cùng chi tiết.

Hồ tổng không hổ là hồ tổng, sau khi nghe xong, lập tức nắm được trọng điểm: "Miếu Long Vương này là sao vậy? Thật sự có chuyện Long Vương đã giúp các người sao?"

"Không biết, hỏi xong cũng không ai trả lời." Thương Mai cũng dứt khoát không hỏi nữa, dù sao sống sốt là tốt rồi.

Đối với những người xuyên không như các cô, không có gì kỳ lạ hơn chuyện linh hồn xuyên không.

"Vậy Nam Hoài vương xử trí thế nào? Lại để qua một bên sao?" Hồ Hạnh Nhi là người chú trọng giải quyết vấn đề nhanh, gọn, lẹ.

"Bây giờ còn chưa giết được. Không phải vì chưa có thuốc giải cổ Đồng Mệnh kia sao?" Thương Mai cũng hết cách nói.

"Cổ đồng mệnh này vốn là dùng để hại Vương gia, nào ngờ cuối cùng lại trở thành cọng rơm cứu mạng của Nam Hoài vương, đúng là…... Thói đời này nhức trứng quá đi!"

"Nghe lão Thất nói, Thái hoàng thái hậu nói không cho quản chuyện này sẽ có người đối phó hắn ta."

"Vậy thì tốt, nếu có người trừng trị hắn ta, ai còn quan tâm đến chuyện xấu của hắn làm gì, thấy hắn ta đã phiền."

Nói xong, cô ta khẽ thở dài một hơi.

Thương Mai thấy Hồ Hạnh Nhi có vẻ rầu rĩ liền hỏi: "Cô có tâm sự?"

Hồ Hạnh Nhi cầm chiếc nhẫn trong tay vẻ mặt thoáng do dự: "Cô có biết gần đây Dạ Vương đã xảy ra chuyện gì không?"

"Dạ vương?" Thương Mai ngẩn ra: "Hắn ta làm sao? Nhắc đến mới nhớ tôi trở về lâu rồi mà còn chưa gặp hắn ta đấy."

Hồ Hạnh Nhi cúi đầu nói: "Cũng không có gì, chỉ là thấy lâu rồi không thấy hắn ta nên muốn hỏi hắn ta đi đâu thôi?"

Thương Mai mỉm cười: "Đôi oan gia vui vẻ các người bình thường gặp nhau liền đấu võ mồm, bây giờ hắn ta không đến làm phiền cô, cô ngứa miệng sao?"

"Không phải." Hồ Hạnh Nhi đỏ mặt: "Nào có như cô nói chứ? Tôi và hắn ta còn không được coi là bạn bè nữa đấy. Không phải hắn ta đầu tư vào hạng mục mới của tôi sao? Chúng tôi cùng lắm chỉ được coi là bạn làm ăn, tính chất cũng giống như công chúa và Lương hầu gia. Tôi không gặp bạn làm ăn của mình, hỏi thăm một tiếng không được sao? Cô đừng suy nghĩ lung tung."

Thương Mai nhìn chằm chằm nàng ta, "Không, Hạnh Nhi cô có thể gạt người khác nhưng không thể nói gạt tôi. Rõ ràng là cô có ý với hắn ta, có phải vì cô cảm thấy cô chỉ là một cô gái tầm thường, mà hắn ta lại là Thân vương nên cô không xứng với hắn ta? Trời ơi, cô là người hiện đại đấy, sao lại có tư tưởng này chứ? "

Hồ Hạnh Nhi trừng mắt: "Sao cô lại suy nghĩ như vậy? Tôi sẽ cảm thấy không xứng với hắn ta sao?"

Nàng ta dừng lại một lúc, có vẻ phiền muộn xua tay nói: "Được rồi, tôi cũng ngại nói thật với cô, quả thật tôi cũng hơi thích hắn ta. Lý do sao? Có lẽ cô cũng biết rồi. Dáng vẻ của hắn ta cũng không tệ, con người cũng tốt, nhưng không phải vì tôi cảm thấy không xứng với hắn ta mà ngược lại tôi cảm thấy hắn ta không xứng với tôi thì đúng hơn. Tuy hắn ta là Thân vương nhưng hắn là người cổ hủ, mà ở thời đại của chúng ta gọi là đồ đầu gỗ. Nói không chừng còn là một đống bùn nhão đấy. Cô kêu tôi yêu đương với đống bùn nhão sao? No! "

Lần này, đến lượt Thương Mai ngạc nhiên: "Hạnh Nhi à, cô đúng là…Sống ở thời đại nào thì phải quen với thời đạ đó. Không phải chúng ta đều đến đây rồi sao? Những người cô đã từng thấy có người nào đã không chết ở hiện đại? Lẽ nào cô dự định không kết hôn, ở một mình sao? Cô thật đúng là?"

"Độc thân cả đời thì đã sao? Ở hiện đại tôi cũng không có dự định kết hôn."

"Ở hiện đại cô vẫn chưa có bạn trai sao?"

"Có bạn trai không có nghĩa là sẽ kết hôn. Kết hôn rất phiền phức, còn phải sinh con đẻ cái, cản trở sự nghiệp."

Nàng ta nói xong thì liếc nhìn bụng Thương Mai: "Cô may mắn làm Vương phi, không lo cơm áo gạo tiền, gia nghiệp lại lớn, mười mấy trang viên cho cô sản xuất lương thực. Nếu cô xuyên thành nha hoàn, có thể yêu đến quên trời quên đất như vậy được không? Sợ là hầu hạ chủ nhân không tốt trở về bị bán cho mấy ông lão bảy tám mươi tuổi làm thị thiếp luôn rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play