An Nhiên lão vương gia vốn cũng lẳng lặng uống rượu, nghe lời này của Tần Châu, ông ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường nói: "Bé con, ngươi đừng buồn, mỗi người có số của mình, ngày sau ngươi cũng có cuộc sống an nhàn của ngươi."
Nhu Dao hỏi: "Lão Vương gia, vậy ngày tốt của Tần Châu là ngày tốt nào? Là phải phối với lang quân như ý sao?"
"Đi đi đi." An Nhiên lão vương gia liếc nàng ta một cái: “Như ngươi nói, phải phối với lang quân như ý chính là ngày tốt rồi sao?"
"Đó cũng không phải!" Sắc mặt Nhu Dao lại đỏ một chút.
Tần Châu nghe lời của lão vương gia, nàng ta biết lão Vương gia là cao nhân, dứt khoát thỉnh giáo: “Lão Vương gia, hôm nay ta phiêu bạt nước lạ tha hương, tuy biết có đường ra, nhưng mắt thấy đều không phải là đường ta phải đi, không bằng ngài chỉ điểm một chút cho ta."
Lão Vương gia vuốt râu cười một chút: “Đường của ngươi, không ở dưới chân, mà ở trong lòng."
Tần Châu ngẩn ra, như có chút không hiểu.
Lời này, Mộ Dung Khanh lại hiểu.
Hắn nhàn nhạt thay mặt giải thích: “Ngươi đến nay không qua được, chẳng qua là trong lòng ngươi, nếu là ngươi có thể buông được, há lo không có đường đi?"
Tiêu Kiêu cũng nói: "Hôm nay ngươi tuy người ở Đại Chu, nhưng trở về Bắc Mạc cũng là chuyện của trong tầm tay, quân quyền vẫn còn trong lòng bàn tay ngươi, nếu ngươi có lòng..."
Tiêu Kiêu nói đến đó thì ngừng, cũng không nói tiếp.
Mọi người biết ý của Tiêu Kiêu, Tần Châu cũng hiểu, thật ra thì cái gọi là danh không chánh ngôn không thuận hoặc là thân mang tội, nếu nàng ta thật sự so đo cũng không là vấn đề.
Tần Châu hơi ngẩn ra rồi cười cười nói: "Được rồi, không nói cũng được."
Thương Mai biết trong lòng nàng ta còn có chỗ cố kỵ, nói: "Đúng vậy, vừa nói cảm tình sao bỗng nhiên lại nói đề tài trầm trọng như vậy chứ? Không bằng, chúng ta cá rượu, thế nào?"
"Không được!"
Mọi người đồng thanh nói.
"Nàng không được uống rượu." Mộ Dung Khanh cảnh cáo nói.
Thương Mai trợn mắt nhìn hắn một chút: “Ta hô thôi, ta không tham gia."
"Không cần căng thẳng, thua thì ta uống thay." Mộ Dung Khanh cười nói.
"Đừng hòng nhé!" Thương Mai sẵng giọng.
An Nhiên lão vương gia khoát khoát tay: “Thôi, trò này lão đầu ta không chơi được, ta đi nghỉ ngơi thì hơn, cho mấy người trẻ tuổi các ngươi chơi cho thoải mái."
Mọi người vội vàng đứng lên tiễn.
Lão Vương gia vừa đi, Ngô Yến Tổ kia thò đầu dáo dác tiến vào, đi vào một chút cũng không sợ xấu hổ, trực tiếp đi tới trước mặt Thương Mai quỳ xuống: “Thỉnh an sư phụ!"
Sau đó vừa gọi Nhu Dao một tiếng sư tỷ: “Thỉnh an sư tỷ."
Chuyện bái sư này, lúc lên đường hồi kinh đã bị mọi người giễu cợt một phen, Thương Mai vốn muốn gác lại chuyện này, nhưng người này lại sống chết đi theo.
Linh Lợi cười mắng: "Sớm biết đã không cho ngươi tiền thưởng, để ngươi con lừa cũng không mua nổi, xem ngươi đi theo thế nào."
Ngô Yến Tổ ngẩng mặt nói: "Đây chính là duyên phận, duyên phận tới chính là ngăn cản cũng không cản được, nếu là không có tiền thưởng, ta không mua lừa, không theo được sư phụ, tất cả đều là duyên phận."
Linh Lợi cười nói: "Ngươi tiểu tử này càng có không mặt mũi rồi."
"Có mặt, có mặt, sau khi bái sư thì có mặt rồi."
Thương Mai bất đắc dĩ nói: "Ngươi trở về đi thôi, ta không thu đệ tử."
Ngô Yến Tổ nịnh hót nói: "Không gấp, ngài không thu đệ tử, bên người dù sao cũng phải có người hầu hạ phải không? Đệ tử có thể hầu hạ ngài."
"Không thiếu người hầu hạ!" Thương Mai nói.
"Xem ngài nói, người hầu hạ nào có ngại nhiều mà phải không?" Hắn cười nói xong, cũng dập đầu với Mộ Dung Khanh: “Sư phụ!"
"Tại sao hắn cũng gọi sư phụ? Ngươi rốt cuộc là muốn lạy ai?" Linh Lợi cười mắng.
"Cái này, phu quân sư phụ không gọi sư phụ, gọi gì chứ?" Ngô Yến Tổ nghiêng đầu nhìn Linh Lợi.
Mọi người vốn định được rượu làm, lại bị Ngô Yến Tổ chọc cười như vậy làm cho cười to không dứt.
Nhu Dao nín hồi lâu, nói với Thương Mai: "Nếu không, ngươi thu nghiệp chướng này đi."
Thương Mai trợn trắng mắt: “Ta nào có bản lãnh làm sư phụ người ta? Không thể."
Chính cô cũng còn chưa bái sư, đã vội thu đệ tử, ai biết đại phu Ôn Yến sẽ nghĩ như thế nào chứ.
Tráng Tráng nhìn Ngô Yến Tổ kia, cười hỏi: "Ngươi nói, ngươi đồng ý ở bên người hầu hạ nàng, ngươi biết làm cái gì?"
"Công chúa, ta cái gì cũng biết làm, chỉ cần sư phụ sai sử, chính là sẽ không biết cũng phải học."
Khi hắn lên đường đã tìm hiểu rõ ràng quan hệ của mọi người, trả lời Tráng Tráng, lại nài nỉ: "Công chúa ngài làm có tiếng từ thiện bên ngoài, chắc hẳn cũng không nỡ lòng thấy ta vẫn luôn cầu xin, không bằng ngài hỗ trợ khuyên nhủ sư phụ, ngài là trưởng bối của nàng, nàng sẽ nghe ngài."
Tráng Tráng ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Ngươi tiểu tử này, nếu ta không giúp, há chẳng phải là không xứng danh từ thiện? Miệng lưỡi lợi hại đấy."
Nàng nhìn Thương Mai: “Được rồi, nhìn hắn cũng không phải kẻ tâm tư bất chánh, cứ đưa về giữ bên người đã, quan sát một thời gian, nếu trung thành thì giữ lại dùng."
"Tại sao ngay cả ngươi cũng theo?" Thương Mai nói.
"Đúng là bên cạnh người cũng không có mấy ai để dùng, Tiểu Đao đi Bắc Mạc, có thể tin được chỉ có Tiểu Khuyên và ma ma, Linh Lợi lại luôn làm việc bên ngoài, tiểu tử này cơ trí, biết cải trang, lối ăn mặc hành tẩu giang hồ, lá gan cũng lớn, da mặt lại dày, người như vậy ngày sau rất có tiền đồ."
Thương Mai bất đắc dĩ nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh nhìn Ngô Yến Tổ: “Ngươi báo gia môn cho Tiêu tướng quân, rồi điều tra rõ ràng, nếu đúng là xuất thân trong sạch, cứ cho ở lại vương phủ trước."
Mộ Dung Khanh cũng đồng ý lời của Tráng Tráng, bên người Thương Mai thiếu mấy người cơ trí, dẫu sao ma ma cũng lớn tuổi rồi, lại phải quản chuyện trong phủ, không thể luôn đi theo Thương Mai.
Ngô Yến Tổ vui mừng quá đỗi: “Tạ vương gia sư phụ, đệ tử lập tức viết lai lịch, Tiêu tướng quân cứ việc đi điều tra."
Dứt lời, hắn ta chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió, muốn đi tìm văn phòng tứ bảo.
Tiêu Kiêu cũng không tránh khỏi tán thưởng nói: "Đúng là một người cơ trí, nếu người bình thường, nói cũng được, nhưng hắn muốn viết ra, tránh cho ta phân phó xuống xảy ra lỗi."
Nhu Dao hỏi Thương Mai: “Vậy ngươi nhận hắn sao?"
Thương Mai biết nàng ta suy nghĩ gì, nói: "Nhu Dao, ta và ngươi là bạn bè, nếu ngươi muốn học y thuật, ta có thể dạy ngươi, nhưng danh phận thầy trò này thì không cần."
"Ngươi dạy ta y thuật, nhưng cũng không thu ta làm đệ tử, thua thiệt là ngươi." Nhu Dao cười nói.
"Thua thiệt cho ngươi cũng không quan trọng."
Nhu Dao suy nghĩ một chút, cười nói: "Cũng được, bái sư này ta không bái nữa, cũng cho nghiệp chướng kia bớt gọi một tiếng sư tỷ, tự nhiên lại hạ thấp phẩm cách."
Mọi người cười lên, Tráng Tráng nói với Nhu Dao: "Trước kia nghe nói ngươi muốn mở y quán, nếu muốn làm vậy thì làm đi, về kinh thành thì mở."
"Ngày trước ta có làm một mật hoàn, phải tìm Hồ Hạnh Nhi hợp tác mới được, quảng cáo mật hoàn ra ngoài, thăm dò thị trường trước rồi mở y quán sau."
A Cảnh bỗng nhiên ngẩng đầu: “Vậy nàng ở kinh thành mở y quán, sau này cũng không rời khỏi Đại Chu sao?"
"Tại sao ta phải rời đi?" Nhu Dao ngẩn ra.
A Cảnh nóng nảy: “Nhưng nàng không rời khỏi Đại Chu, làm sao theo ta trở về Bắc Mạc?"
"Lúc nào ta nói muốn cùng ngươi đi Bắc Mạc?" Nhu Dao quýnh lên, tên hồ đồ này, tại sao có thể trước mặt nhiều người như vậy nói những chuyện này ra?
"Nhưng" A Cảnh cũng càng nóng nảy hơn: “Trước kia không phải nàng nói cho ta cơ hội sao? Cho ta cơ hội chính là nàng đồng ý gả cho ta rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT