Thương Mai âm thầm nói với Nhu Dao rằng Nam Hoài vương đang ở trong tù.

Nhu Dao nghe xong, trên mặt có chút buồn bã: "Ừ."

Thương Mai hỏi nhỏ: "Ngươi muốn gặp hắn một lần không?"

Thương Mai cảm thấy đáy lòng Nhu Dao hẳn là cất giấu một ám ảnh, là từng bị tổn thương, năm đó, nàng kinh hoảng thất thố tìm một người thành thân, nghĩ đến, Nam Hoài vương cho nàng kinh sợ rất lớn, nút thắt trong tim này, dù sao cũng phải cởi bỏ.

Nhu Dao trầm mặc một chút, nói: "Không biết, đợi chút đi."

Nàng ta chưa chuẩn bị xong tâm lí.

Thương Mai cầm tay nàng ta "Được, tất cả tùy tâm, muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì thôi."

An Nhiên lão vương gia kiểm tra thương thế cho Mộ Dung Khanh, rất thưởng thức Thương Mai nói: "Y thuật của ngươi gần như có thể đuổi kịp lão hủ ta rồi."

Thương Mai tâm tình rất tốt, cười nói: "Ngài cũng đừng nói như vậy, y thuật của ta nếu có thể bằng một phần vạn ngài đã là tạo hóa lớn nhất cuộc đời này của ta rồi."

"Dối trá, dối trá!" An Nhiên lão vương gia nghiêm túc chỉ ra.

"Đâu có? Đâu có?" Thương Mai xấu hổ: “Nếu bàn luận, ta còn phải gọi ngài một tiếng sư phụ đấy."

"Đừng, sư phụ cũng không phải là ta, nhiều nhất ngươi cũng chỉ có thể gọi ta một tiếng sư huynh."

Thương Mai ngẩn ra: “Ý của ngài là?"

Lão Vương gia cười thần bí: “Ta coi như là đệ tử của Ôn đại phu, một tiếng sư huynh, vẫn gánh được."

Trong lòng Thương Mai kích động: “Ôn đại phu thật sự đồng ý thu ta sao?"

"Nếu không thu ngươi, sao nàng lại cho ngươi toàn bộ sách y? Lễ bái sư này mặc dù còn chưa làm, nhưng lão nhân gia nàng đã xem ngươi là đệ tử đích truyền rồi."

Ở trên Hàn Sơn, tuy Thương Mai cũng cho là như vậy, nhưng từ đầu đến cuối không có nhân sĩ uy tín đi ra nói một tiếng, cô cũng không dám có tâm vọng tưởng, hôm nay An Nhiên lão vương gia người sư huynh này chính miệng nói, vậy nghĩ đến là tám chín phần mười, cô kích động đứng lên, bái lão Vương gia: "Sư muội ra mắt sư huynh."

Lão Vương gia cười nói: "Ngươi giống như đổi ý vậy, yên tâm đi, cả đời hoàng thẩm đều tìm đệ tử đích truyền, ngươi chỉ là đọc sách lại vận dụng kim châm thuật xuất thần nhập hóa như vậy, nàng sẽ không bỏ qua ngươi."

"Hoàng thẩm?" Thương Mai có chút kinh ngạc.

Mộ Dung Khanh cười ở bên cạnh giải thích: “Hoàng thẩm trong miệng lão Vương gia chính là đại phu Ôn Yến."

Thương Mai vội vàng nói: "Ồ, ta biết rồi, ta biết rồi."

Đối với hoàng thất Đại Lương, Thương Mai ít nhiều vẫn biết một chút.

Nhưng nàng hy vọng hiểu rõ nhiều hơn nhiều hơn nữa sự phụ mình kính ngưỡng nên quấn lấy An Nhiên lão vương gia, để ông kể cho cô nghe chuyện của đại phu Ôn Yến.

Vừa nói chính là mấy giờ, Thương Mai nghe nhiệt tình, Mộ Dung Khanh nghe ngủ gật cả ngày, trên thực tế, hắn cũng ngủ một giấc, tỉnh lại còn chưa nói hết.

Thương Mai nâng má, mặt đầy say mê: “Nói như vậy, đại phu Ôn Yến chính là đi tam sinh tam thế rồi?"

Không biết Đại Lương có mười dặm hoa đào không.

An Nhiên lão vương gia nói đều là chuyện ngoại giới không biết, đúng là coi cô như đệ tử đích truyền của đại phu Ôn Yến rồi.

"Không biết ta lúc nào có thể gặp lão nhân gia bà." Thương Mai nói.

Cô thật sự rất nóng lòng, rất muốn bái sư.

Thuật nghiệp có chuyên về một môn, cô muốn tiến thêm bước nữa tìm hiểu, nhận thức Trung y, hơn nữa, thuật kim châm cô cũng chỉ là học được da lông, đã lợi hại như vậy, nếu học tập sâu hơn, vậy nhất định quá tốt rồi.

"Không vội, nếu bà ấy muốn gặp ngươi, nhất định sẽ xuất hiện, ta nói trước với ngươi quy củ của bà ấy một chút." An Nhiên lão vương gia cười nói.

Thương Mai ngồi rất thẳng, nghiêm túc như học sinh tiểu học nghe giảng vậy: “ Được, ngài nói, bà ấy có quy củ gì, phàm là quy củ gì, ta cũng có thể tuân theo."

An Nhiên lão vương gia nói: "Quy củ của bà ấy thật ra cũng không nhiều, cũng chỉ có vậy, học y thuật với bà ấy, tâm đàng hoàng, không phân biệt, chính là nếu người tội ác tày trời đến cửa xin chữa bệnh, ngươi cũng phải chữa trị."

Điều này tương tự với y học hiện đại, chính là phạm nhân giết người tội ác tày trời, đưa đến bệnh viện, cũng không thể nói để mặc không quản, nên cứu vẫn phải cứu.

"Đã biết."

An Nhiên lão vương gia cười chúm chím nhìn cô: “Nha đầu, điều này cũng không dễ dàng làm được, đổi một câu hỏi, nếu không phải cổ đồng mệnh, ngươi sẽ dùng hết toàn lực đi cứu Nam Hoài vương sao?"

Thương Mai khẽ run, nhìn về phía Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh vốn là nhắm mắt lại, nghe lời này của An Nhiên lão vương gia thì giật giật mí mắt, nhìn chằm chằm Thương Mai.

Thương Mai nhất thời không biết đáp lại như thế nào, nói lời trong lòng, nếu không phải cổ đồng mệnh, chắc chắn cô sẽ không cứu lão Bát, trên thực tế, cô hận không thể giết được hắn, sao có thể đồng ý dùng toàn lực cứu hắn?

"Thầy thuốc, có lúc không nên đặt quá nhiều tình cảm riêng tư."

Mộ Dung Khanh nói một câu: “Có vài người nếu là đáng chết, cứu rồi lại giết đi."

Nhiếp Chính vương luôn luôn đơn giản, thô bạo, trực tiếp.

"Sư huynh, ngài có thể làm được không?" Thương Mai hỏi.

"Ta?" An Nhiên lão vương gia nhàn nhạt cười: “Ta nếu có thể làm được, ta sẽ không gọi bà ấy là hoàng thẩm, mà trực tiếp gọi sư phụ."

Thương Mai đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu An Nhiên lão vương gia không phải dùng Nam Hoài vương làm ví dụ, có lẽ cô sẽ lập tức đáp ứng, nhưng trời sinh là người làm tổn thương cô lại làm tổn thương lão Thất, trong lòng cô rất căm hận, nếu không phải cổ đồng mệnh, sao có thể đồng ý cứu hắn?

"bổn vương không hiểu, tại sao người tộc ác tày trời còn phải cứu?"

An Nhiên lão vương gia nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Đây cũng là có nguyên nhân, là năm đó hoàng thẩm đích thân trải qua."

Ông cầm một cái ly châm trà, uống một ngụm, nhẹ nhàng thở dài một cái: “Chuyện này là hối hận lớn nhất trong cuộc đời bà, cũng bởi vì chuyện này, bà mới lập ra quy củ này."

Sắc mặt Thương Mai và Mộ Dung Khanh cũng nghiêm túc lại, nghe ông nói.

"Khoảng ba mươi lăm năm trước, Đại Lương xảy ra một án mạng, nghiêm túc mà nói, không phải một chuyện, mà là nhiều chuyện, người bị hại toàn bộ đều là thiếu nữ trẻ tuổi, vừa cập kê quyết định hôn sự, thì gặp thảm sát, những thiếu nữ này trước khi chết đều bị xâm hại, lại bị cắt đứt ngón trỏ, sau khi án này xảy ra triều đình hết sức chú ý, để nha môn Kinh Triệu theo sát điều tra và để Hình bộ phối hợp, cuối cùng Hình bộ khoanh vùng nghi phạm, là đại phu của Bao Nhất Đường trong kinh, vị đại phu này thiếu một ngón trỏ, và những thiếu nữ này trước khi bị hại, vị đại phu này đều từng đến cửa điều dưỡng thân thể cho các nàng, lúc ấy, Hình bộ bắt hắn về tra hỏi, hắn lại không thừa nhận tội, dùng mọi cách chống chế, nhưng mà lúc ấy có đệ tử y quán làm chứng, nói thấy hắn nửa đêm đi ra ngoài, lại có phu nhân của hắn cũng chứng thực, đêm mỗi một thiếu nữ chết, hắn đều đi ra ngoài, lúc trở lại đều là cả người vết máu, lúc ấy phu nhân của hắn cảm thấy kỳ quái, giấu đi một món trong số quần áo có vết máu, cuối cùng khi quan sai đi lục soát, lúc soát được quần áo này, nhân chứng vật chứng đều có, hắn lại chết cũng không nhận tội, Hình bộ giận dữ dùng khổ hình với hắn, đánh đến chỉ còn lại nửa hơi, lúc ấy, phụ vương hỏi án này, tông quyển cũng điều tra từng cái một, chắc chắn không có oan uổng, Hình bộ xử ngũ mã phanh thây."

Lão Vương gia nói tới chỗ này, dừng một chút, thở dài nói: "Chuyện này phụ vương ta cũng ôm hận cả đời."

Mộ Dung Khanh biết, ngũ mã phanh thây hết sức tàn khốc, nếu không phải người tội ác tày trời thì quyết không dùng ngũ mã phanh thây.

Tuy Thương Mai cảm thấy có nội tình nhưng lại không nghe ra nguyên nhân đại phu Ôn Yến phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, chẳng qua là cô cũng không hỏi, chỉ chờ An Nhiên lão vương gia nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play