“Tuy không chết những cũng không sống tốt, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” A Cảnh ở bên cạnh thành thật nói.
Thương Mai vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng tiếp, hai mắt trợn ngược, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Tần Châu tức giận: “Ăn nói bậy bạ cái gì? Đi mời đại phu kê thuốc, ngươi tự đi sắc thuốc.”
A Cảnh ấm ức muốn chết, nhưng lại không dám cãi lệnh Tần Châu, dẫn Ngô Yến Tổ đi xuống.
Ra cửa, Ngô Yến Tổ lập tức hỏi: “Lúc nãy đại nhân nói thưởng là thưởng bao nhiêu?”
“Nếu phu nhan khỏe lại, có thể thưởng ngươi mười lượng tám lượng gì đó, nếu người có thể chữa được cho lão gia, lại nhiều gấp đôi.”
Ngô Yến Tổ vô cùng vui vẻ: “Thật sao?”
Mười lượng tám lượng, ông phải chữa bao nhiêu bệnh chứ, người nhà quan ra tay rộng rãi thật.
Có bạc cổ vũ, Ngô Yến Tổ đích thân kê thuốc cho Thương Mai xong, lập tức chuyên tâm nhào vào vết thương trên người Mộ Dung Khanh, chỉ muốn kiếm thêm mười lượng tám lượng nữa.
Cũng không thể trách được Ngô Yến Tổ, hiện tại tiền tiêu vặt của một đại nha hoàn được yêu thích cũng chỉ mới được bảy tám mươi đồng bạc, ông đi phố vào hẻm, chữa bệnh cho người, chữa được một bệnh, không tính tiền thuốc cũng chỉ được khoảng năm mươi văn, cho năm mươi văn đã là rộng rãi, người keo kiệt hoặc nghèo khó cho hai mươi văn tiền, cũng chỉ đủ mua mười cái bánh bao.
Đại phu chân đất không giống với những đại phu ngồi khám ở y quán, thu nhập rất thấp, còn không bằng một phần mười của người kia.
Cho nên nếu bá tánh nghèo khổ bị bệnh, không có tiền đi khám đại phu, nhiều lắm cũng chỉ kêu một vị đại phu chân đất đến chữa trị.
Đại phu chân đất vừa mới vào nghề chưa chắc có được y thuật cao, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm lâm sàn hơn những vị đại phu ngồi khám ở y quán, thậm chí y thuật còn giỏi hơn những đại phu ngồi khám tại y quán.
Tuy Thương Mai đã tỉnh lại nhưng đầu óc vẫn còn rất mỏi mệt, Tần Châu cũng không nói nhảm nhiều, chỉ nói cho cô biết mọi việc.
Sau khi nhìn thấy và cứu cô trên quan đạo, A Cảnh dẫn người đến miếu Long Vương, trừ hai huynh đệ Mộ Dung Khanh ra, những người còn lại đều bị chết cháy.
Sau khi mang Nam Hoài vương về, kêu đại phu chữa trị, vẫn chưa chết, đã tỉnh lại, bây giờ đang cung phụng đủ thuốc thang, nhốt trong nhà lao.
Còn Mộ Dung Khanh đến nay vẫn chưa tỉnh lại, đại phu đến liên tục đều nói không trị được, nhưng vị đại phu chân đất Ngô Yến Tổ này lại nói có thể bảo đảm chữa trị được vài phần.
Thật ra Ngô Yến Tổ cũng chưa nói bảo đảm mấy phần cả, nhưng Tần Châu muốn Thương Mai yên tâm nên mới cố ý nói thế.
Thương Mai nghe Tần Châu nói xong, lập tức nói muốn đi thăm Mộ Dung Khanh.
Tần Châu khuyên: “Vết thương của ngươi rất nặng, tạm thời không thể di chuyển, cho dù ngươi đi gặp hắn thì có thể làm gì chứ?”
Thương Mai vội la lên: “Người đừng quên ta cũng là đại phu.”
Tần Châu ngẫm lại thấy cũng đúng, lập tức nói: “Ngươi nằm tạm đi, ta đi gọi người chuẩn bị, khiêng ngươi sang đó.”
Tri phủ đại nhân nghe nói Thương Mai đã tỉnh, cũng yên tâm hơn, ít nhất nữ tướng cướp kia sẽ không ép hắn đi tìm đại phu nữa.
Hắn bấm tay tính toán, người Vệ Sở Doanh ở Triệu Châu cũng sắp đến rồi.
Từ khi phái cứu binh ra, khi nói chuyện với Tần Châu, hắn cũng đã mạnh mẽ hơn một chút.
Nhưng hắn cũng thầm nghi ngờ, mấy tên cướp này cũng chỉ cướp nha môn, nhưng lại không đi ra ngoài đốt nhà cướp của giết người gì.
Nhưng uy hiếp nha môn đã là tội ác tày trời, là muốn chống đối với triều đình, là nghịch tặc.
Tần Châu dặn hắn chuẩn bị kiệu, tuy hắn đã mạnh mẽ hơn một chút, nhưng vẫn không dám cãi lời Tần Châu.
Hai người nâng Thương Mai sang, cũng chỉ đi vài bước, nhưng Thương Mai không thể đi được, cho dù chỉ bước ra khỏi cửa cũng đi không nổi, nhất định phải khiếng qua.
Tần Châu đi đầu vào phòng, vén rèm lên để Thương Mai vào.
Thương Mai vừa ngước mắt đã nhìn thấy Mộ Dung Khanh đang nằm trên giường, không hề có sinh khó, cô còn chưa đến gần đã cảm nhận được hơi thở hủ bại lan tỏa.
Cô là quân y, trước kia những người cô phụ trách hơn phân nửa là người bị thương, cho nên đã hình thành một trực giác vô cùng nhạy bén, người bị thương nặng sẽ có loại cảm giác này.
Tần Châu đỡ Thương Mai xuống, cô ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút máu của Mộ Dung Khanh, râu mọc lún phún, che kín cả cằm và môi, trông tiều tụy và tang thương vô cùng.
Nhịp thở của hắn rất nhẹ, Thương Mai đè mạch của hắn, mạch cũng vô cùng yếu và trầm, gần như không thể bắt được.
Hắn bị thương rất nặng.
Ngô Yến Tổ cũng ở đây, cho rằng Thương Mai đễn xem hắn, không ngờ lại bắt mạch, vội hỏi: “Phu nhân, người cũng hiểu y thuật sao?”
“Ừ!” Thương Mai ngẩng đầu nhìn ông, gật đầu hỏi thăm: “Ngươi là đại phu đã cứu ta đúng không? Còn chưa cảm ơn ngươi.”
“Không cần phải cảm ơn, ta là đại phu, là bổn phận của ta.” Ngô Yến Tổ ngượng ngùng nói, vị phu nhân này quá khách sáo, không hề có vẻ lạnh nhạt, kiêu căng như mấy vị phu nhân nhà quan khác.
Thương Mai cởi quần áo Mộ Dung Khanh ra, xem vết thương của hắn, khi nhìn thấy vết thương trên ngực, cô nhịn không được hít hà thật mạnh, lập tức rơi mắt.
“Ngươi có kim châm không?” Cô hỏi Ngô Yến Tổ.
Lúc nãy nghe Tần Châu nói đại phu này còn biết thuật châm cứu, vậy chắc chắn sẽ mang theo bao kim châm bên người.
“Có, người cũng biết châm sao?” Ngô Yến Tổ hỏi.
“Biết chút chút!”
Ngô Yến Tổ lấy bao kim châm ra, do dự: “Nhưng vết thương của lão gia này rất nặng, không thể châm bậy được, người cẩn thận chút.”
Tần Châu cầm bao kim châm của ông đưa cho Thương Mai, hỏi thăm tình hình vết thương của Mộ Dung Khanh: “Sao rồi?”
Thấy Thương Mai khó chịu, trong lòng nàng cũng chịu không nổi, hy vọng Mộ Dung Khanh không sao.
Nàng lấy khăn tay, lau khô nước mắt giúp Thương Mai.
Thương Mai cúi đầu, che khuất vẻ đau đớn kịch liệt trong mắt: “Ta châm cứu cho hắn trước, lại kê đơn thuốc cho hắn uống.”
Ngô Yến Tổ hơi kinh ngạc, cô thật sự biết châm cứu sao?
Nhìn thấy cách Thương Mai chọn huyệt và ghim kim còn thành thạo hơn cả bản thân, ông hơi lo lắng sốt ruột, chỉ e không kiếm được tiền khám bệnh của lão gia này rồi.
Sau khi châm cứu kích thích huyệt đạo xong, Thương Mai kê một đơn thuốc, đưa cho Tần Châu: “Đi hốt thuốc giúp ta, một ngày hai bộ, uống theo phương thuốc này ba ngày.”
“Được!” Tần Châu nhận lấy, tiện tay đưa cho tri phủ đại nhân: “Đã nghe rõ phải làm như thế nào chưa?”
Tri phủ đại nhân nhận lấy phương thuốc, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, dù sao hắn cũng là mệnh quan triều đình, lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ hệt như nô tài.
Hắn muốn cãi lại, lại thấy ánh mắt Tần Châu đã lạnh căm, đành phải cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra, đã thấy nha dịch nhanh chân chạy đến: “Đại nhân!”
Tri phủ đại nhân lạnh lùng quét mắt sang: “Chuyện gì.”
“Người ở Triệu Châu đến rồi.” Nha dịch nói nhỏ.
Mặt tri phủ đại nhân lập tức hiện lên vẻ mừng như điên: “Thật sao?”
“Vô cùng chính xác, đã đến Thanh Châu, bây giờ đang chạy về phía nha môn.” Nha dịch nói.
Tri phủ đại nhân quăng đơn thuốc xuống đất: “Tốt, đến đúng lúc lắm, để xem đám giặc cướp này còn kiêu ngạo kiểu gì!”
Hắn phất tay: “Đi, đi ra ngoài chào đón.”
Thương Mai ngồi bên mép giường của Mộ Dung Khanh, làm cách nào cũng không muốn đi về.
Tần Châu lo lắng nói: “Ngươi cũng là người bệnh, sao có thể ngồi ở đây? Mau về nghỉ ngơi đi.”
Mũi của Thương Mai bị nghẹt lại, nghẹn ngào nức nở nới: “Ta về phòng thì lại không yên tâm được, còn không bằng ở lại đây cùng hắn, Tần Châu, ta không sao, ta hiểu thân thể của chính mình.”
Tần Châu biết tình cảm vợ chồng của bọn họ rất sâu sắc, dù có kêu cô về thì trong lòng cô cũng nóng như lửa đốt, còn không bằng để cô ở lại đây.
Nghĩ nghĩ, nàng lại nói: “Thế này đi, ta gọi người sắp xếp thêm một chiếc giường trong phòng này, ngươi cũng ở lại trong phòng này luôn.”
“Cảm ơn!” Thương Mai vô cùng biết ơn.
Tần Châu đứng dậy: “Sau này đừng có nói mấy lời khách sáo này nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT