Bởi vậy, Mộ Dung Tráng Tráng này, ngay cả đương kim Hoàng Thái Hậu cũng phải nể mặt nàng mấy phần, bởi vì trước đây tiên đế này cưng chiều đứa em gái nhỏ nhất giống như là bảo bối vậy.

Hơn nữa, vị công chúa này được phong làm Trấn Quốc công chúa, Trấn Quốc công chúa, quyền lực còn trên cả hoàng hậu, lại ngang vai vế với Hoàng thái hậu, chính là nhân vật trong truyền thuyết.

Huyền thoại nhất là, dù nàng đã hai mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa muốn thành thân.

Hoàng thái hậu vì hôn sự của nàng, cũng rất đau lòng.

Mộ Dung Tráng Tráng kéo Thương Mai ngồi xuống, cực kỳ thích thú hỏi cô: "Ngươi không thích A Toàn phải không? Không thích hắn cũng không sao hết, nhà họ Mộ Dung chúng ta có rất nhiều nam nhân xuất sắc, ngươi để ý ai thì ta sẽ để ngươi làm chủ hết."

Thương Mai nhích người vào trong một chút, nàng đang bán hàng ế sao?

"Tạm thời Thương Mai..."

Cô còn chưa có nói hết, Mộ Dung Tráng Tráng giẫm lên ghế nàng, lấn người lên, trong mắt hiện lên hưng phấn: "Ngươi thấy A Tử thế nào?"

Thương Mai không nói, A Tử trong miệng nàng chắc là Mộ Dung Tử, An thân vương, nhưng mà nàng không biết An thân vương từng thầm yêu mẹ cô sao?

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn sắc mặt của cô cảm thấy chắc là cô không thích A Tử trong miệng mình, hỏi tiếp: "Cháu Tứ? Cháu Ngũ? Cháu Lục?"

Vẻ mặt Mộ Dung Tráng Tráng sợ hãi: "Lão Thất? Ngươi thích lão Thất sao?"

Thương Mai thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của nàng, cô ngập ngừng hỏi: "Nhiếp Chính Vương có chuyện gì sao?"

Mộ Dung Tráng Tráng cảm thông nhìn cô: "Thích ai không thích lại thích thằng nhóc lão Thất kia, hắn không có tôn trọng bề trên, kiêu căng ngạo mạn, lại tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, lạnh lùng, người xấu nhất ở trong thiên hạ, cũng không thể xấu hơn hắn."

Thương Mai nghe nàng miêu tả, không nhịn được mà bật cười: "Công chúa đánh giá vương gia thật đặc biệt nha."

Mộ Dung Tráng Tráng hừ một tiếng, vẻ mặt nhàm chán thu chân lại: "Lão Thất là tai họa, tôi hi vọng ông trời đưa hắn nhanh nhanh lên."

Nàng vừa nói xong, lại thấy An thân vương đã đi rồi mà quay lại, giống như cơn gió cuốn vào, vẻ mặt ngưng trọng nắm lấy cổ tay Thương Mai: "Đi với ta một chuyến, A Khanh xảy ra chuyện rồi."

Trong lòng Thương Mai lộp bộp: "Sao vậy?"

"Sợ sẽ không xong." Giọng nói An thân vương khàn khàn, hốc mắt lại đỏ.

Mộ Dung Tráng Tráng đưa tay tát mình mấy cái thật mạnh, khuôn mặt trắng nõm bỗng nhiên sưng đỏ lên, khóc nức nở nói: "Ta, ta, ta rút lại mấy lời vừa nãy của ta."

Chân Thương Mai nhũn ra, đầu ầm một tiếng, không biết phải làm sao đứng lên, nhìn An thân vương nói: "Nhanh, nhanh đưa ta đi."

Cô không biết tại sao mình lại hoảng sợ như vậy, có lẽ Mộ Dung Khanh là chỗ dựa vững chắc duy nhất của cô, nếu như Mộ Dung Khanh xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ xui xẻo.

Một nhóm ba người, vội vàng đi đến một đại viện ở trong kinh thành.

Nơi này không phải là phủ của Nhiếp Chính Vương, trên cửa viết "Phủ Đại tướng quân".

Cửa phủ có trọng binh canh giữ, đèn đuốc ở cửa đã tắt, cửa khép kín, lúc An thân vương và Thương Mai đi đến, mới mở cửa ra, sau đó lại đóng lại.

Thương Mai để ý, ở tường của phủ đệ có một hàng cung thủ, tập trung nghiêm túc bày trận chờ địch.

Thương Mai biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nhịp tim đập bình bịch, tay chân lạnh như băng.

Nửa người Mộ Dung Tráng Tráng gần như là dựa sát vào người An thân vương, hai chân mềm nhũn bước đi không có lực, trong miệng cô lầm bầm nói: "Ta rút lại mấy lời vừa nãy của ta, trời cao làm chứng, Mộ Dung Tráng Tráng ta miệng độc, nhưng trong lòng ta không có nghĩ như vậy, ta rút lại, ta rút lại, lão Thất nhanh chóng khỏe lại..."

Tâm trạng Thương Mai lo lắng nhìn nàng, thấy mặt mũi nàng tái nhợt, đã không còn vẻ mặt vui vẻ hớn hở giống như ở trong phủ nữa, vô cùng hoảng hốt.

Giọng cô giống như là đang khóc, nói nhanh và gấp, cứ nói đi nói lại vài câu đấy.

An thân vương ôm bả vai nàng, cũng không nói gì, vừa đi vừa ôm nàng.

Đi đến một vườn hoa độc lập trong phủ, trong viện thắp sáng đèn giật kinh phong, trước cửa có hơn mười mấy người tay cầm trường kiếm đang canh giữ trước cửa, một trấn gió nổi lên, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Cửa mở ra, có người bưng nước ra, Thương Mai thấy chậu nước toàn là màu đỏ, mùi máu tanh rất nồng.

An thân vương và Thương Mai vội vàng đi vào, thấy một vài thi thể ở phòng chính đã được dùng vải trắng che, trên vải trắng cũng nhuộm máu.

Đi vào trong, thấy trong phòng có mấy chiếc giường vừa được dựng tạm lên, trên mỗi cái giường cũng có người bị thương nằm lên, một người trong số đó, chính là Nghiêm Vinh.

Mười mấy đại phu đang bận rộn, mặc quần áo giống nhau, chắc là đại phu của cục Huệ Dân.

Thương Mai sửng sốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đại nạn sao? Sao ai cũng được đưa đến đây vậy?

Rèm được vén lên, một nam nhân cao lớn mặc chiến bào màu đen đi ra, thấy An thân vương đi đến, lông mày kiếm nhướng lên, nghiêm nghị hỏi: "Vương gia đã đến, đại phu Hạ đã đến chưa?"

An thân vương đẩy Thương Mai, hỏi: "Tô Thanh, hắn sao rồi?"

Người được gọi là Tô Thanh nhìn Thương Mai, nói: "Vào rồi nói sau."

Ba người đi vào, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng loang lổ vết máu, chắc là máu của hắn lúc quay về đây, một đường thẳng đến mép giường.

Mộ Dung Tráng Tráng đặt mông ngồi dưới đất: "Trời ạ, đây là thế nào?"

Đại phu ở trước giường đang xử lý vết thương cho Mộ Dung Khanh, Thương Mai không hề nghĩ ngợi đã đi nhanh đến.

Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, Thương Mai lập tức biết tình huống không có ổn, hắn mất máu quá nhiều, đứng nói là sắc mặt, ngay cả môi cũng trắng bệch.

Toàn bộ quần áo bị nhuộm thành màu đỏ, trên mặt cũng có máu, nhưng mà, Thương Mai có thể nhanh chóng phân biệt được đâu là máu của hắn đâu là máu của người khác.

Đại phu đang xử lý vết thương trên ngực, quần áo cũng không cởi ra, chỉ là cắt một chút.

"Kéo!" Thương Mai kìm lại hoảng sợ trong lòng, phân phó.

Tô Thanh vội vàng đưa kéo cho cô, Thương Mai cẩn thận cầm vạt áo, cắt từ phía bên, tay áo cũng cắt, thẳng đến quần.

Trong số mười hai vết thương, thì vết thương ở trên ngực là nặng nhất, từ bên trái ngực kéo thẳng xuống bụng dưới.

Vết thương ngoài da được cắt ngăn nắp, là thương tích do kiếm gây ra.

"Không thể dùng thuốc cầm máu, quá chậm, không dừng được!" May là có mang theo túi kim bên người, Thương Mai nhanh chóng châm cứu các huyệt vị quan trọng, dùng biện pháp phong bế huyệt đạo để cầm máu.

Đùi phải có một vết thương, vết thương toàn là màu đen, đây là dấu hiệu của việc trúng độc.

Thương Mai trầm giọng nói: "Có thuốc giải độc không? Không có thì lấy thuốc nổ đến đây."

"Thuốc nổ?" Đại phu hỏi: "Ngươi muốn thuốc nổ để làm gì?"

"Vết thương có độc, dùng thuốc nổ để có thể ngăn chất độc vào trong cơ thể nhanh hơn." Thương Mai đã không có rảnh để giải thích với ông ta rằng trong thuốc nổ có lưu huỳnh, có tác dụng để loại bỏ hiệu quả của thuốc độc ở mức độ nhất định.

"Bây giờ tìm thuốc nổ ở chỗ nào?" Tô Thanh cau mày."

An thân vương nói: "Pháo, có pháo hay không?"

"Để ta ra ngoài hỏi." Tô Thanh xoay người chạy ra ngoài.

Nước nóng lần lượt được bưng lên, Thương Mai đang không ngừng lau vết thương, trong lòng rất hoảng.

Hô hấp của hắn rất yếu, dấu hiệu của sự sống cũng chỉ có hô hấp yếu ớt kia và tim gần như là ngừng đập, mất máu rất nhiều, bây giờ cần truyền máu, nhưng mà, không thể làm được.

Chỉ có thể dùng cách phong bế huyệt đạo, để máu không có chảy ra nữa, xử lý tất cả vết thương, sau đó dùng kim vào tủy, kích thích tủy nhanh chóng sản sinh ra máu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play