Thương Mai chỉ mong có thể nhanh chóng rời đi. Một khi rời khỏi Nghi Lan Cung, cô lại an toàn.
Nhưng cô cũng muốn bảo đảm mình có thể an toàn rời khỏi phạm vi Nghi Lan Cung. Bởi vì một khi cô rời đi, điện lực do Đoạt Phách Hoàn phát ra sẽ không có cách nào quấy nhiễu Nghi phi được nữa. Nghi phi nhất định sẽ tỉnh táo lại và phái người chặn giết cô.
Trong Nhạc Thanh Cung.
Mai phi ngồi ở trong điện, cửa đại điện đang đóng. Hạ Lâm ngồi ở trong góc điện. Một người mặc áo đen, để râu quai nón ngồi đối diện với Mai phi.
Trên bàn trước mặt hai người đều có một chén trà đang bốc hơi nóng, có thể thấy người tới vừa ngồi xuống không lâu.
"Bản cung đã nghĩ cách bảo nàng ta đi Nghi Lan Cung. Dựa theo tính tình của Nghi phi, tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta an toàn rời khỏi Nghi Lan Cung đâu." Mai phi trầm giọng nói.
"Nương nương có chắc chắn về điều này không?" Người đàn ông râu quai nón hỏi.
Mai phi cười lạnh: “Biểu đệ, trong cung là địa phương của bản cung. Nếu bản cung muốn một người chết ở đây mà còn không làm được, vậy làm sao có thể bảo vệ được vị trí Mai phi nhiều năm như vậy chứ?"
"Thần không phải nghi ngờ năng lực của nương nương. Thần chẳng qua chỉ cảm thấy, cho dù nàng ta có tự ý xông vào Nghi Lan Cung, Nghi phi nương nương nhiều lắm cũng chỉ quát mắng vài câu, làm sao có thể ra tay độc ác được?"
"Ngươi không cần thăm dò nữa. Chuyện ngươi không nên biết, vậy cũng không cần nghe làm gì, bằng không sẽ có họa sát thân đấy." Mai phi làm sao lại không biết tâm tư muốn dò xét của ông ta? Người này giống như rắn độc, chỗ nào cũng nhúng tay vào, quả thật làm người ta thấy chán ghét. Nếu không phải không có cách nào, nàng ta tuyệt đối sẽ không giúp ông ta.
Người này chính là Hạ Thừa tướng, Hoàng Thái Hậu ra lệnh không cho ông ta được vào cung, ông ta lại thay đổi trang phục, cải trang một chút, lấy thân phận nô tài của Hạ Lâm để dẫn theo Hạ Lâm vào cung tới yết kiến cô họ.
Ông ta đã tới từ sáng sớm. Ông ta biết hôm nay Hạ Thương Mai sẽ về phủ. Sau khi cô trở về phủ, ông ta sẽ không tiện ra tay. Tốt nhất là để cô xảy ra chuyện ở trong cung.
Ông ta không quan tâm Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng Thái Hậu coi trọng Hạ Thương Mai thế nào. Ông ta chỉ muốn cô chết. Chỉ có Hạ Thương Mai chết mới có thể rửa sạch nỗi nhục của ông ta, người ngoài mới dần quên đi chuyện của Tướng phủ.
Hơn nữa Hạ Thương Mai vừa chết, Liên Thị mới có thể tứ cố vô thân, đến lúc đó lại mặc cho ông ta hành hạ.
"Được, thần không hỏi tới nữa.” Ông ta nhướng mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Liên Thúy Ngữ, bà gả cho ta, lại phản bội ta. Ta đưa thi thể con gái bà về cho bà, để bà nếm thử cảm giác sống không bằng chết."
Mai phi nhíu mày: “Con gái của bà ta cũng là con gái của ngươi."
Vẻ mặt Hạ Thừa tướng đầy tàn ác: “Một đứa con gái không một lòng hướng về ta thì có ích lợi gì? Bản tướng đã có con gái là Oanh Nhiễm. Nó sẽ lập tức gả cho thái tử."
Mai phi lắc đầu: “Thái tử không phải là con rể tốt đâu. Ngươi nên suy nghĩ kỹ càng hơn."
Hạ Thừa tướng lãnh đạm nói: "Không phải là con rể tốt thì sao chứ? Nó có thể củng cố địa vị của bản tướng. Bản tướng đã bị Nhiếp Chính Vương chọc tức đủ rồi."
Mai phi nhìn gương mặt dữ tợn của ông ta lại cảm thấy rất chán ghét và buồn nôn. Là một người mẹ, tất cả những gì nàng ta làm đều là vì con của mình. Nàng ta chưa từng thấy người nào sẽ dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn, thậm chí bất chấp mọi giá để giết con gái của mình.
Bọn họ đang nói chuyện thì có người vội vàng vào điện, hạ giọng nói: "Nương nương, Hạ Thương Mai đi ra khỏi Nghi Lan Cung, Đại Quyền đang đi theo. Bây giờ phải làm thế nào đây?"
Mai phi chợt đứng phắt dậy: “Nghi phi để cho nàng ta ra ngoài sao?
"Đúng vậy." Thị vệ nói.
Mai phi hỏi: "Có phải...?" Mai phi nháy mắt một cái, không hỏi ra những lời sau đó.
Thị vệ nói: "Có."
Mai phi “A” một tiếng: “Cái gì? Dù vậy mà Nghi phi vẫn để cho nàng ta đi à?"
Thị vệ nói: "Rất kỳ lạ. Nàng ta mới vừa đi được một lúc, Nghi phi nương nương lại ra lệnh cho người dẫn nàng ta về. Đồng thời còn nói, nếu không dẫn về được thì giết nàng ta đi."
Hạ Thừa tướng chợt đứng lên, nói: "Mai phi nương nương, lập tức phái người trợ giúp Nghi phi chặn giết."
"Cái gì?" Mai phi kinh ngạc nhìn ông ta: “Ngươi điên rồi. Ngươi tự nhiên lại muốn người của bản cung ra mặt à?"
Hạ Thừa tướng nói: "Nương nương, Hạ Thương Mai nhất định đã biết mình trúng kế, nó sẽ nghi ngờ nương nương. Một khi nó đến trước mặt Hoàng Thái Hậu và nói ra chuyện hôm nay. Cho dù Hoàng Thái Hậu không hoàn toàn tin nó, cũng nhất định sẽ có ý kiến với nương nương."
Mai phi tức giận nói: "Hạ Hòe Quân, bản cung thật sự không nên giúp ngươi."
"Nương nương không phải đang giúp thần, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau, hợp tác với nhau mà thôi." Hạ Thừa tướng nói với giọng điệu không tốt.
Mai phi nhìn gương mặt lạnh lùng của ông ta, tức giận nói: “Ngươi đúng là kẻ vô liêm sỉ tới cực điểm."
Hạ Thừa tướng hoàn toàn không để ý tới lời sỉ nhục của Mai phi, giọng điệu cứng rắn nói: "Vẫn mong nương nương lập tức phái người ra ngoài chặn giết con đê tiện Hạ Thương Mai này. Chuyện này là vì nương nương mà cũng là vì thần."
Mai phi nhìn về phía thị vệ: “A Phát, ngươi nói xem."
Thị vệ A Phát là tâm phúc của nàng ta. A Phát và Đại Quyền trong cung Nghi phi lại là anh em ruột thịt, cho nên Mai phi mới có thể dễ dàng thu mua được Đại Quyền.
A Phát nói: "Nương nương, Tướng gia nói không phải không có lý. Không thể giữ lại Hạ Thương Mai được nữa. Nếu nàng ta sống sót, nhất định sẽ nói lung tung. Hơn nữa, sau khi nàng ta vào điện, nàng ta nói không nhìn thấy gì, Nghi phi nương nương tự nhiên lại tin tưởng nàng ta. Cô gái này thật sự kỳ lạ, không thể giữ lại."
Trong lòng Mai phi hơi run sợ. Nếu Thái tử ở Nghi Lan Cung, Hạ Thương Mai lại xông vào, Thái tử nhất định sẽ căn dặn giết chết Hạ Thương Mai rồi mới rời đi.
Nhưng không ngờ Nghi phi chỉ dựa vào mấy câu nói lại tin tưởng nàng ta? Không có khả năng này. Điều này cũng không phù hợp với tính tình của Nghi phi.
Nghi phi vẫn luôn có thủ đoạn độc ác. Khi nàng ta vào cung chỉ là một Tài tử, trong mấy năm ngắn ngủi lại sinh ra hoàng tử, trực tiếp được lên vị trí phi tử, có thể thấy được tâm cơ cùng thủ đoạn của nàng ta.
Hạ Thừa tướng thấy nàng ta vẫn do dự, nhíu mày nói: "Nương nương, đây không phải là thời điểm do dự. Một khi nó đến trước mặt Hoàng Thái Hậu, ngài cũng sẽ có phiền phức. Nếu ngài không vì chính mình, cũng mong ngài suy nghĩ cho Tam hoàng tử."
Mai phi cắn răng và chợt ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự hung tợn: “A Phát, ngươi dẫn người ra ngoài, cần phải giết chết Hạ Thương Mai."
"Vâng!" A Phát nhận lệnh rời đi.
Hạ Thừa tướng thở phào nhẹ nhõm và nhếch mép cười độc ác. Hạ Thương Mai vừa chết, ông ta lại không cần lo lắng về sau. Không thể để nàng gả cho Nhiếp Chính Vương, cũng không thể để nàng mượn Nhiếp Chính Vương đối phó với ông ta được.
Quan trọng nhất là cô chết ở trong cung, sẽ không có ai nghi ngờ đến ông ta.
Hạ Lâm đang chơi ở bên kia, đúng lúc ngẩng đầu lên lại nghe được những lời này Mai phi. Cậu ta bịch bịch chạy tới, căm tức nhìn Mai phi: “Ngươi muốn bắt nạt đại tỷ của ta?"
Mai phi thoáng ngẩn người, nhìn gương mặt đầy tức giận của Hạ Lâm.
Hạ Thừa tướng nổi giận nói: "Ngươi nói bậy gì đấy? Cút ngay, đi chơi cầu mây của ngươi đi."
Hạ Lâm luôn sợ người phụ thân này, nghe ông ta mắng thì lập tức lùi lại. Nhưng cậu ta đột nhiên lại ngẩng đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào Hạ Thừa tướng: “Ta không nói bậy. Các ngươi đều bắt nạt đại tỷ. Mẫu thân còn đánh nàng ấy, nhị tỷ cũng đánh nàng ấy. Các ngươi đều là người xấu, toàn bắt nạt đại tỷ, bắt nạt Lâm Lâm."
Mai phi quay mặt chỗ khác, vành mắt đỏ hoe. Nàng ta biết mình đang nối giáo cho giặc, nhưng không có cách nào. Ở sâu trong cung này, nếu không có chỗ dựa vững chắc thì chính là một con đường chết. Bản thân nàng ta không quan trọng, nhưng không thể liên lụy đến con.
Hạ Thừa tướng tát một phát vào mặt Hạ Lâm, tức giận nói: "Đồ ngu này, ai cho ngươi nói lung tung!"
Hạ Lâm không ngờ lại bị đánh. Cậu ta sợ đến mức vội vàng che mặt và lùi lại. Can đảm vừa rồi cũng chẳng còn sót lại chút nào, gương mặt vô cùng tủi thân. Cậu ta bị Hạ Thừa tướng hung ác trừng mắt nhìn tới, cũng không dám khóc, chỉ là không kìm được nước mắt tí tách rơi được.
Hạ Thừa tướng thấy bộ dạng này của cậu ta thì cực kỳ phiền não, tức giận nói: "Ngươi ra ngoài chơi, không được gây cản trở cho ta."
Hạ Lâm vừa khóc hu hu vừa chạy ra ngoài.
Hạ Thừa tướng nóng nảy nói: "Đứa nào đứa nấy đều không khiến ta bớt lo."
Mai phi lạnh lùng nói: "Nó chỉ là đứa trẻ, ngươi cần gì phải đối xử với nó như vậy chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT