Hoàng Hậu nhìn cô, trong mắt lộ ra khôn khéo: “Hai tháng."
Bà ta đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy hắn tốt lên, trước kia Thương Mai nói Toàn phải ba ngày mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng là bây giờ không tới hai ngày, Toàn cũng đã ổn định rồi.
Thương Mai cười khổ: “Nương nương, điện hạ bệnh tình không phải ngày một ngày hai, xương gãy lại mọc, không phải dễ dàng như vậy."
"Được, ba tháng, ba tháng sau, nếu không cách nào chữa khỏi cho Lương vương, ngươi là một người thông minh, tự biết có hậu quả gì." Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
Thương Mai đương nhiên biết, nếu không trị hết cho Lương vương, cô lại biết bí mật của Lương vương, Hoàng Hậu sao có thể để cô còn sống ở trên thế giới này?
cô nói: "Nương nương, ba tháng đến nửa năm, cái này là câu trả lời cuối cùng thần nữ có thể cho Hoàng Hậu nương nương."
Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Hạ Thương Mai, đừng được voi đòi tiên, trước kia ngươi nói Lương vương ba ngày sau mới có thể qua giai đoạn nguy hiểm, hôm nay cũng mới hai ngày."
Thương Mai lắc đầu:” Nương nương, cái này không giống nhau, Lương vương lần này hút vào tính sưng phổi, là khởi điểm của bệnh cấp tính, chữa trị thích ứng cộng thêm Lương vương căn cơ tốt, cho nên mới dễ dàng ổn định lại, hơn nữa, bây giờ cũng chỉ là ổn định, còn phải có sau này chữa trị. Còn vết thương ở chân cùng những thương thế khác của hắn, thì phải chờ Lương vương dưỡng tốt thân thể mới có thể bắt tay tiến hành chữa trị, nếu không, hắn không cách nào chịu đựng được sự đau đớn của xương gãy lại mọc."
Hoàng Hậu thấy cô kiên trì như vậy, nghi ngờ hỏi: "Ngươi chắc chắn không phải đang trì hoãn Bổn cung?"
Thương Mai nhìn thẳng Hoàng Hậu: "Nương nương, chuyện cho tới bây giờ, ngài thật cho là, những người nhà kia của thần nữ có thể làm gì được thần nữ sao? Thần nữ không cần kéo dài thời gian với Hoàng Hậu nương nương, lời thần nữ đều vì Lương vương chữa trị, là bởi vì thần nữ thoái hôn có lỗi với Lương vương, thần nữ muốn bồi thường."
Hoàng Hậu trầm ngâm chốc lát: “Được, ba tháng đến nửa năm, nhưng ba tháng sau, ngươi nhất định phải để cho Bổn cung thấy được thành quả."
Thương Mai đáp ứng, Hoàng Hậu lệnh cô trở về Trường Sinh Điện trông nom Lương vương.
trường sanh ngoài điện, như cũ có trọng binh phong tỏa.
Đi tới Trường Sinh Điện, vừa vặn thấy Mộ Dung Khanh từ bên trong đi ra, hắn đem bức tranh lấy được từ chỗ Hoàng Hậu đưa cho Thương Mai:” Một lúc nữa An Thân Vương sẽ vào cung, cô đem bức tranh này cho hắn."
Thương Mai nhận lấy, tò mò hỏi: "Vương gia làm thế nào biết hắn sẽ vào cung?"
Mộ Dung Khanh cười cười:” Hắn sẽ đến, hơn nữa còn đến rất mau."
Thương Mai ngạc nhiên:” Thật sao?"
Mộ Dung Khanh xoay người rời đi, trước khi đi, vừa quay đầu phân phó nói: "Tối nay Bổn vương sẽ không vào cung nữa, nàng nhìn chăm chú chút."
"Vương gia phải đi nơi nào?" Thương Mai buột miệng hỏi, hỏi xong lại có chút hối hận, đây không phải là việc cô nên hỏi.
Đáy mắt Mộ Dung Khanh có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, nhưng là, hắn vẫn trả lời: "Bổn vương tối nay có chuyện cần làm."
Thương Mai nhìn hắn đi, thấy Nghiêm Vinh từ bên ngoài đi tới, Nghiêm Vinh lại mặc khôi giáp, không biết Nghiêm Vinh cùng hắn nói cái gì, chỉ thấy hắn đứng nghiêm người, chợt sải bước đi.
Thương Mai âm thầm kinh dị, mặc khôi giáp, chẳng lẽ đi duyệt binh?
Nhưng là đã tối muộn như vậy, duyệt cái gì binh chứ?
Chẳng qua là, điều này cùng cô có quan hệ gì chứ? Cô cười cười, xoay người vào điện.
Trong điện, Lương vương mới vừa uống một chút cháo, người hầu của hắn A Kim ở bên cạnh hầu hạ, thấy cô đi vào, A Kim nghênh đón, cười đôn hậu: "Đại tiểu thư đến rồi?"
Thương Mai ừ một tiếng: " Điện hạ uống bao nhiêu rồi?"
"Nửa chén nhỏ!" A Kim nói
"Được rồi, vậy được rồi." Thương Mai để cho A Kim lui ra.
Cô đi tới, Lương vương toàn thân đang đắp chăn, lại mới vừa uống cháo nóng, trán rỉ ra từng hạt mồ hôi nhỏ.
Thương Mai lấy khăn tay ra lau cho hắn, cúi đầu thấy Lương vương dùng con ngươi đen nhánh trầm tĩnh nhìn cô.
Hắn nói: "Hạ Thương Mai, ngươi cùng những lời ngoại nhân nói không giống nhau."
Thương Mai cười cười, cất khăn tay xong: "Điện hạ cùng những lời người khác nói cũng không giống nhau."
Lương vương trên mặt hiện lên một tia cười lạnh: "Đúng vậy, lời người khác nói, há có thể là thật?"
Thương Mai ngồi xuống, chẩn mạch cho hắn, mạch tượng đã bình hòa rất nhiều, không thể không bội phục căn cơ của Lương vương đúng là tốt.
"Bổn vương không sao: "Lương vương vừa nói, nhìn quanh một chút:” Hoàng thúc đi rồi?"
"Mới vừa đi!"
Lương vương có chút lười biếng đưa tay ra, hai tay khoanh đặt ở trên chăn, ngưng mắt nhìn Thương Mai hỏi: "Ngươi sắp gả cho hoàng thúc rồi, trong lòng có cảm thụ gì?"
Thương Mai lắc đầu: "Không biết, chuyện chưa xảy ra, ta không muốn nghĩ tới."
Lương vương trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Gả cho hắn đi."
Thương Mai có chút kinh ngạc: "Hả?"
"Hắn đáng giá." Lương vương nói câu không đầu không đuôi nhắm hai mắt lại.
Thương Mai muốn nói đây không phải là vấn đề có đáng giá hay không, hai người muốn thành hôn chung sống với nhau cả đời, trừ nhìn điều kiện bên ngoài, còn phải nhìn có tình cảm với nhau hay không.
Dĩ nhiên cô cảm thấy cùng Lương vương nói chuyện tình yêu cũng là dư thừa, hắn không hiểu cô, còn không phải đã muốn cưới cô?
Quý tộc cưới gả, cưới là gia thế, mà không phải là người này.
Thời điểm Thương Mai ngẩn người, Lương vương bỗng nhiên lại mở mắt, nghiêm trang nhìn cô: "Thật ra thì Bổn vương để cho ngươi đáp ứng gả cho hoàng thúc, là cho ngươi mặt mũi, coi như ngươi không đáp ứng, ngươi cũng phải gả, hoàng thúc và bổn vương không giống nhau, hôn sự của ngươi và Bổn vương, không phải hoàng tổ mẫu hoặc là mẫu hậu gả, nhưng là, hôn sự của hoàng thúc nhất định là do hoàng tổ mẫu gả, ngươi nếu không gả, thoái hôn, chính là kháng chỉ, một con đường chết."
Thương Mai tức giận nói: "Cám ơn nhắc nhở."
"Không khách khí, chỉ là sợ ngươi chữa khỏi cho Bổn vương, lấy được sự coi trọng của hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu, quên mất tình cảnh của chính mình." Lương vương lãnh đạm nói.
Thương Mai làm sao có thể quên? Làm sao có thể quên sự thật số mạng của mình còn nằm ở trong tay người khác?
Nhưng là, đối với nhắc nhở của Lương vương, cô biết là từ hảo ý.
Sẽ không quá lâu nữa, cô một mình gặp khó, không thể làm gì khác hơn là cùng một vài người lợi dụng lẫn nhau.
Lương vương nói xong thì có chút mệt mỏi, Thương Mai thay hắn đổi một tấm chăn mỏng, để cho hắn ngủ.
cô tắt hết nến trong điện, sau đó đốt đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Ngồi ở trong điện, dù sao cũng nhàm chán, bắt đầu cân nhắc phương án trị liệu kế tiếp cho Lương vương.
Mới vừa cầm giấy bút kê một toa thuốc, thấy Du ma ma dẫn một người vào.
Gương mặt người này tuấn tú mày kiếm, da đồng sắc, cả người bốn móng kim long triều phục, bên hông quấn đai Kim ngọc, cầm trong tay một bội kiếm chuôi thúy ngọc, hai tròng mắt u hắc, như hai giếng cổ nhìn không thấy đáy, đứng ở nơi đó, vô cớ để cho người cảm thấy sát khí lẫm nhiên.
Cho dù hắn đã tận lực thu liễm khí tức quanh người, nhưng vẫn hùng hổ dọa người.
Thương Mai xuất thân đặc công, biết loại ẩn nhẫn này sát khí này chỉ có sa trường chiến tướng mới có.
cô vừa nhìn đã nhận ra người này là ai, nghiêm sắc mặt, tiến lên cúi người:” Hạ Thương Mai tham kiến An Thân Vương."
An Thân Vương nhìn Thương Mai, trong đầu tự nhiên hiện lên cô gái hôm đó, hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi chính là Thương Mai?"
An Thân Vương ừ một tiếng, không nóng nảy nhìn Lương vương, mà là hỏi Thương Mai: " Mẫu thân ngươi khỏe không?"
Thương Mai hơi kinh ngạc, lời này, tựa hồ không nên trắng trợn hỏi như vậy, dẫu sao, ngoài điện còn đứng mấy tên ngự y, An Thân Vương làm sao nửa điểm cũng không tị hiềm?
Nhưng là, Thương Mai vẫn quy củ trả lời: "Hồi Vương gia, bà ấy rất tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT