Mộ Dung Khanh nói: "Tần Châu là một võ tướng, Tần gia của nàng ta ở Bắc Mạc rất được trọng vọng bởi vì Bắc Mạc trọng võ, nói cách khác là chỉ cần có chiến tranh thì địa vị của nàng ta sẽ cao hơn, ngươi nói xem nàng ta sẽ đồng ý từ bỏ chiến tranh sao? Nàng ta bị ép buộc bởi vì sự lớn mạnh của Tần tộc, chi thứ cũng nhiều, vừa hay có một căn nhà ở Khí Thành, hơn một nửa những người sống trong căn nhà đó từng bị nhiễm bệnh dịch, Tần Châu là một người có quan niệm gia tộc rất mạnh cho nên nàng ta mới đồng ý với đề nghị của Kỳ vương gia. Tiện đây cũng nói một câu, phái chủ chiến cũng do nàng ta cầm đầu, không chỉ có Trấn Quốc Vương gia và Tào Hậu, hơn nữa, Tào Hậu còn là biểu tỷ của nàng ta."
Mộ Dung Khanh nói xong, một chút nhiệt tình của mọi người vừa dấy lên được lại bị dập tắt, bi quan quá.
Bọn họ bị Kỳ vương gia bán như lợn con, thật đau lòng!
Giận!
Quá giận!
Giận vô cùng!
Nhưng dù tức giận đến đâu thì cũng không thể trở về, bọn họ đến đây theo Hoàng mệnh, mang theo sự mong đợi của bách tính Đại Chu, mang theo khát vọng của bách tính Bắc Mạc.
Làm người nên nhẫn nhịn một chút, chính là khi ngươi nói với người ta về nhân nghĩa đạo đức nhưng người ta lại coi ngươi là đồ ngốc.
Nhưng điều càng khiến người ta phẫn nộ hơn vẫn còn ở phía sau.
Kỳ vương gia vào cung diện thánh, Hoàng đế và Tào Hậu tiếp kiến hắn ta ở Ngự thư phòng, ở đó còn có cả Thái tử.
Kỳ vương gia kinh hãi: "Không phải Thái tử đã sớm lên đường tới Đại Chu rồi sao?"
Hắn ta đã từng cam đoan với Hoàng đế Đại Chu là Thái tử sẽ mau chóng tới đó, lúc này vẫn chưa đi thì chắc chắn Hoàng đế Đại Chu sẽ cho rằng hắn ta chỉ nói mà không làm, vậy thì không ổn rồi.
Thái tử chắp tay cười một tiếng: "Hoàng thúc không cần phải cảm thấy kỳ lạ, Thất đệ đã lên đường rồi."
"Sở Nguyệt?" Kỳ vương gia ngơ ngác: "Không phải trước đó đã nói rồi sao? Là Thái tử tới Đại Chu làm con tin."
Tào Hậu mỉm cười mở miệng: "Vương gia, trước kia chúng ta đã nói là nếu như có thể mời được An Nhiên Vương Gia đến thì mới để Thái tử tới Đại Chu làm con tin."
"Nếu An Nhiên Vương Gia có thể đến thì Thái tử còn phải đi nữa à? Hoàng hậu nương nương, chúng ta đã cam đoan với Hoàng đế Đại Chu là sẽ đưa Thái tử qua đó rồi." Kỳ vương gia cảm thấy rất không ổn.
"Không, ngươi nghe lầm rồi." Tào Hậu vẫn cười như cũ, vẻ mặt bình tĩnh và thư thái: "Bản cung và Hoàng Thượng chưa từng nói như vậy."
"Hoàng Thượng!" Kỳ vương gia bất ngờ nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế Bắc Mạc năm nay năm mươi ba tuổi nhưng do được bảo dưỡng rất tốt nên nhìn người giống như mới hơn bốn mươi, trên người ông ta mặc long bào màu đen, nghiêng nghiêng người dựa vào ghế, không thèm để ý chút nào đối với sự sốt ruột lo lắng của Kỳ vương gia mà chỉ hững hờ nói: "Hoàng hậu nói ngươi nghe lầm thì chính là nghe lầm, nhưng cũng không sao, chưa có ai ở Bắc Mạc gặp qua Thái tử cả, cho dù Sở Nguyệt đi thay thì người Đại Chu cũng sẽ không biết, làm sai lại ra kết quả ngoài ý muốn, cũng coi như là một chuyện tốt."
"Hoàng Thượng." Lần này Kỳ vương gia đúng là dở khóc dở cười: "Sao lại chưa có ai từng gặp Thái tử chứ? Đã có mấy vị thần tử của Đại Chu gặp Thái tử rồi, không nói người ngoài, ngay cả Tiêu Hầu gia và Trần thái quân cũng đã từng gặp Thái tử."
"Tiêu Hầu gia không ở trong triều, không phải hắn ta đã lãnh binh đi ra ngoài rồi sao? Còn về phần Trần thái quân thì bà ta đã lớn tuổi rồi, cho dù có quan tâm tới chuyện trong triều thì chắn chắn lão nhân gia cũng sẽ không hồ đồ kích động dấy lên tranh chấp giữa hai nước đâu, cho nên hoàng đệ không cần phải lo lắng, trẫm rất hài lòng với sự sắp xếp này của Hoàng hậu lần này."
Kỳ Vương chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên một ngọn lửa giận, thật đúng là báo ứng mà, hắn ta lừa Mộ Dung Khanh nên bây giờ cũng bị Hoàng Thượng và Hoàng hậu lừa gạt.
"Hoàng Thượng, Nhiếp Chính vương phi đến đây để giúp chúng ta chữa bệnh, có phải chúng ta cũng nên coi trọng chữ tín đúng không?" Kỳ vương gia sâu xa nói.
Kỳ vương gia nói như vậy xong lại bi ai cảm thấy mình rất ngu xuẩn, nói với bọn họ chữ tín làm gì chứ? Nếu như bọn họ có chữ tín thì đã không làm ra chuyện xỏ lá như vậy rồi.
Hắn ta đột nhiên nản lòng thoái chí, những năm qua cũng không phải chỉ một lần nản lòng, nhưng thế thì sao chứ? Rất nhiều vị quân chủ của Bắc Mạc đều là người của phái chủ chiến, chỉ có thể dựa vào mấy người già nua yếu ớt như bọn họ để chống đỡ lại.
Lúc Hoàng Thượng đăng cơ, dã tâm cũng không lớn như thế, nhưng từ sau khi Tào Hậu có thế lực hơn không biết mỗi ngày bên gối đã tiêm nhiễm những thứ gì, lại tiến cử một tên đạo sĩ và một người chuyên mê hoặc lòng người vào cung, mỗi ngày đến cám dỗ Hoàng Thượng, hầu hết mọi việc chính trị đều giao cho Tào Hậu, nói là ba người Tào Hậu và Trấn Quốc Vương gia cùng với Tần Châu sẽ giúp ông ta mở rộng lãnh thổ, ông ta sẽ được vang danh thiên cổ.
Kỳ vương gia cảm thấy mình sắp không nhịn được thêm bao lâu nữa rồi.
"Bây giờ, phu thê Nhiếp Chính vương đã tới Kinh Đô, vậy Hoàng thượng có thiết yến khoản đãi không?" Kỳ vương gia nén giận hỏi.
Hoàng đế suy nghĩ một chút: "Tổ chức thiết yến khoản đãi cũng không phù hợp cho lắm vì bây giờ đang có quốc nạn, bệnh dịch hoành hành, bách tính đều biết bọn họ đến đây để chữa bệnh, theo trẫm thấy thì cứ để bọn họ nhanh chóng đến vùng dịch trợ giúp đi."
Kỳ vương gia tức giận đến mức sắp phun ra một ngụm máu tươi: "Hoàng Thượng, bọn họ là do chúng ta mời tới đây đấy, nếu để người khác biết Bắc Mạc chúng ta lạnh nhạt với bọn họ như thế, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm ô nhục thanh danh của Bắc Mạc chúng ta hay sao?"
"Làm càn!" Tào Hậu nghiêm nghị giận dữ mắng mỏ: "Thiết yến khoản đãi cũng phải xem thời điểm, đúng như lời Hoàng Thượng nói, bây giờ bệnh dịch hoành hành, nếu để bách tính biết đại phu tới không tới vùng dịch chữa bệnh mà ngược lại còn ở trong cung thiết yến ăn uống, tội danh này ngươi có đảm đương được hay không?"
Thái tử cười nói: "Hoàng thúc, người vẫn nên trở về sắp xếp đi, thiết yến trong phủ so với thiết yến trong cung không phải cũng giống nhau sao? Thịt rượu chuẩn bị tốt một chút là xong thôi."
Kỳ vương gia tức đến mức mặt mày xanh mét: "Điện hạ, người ta ngàn dặm xa xôi thậm chí không hề nghỉ ngơi, chạy như bay đến Bắc Mạc ta chỉ vì cứu chữa nạn dân..."
"Được rồi, đi đi, " Hoàng đế bỗng nhiên mất bình tĩnh: "Đến cùng là ngươi thật sự không hiểu dụng ý của Hoàng hậu hay là giả vờ không hiểu hả? Mộ Dung Khanh này là ai chứ? Hắn là Nhiếp Chính vương của Đại Chu đồng thời cũng là chiến thần của Đại Chu, thân phận của hắn quý giá như vậy cơ à? Nếu như trẫm lại phụng hắn làm khách quý, chẳng phải hắn ở Bắc Mạc ta sẽ như vào chỗ không người ư? Chỉ sợ những thần tử kia sẽ đạp nát ngưỡng cửa nhà hắn, trong nội chính của Bắc Mạc ta dung không được bất kỳ sự can thiệp nào của người ngoài."
Những thần tử trong miệng Hoàng đế kia là chỉ người của phái chủ hòa, Đại Chu phái người đến rõ ràng là có mục đích đàm hòa, những người của phái chủ hòa kia còn không chạy đến gặp hắn hay sao?
Nếu như triều đình coi trọng Mộ Dung Khanh thì sẽ để cho bọn họ sinh ra ảo giác, cảm thấy triều đình đang nghiêng về phía muốn đàm hòa, sẽ mất đi tiên cơ tiến có thể công lui có thể thủ.
Nhưng bỏ mặc bọn họ thì có thể nói cho người của phái chủ hòa biết là triều đình không đi đến bước cuối cùng sẽ không đàm hòa, sẽ không lui binh.
Đương nhiên, có thể trị hết bệnh dịch thì sẽ khác, nhưng bây giờ xem ra, không phải chỉ một mình Hạ Thương Mai đến đây mà còn mang theo Mộ Dung Khanh và mấy người Tiêu Thác Tô Thanh tới cùng, mục đích không đơn giản, Bắc Mạc là không thể cúi đầu trước.
Đây là tôn nghiêm của Bắc Mạc.
Kỳ vương gia nghe rõ ý tứ của Hoàng đế, cũng biết ông ta sẽ không thay đổi chủ ý của mình liền tức giận nói: "Nếu Hoàng Thượng và Hoàng hậu đã cho rằng như vậy, vậy thần đệ xin cáo từ."
Thậm chí ngay cả lễ hắn ta cũng không làm đã quay người nhanh chân mà đi.
Hoàng đế nhíu mày: "Càng ngày càng không có quy củ, những năm qua đã nâng hắn lên quá cao rồi, lần này cũng phải thừa cơ ép hắn một chút, chớ để hắn không biết thân phận của mình."
Tào Hậu nhàn nhạt cười: "Hoàng Thượng bớt giận, cần gì phải tức giận với hắn chứ? Kỳ Vương vẫn còn ngây thơ, cho rằng Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai thật sự đến đây để chữa trị bệnh dịch, nhưng hắn không hiểu, nếu chữa trị bệnh dịch thì chỉ cần một mình Hạ Thương Mai tới là được rồi, Mộ Dung Khanh đi theo tới đây làm cái gì chứ?"
"Ý của Hoàng hậu là Mộ Dung Khanh sợ Bắc Mạc, thật ra không dám nghênh chiến, cho nên đến đây để tìm cơ hội hòa đàm? Nếu là như vậy thì càng không thể gặp." Hoàng đế Bắc Mạc nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT