Tất nhiên Nam Hoài vương hiểu rất rõ tâm tư của Hoàng đế.
Hiện tại ở trước mặt Hoàng đế, hắn chính là ‘cháu trai ngoan ngoãn’, Hoàng đế bảo hắn đi hướng Đông, hắn không dám đi hướng Tây.
Hắn được mời tham dự quốc yến đêm nay, vốn muốn vào cung đi theo làm tùy tùng hỗ trợ chuẩn bị, nhưng Thương Khâu bảo hắn đêm nay hãy dùng thân phận là khách để vào cung. Hoàng đế đã có ý muốn thăng hắn làm Thái úy, bây giờ hắn phải thận trọng thân phận.
Nói cách khác, cháu trai tạm thời này có thể chậm rãi nếm thử làm ông lớn rồi.
Hơn nữa, Thương Khâu vô cùng chú ý tin tức biên cương.
Bây giờ, Tiêu Kiêu tạm thay chức nguyên soái, Mộ Dung Khanh trọng thương.
Tin tức này, hắn chỉ tin phần đầu, mà không tin phần sau là Mộ Dung Khanh trọng thương.
Nếu Mộ Dung Khanh trọng thương thật, làm sao đám người Tiêu Thác đồng ý trở về? Tuy nói lệnh hoàng đế khó cưỡng, nhưng tướng ở bên ngoài, có thể không nhận quân mệnh, nhiều lắm thì ngày sau trở về thỉnh tội với Hoàng đế, cái này không có gì lớn.
Mà từ khi đại quân khai phát đến giờ, cũng chưa từng xảy ra chiến sự trọng đại, cùng lắm là mấy trận náo loạn nhỏ.
Đọc FULL bộ truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ.
Với sách lược và kinh nghiệm chiến trường của Mộ Dung Khanh mà lại bị trọng thương trong náo loạn nhỏ này thì đúng là không thể tin.
Nhưng, nếu Mộ Dung Khanh không phải trọng thương, sao tiền tuyến lại để cho Tiêu Kiêu thay mặt nguyên soái, Mộ Dung Khanh có thể làm gì?
Đây là vướng mắc mà Thương Khâu vẫn không thể lý giải.
Hắn cũng đã nói lo lắng này cho Nam Hoài vương.
"Ngươi nói là hắn sẽ trở về ám sát bản vương sao?" Nam Hoài vương cười lạnh một tiếng: "Hắn không dám, không phải còn có đồng mệnh cổ sao?"
"Nếu Hạ Thương Mai tìm được cách giải đồng mệnh cổ thì sao?" Thương Khâu nói.
Nam Hoài vương khẽ giật mình, điều này chưa chắc không thể, y thuật của Hạ Thương Mai thật sự rất xuất sắc.
"Xem ra, vẫn phải tìm Phương Nhi hỏi một chút." Nam Hoài vương trầm ngâm một chút nói.
Thương Khâu lắc đầu: "Không, bây giờ vương gia không thể tiếp xúc Tôn Phương Nhi, trước đó Tôn Phương Nhi cho ngươi giải dược, giúp ngươi giải độc, đã có người theo dõi đến. Lúc này Hoàng Thượng vẫn đang nghi ngờ ngươi, ngươi vẫn phải hành động cẩn thận."
"Tôn Phương Nhi là Vương phi tương lai của bản vương, hoàng thượng trong lòng biết điểm này."
"Dù hắn biết, nhưng hiện tại cũng sẽ không để ngươi và Tôn Phương Nhi thành thân, thậm chí, có lẽ hắn chưa từng dự định để ngươi và Tôn Phương Nhi thành thân. Bây giờ Tôn Phương Nhi là người biết tất cả bệnh tình của hắn, Tôn Phương Nhi không thể xuất cung, đi đâu cũng phải có người đi theo, Vương gia vẫn còn chưa rõ chủ ý của Hoàng Thượng phía sau điều này sao? Tôn Phương Nhi biết tất cả mọi chuyện, một khi Hoàng Thượng hoàn toàn khỏi rồi, Tôn Phương Nhi liền phải chết."
Nam Hoài vương nhíu mày: "Xem ra, đồng mệnh cổ này còn chưa được giải hết."
"Hiện tại vẫn hy vọng chưa giải hết, bởi vì, nếu như đồng mệnh cổ giải rồi, e là Nhiếp Chính vương chưa chắc sẽ tha cho vương gia. Lần này hắn gọi là bị trọng thương, có thể hồi kinh ám toán ngươi hay không, rất khó nói."
Nam Hoài vương suy nghĩ một chút: "Ngươi hãy bói một chút xem, xem có phải Mộ Dung Khanh âm thầm trở về rồi hay không?"
Thương Khâu gật đầu: "Ta đang có dự định này."
Thương Khâu tinh thông xem bói Chu Dịch, hoa mai dịch số, xem bói, cầu một việc thường là chuẩn nhất. Đam Mỹ Sắc
Hắn xem bói là dùng mai rùa, vứt ra lặp đi lặp lại sáu lần, mỗi một lần đều ghi lại số âm dương.
Sau đó, hắn vẽ quẻ tượng, chậm rãi nhíu mày.
"Thế nào?" Nam Hoài vương hỏi.
Thương Khâu thu hồi mai rùa, nói: "Là quẻ vô vọng, dị quẻ, là quẻ Hạ Hạ, có Thiên Lôi vô vọng, ý vô vọng mà đến."
"Đó là cái ý gì?" Nam Hoài vương không hiểu hỏi.
"Chim bay lỡ dịp rơi trong lồng, cho dù xoè cánh bay cũng không thể bay được, trước mắt phải giữ bổn phận, hoàn toàn không thể vọng tưởng, xem ra, Mộ Dung Khanh thật đã trở về kinh thành, còn định ngăn chặn vương gia, hơn nữa, chim bay lỡ dịp rơi trong lồng, ý là Nhiếp Chính vương đã quay lại kinh thành, đã bắt đầu hành động với vương gia."
Nam Hoài vương thất kinh: "Hắn thật trở về rồi."
"Quẻ tượng biểu hiện không hề sai, mà quẻ tượng có xuất hiện thay đổi, ý là có thể biến báo, cách biến báo chính là nhẫn nại cẩn thận, an giữ bổn phận."
Nam Hoài vương suy nghĩ một chút: "Vậy trước đó chúng ta định mua sắm cung nỏ, xem ra là phải dừng lại rồi."
"Tạm thời không nên hành động khinh xuất, chờ sau khi Hạ Thương Mai đi Bắc Mạc rồi hãy tính toán tiếp, đến lúc đó, mọi người đều chú ý tới Hạ Thương Mai, Nhiếp Chính vương chắc cũng sẽ âm thầm đi theo, vương gia lại hành động cũng không muộn, bây giờ chỉ lo chim bay lỡ dịp này có thể có ám chỉ hay không."
Nam Hoài vương vội vàng nói: "Người đâu, ngay lập tức đi điều tra xung quanh, xem có ai khả nghi hay không?"
Thị vệ lĩnh mệnh ra ngoài, ở bên ngoài phủ đi một vòng, quả nhiên phát hiện có mấy người âm thầm thăm dò, nhìn thấy thị vệ liền vội vàng đi ra, giống như đang theo dõi vương phủ.
Thị vệ vội vàng trở về bẩm báo: "Vương gia, phát hiện có mấy người ở bên ngoài phủ lén lén lút lút, vừa nhìn thấy thuộc hạ, đã mượn cớ đi ra, xem bộ pháp bọn họ, chắc là cao thủ nội gia."
Nam Hoài vương và Thương Khâu liếc nhau, quả nhiên như hắn dự đoán.
Nam Hoài vương nghiến chặt răng, không nghĩ tới Mộ Dung Khanh lại quay về đối phó hắn.
Sao huynh đệ ruột thịt lại đến mức này?
Thương Khâu lại tính một quẻ, nói: "Vương gia, tối nay là thời điểm điềm dữ, qua đêm nay, sẽ dần dần bình an."
"Nói vậy thì đêm nay bản vương không nên đi ra ngoài?" Nam Hoài vương nhíu mày.
"Chỉ có thể như thế." Thương Khâu chuyển động mai rùa, nói.
"Nhưng mà, tối nay là quốc yến, nếu bản vương không có mặt, sợ Hoàng Thượng sẽ nghi ngờ gì." Nam Hoài vương khó xử nói.
Thương Khâu mỉm cười: "Mượn cớ ốm không đi, dù Hoàng Thượng thật hoài nghi, phái người đến đây tra hỏi, ta cũng có biện pháp đối phó."
"Mượn cớ ốm?" Nam Hoài vương suy nghĩ một chút: "Cũng không phải không thể, chuyện đã tới nước này thì cũng không có cách nào, chỉ có thể như vậy, tất cả nghe theo tiên sinh."
"Chỉ là phải khiến vương gia uất ức, trước tiên hãy uống canh ba đậu trước."
Hoàng đế có lòng nghi ngờ nặng, hắn luôn phòng bị vương gia, nếu đêm nay vương gia không có mặt, chắc chắn sẽ nghi ngờ, cũng nhất định sẽ phái người tra hỏi, cho nên, mượn cớ ốm, chỉ có thể là bệnh thật.
Khổ nhục kế, giả vờ đáng thương, luôn là sở trường của Nam Hoài vương.
Hắn nói: "Được, ngươi đi chuẩn bị, bản vương sai người vào cung."
Thị vệ Vương phủ tuân lệnh vào cung đi xin nghỉ.
Thị vệ bẩm báo Lộ công công, nói vương gia ăn phải thức ăn không tốt, sớm hôm nay đã bắt đầu tiêu chảy, đến nay đã đi mười mấy lần, ngay cả đi cũng không đi được.
Lộ công công đuổi hắn trở về rồi lập tức bẩm báo Hoàng đế.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy Nam Hoài vương cáo ốm không đến, Hoàng đế liền sinh lòng nghi ngờ, hắn nói: "Đêm nay quan viên Nhị phẩm trở lên đều vào cung, hắn không đến, có phải có tính toán gì hay không? Bây giờ, trong kinh đã rút lệnh cấm đi lại ban đêm, nếu hắn có ý đồ gì, sợ là phòng bị không kịp."
Hoàng đế luôn nhớ, Nam Hoài vương am hiểu nhất chính là ám sát, mà tử sĩ trong tay hắn phải chăng chưa bị mất, đến nay còn chưa điều tra rõ.
Lộ công công nói: "Nếu Hoàng Thượng không yên tâm, không bằng nô tài xuất cung một chuyến, tìm hiểu hư thực."
"Ừm, ngươi hãy dẫn theo ngự y ra ngoài, nếu hắn thật giả bệnh, ngự y nhất định có thể nhìn ra." Hoàng đế nói.
Lộ công công đáp: "Vâng, nô tài đi ngay."
Lộ công công nói xong, lui ra ngoài.
Hoàng đế suy nghĩ một chút, lại sai người truyền Tôn Phương Nhi đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT