Vẻ mặt Hoàng hậu xám xịt, nhưng không thể giải thích một câu nào, Lương Thái phó cũng nhất thời không còn gì để phản bác, đành phải trơ mắt nhìn đại thần bên dưới xì xào bàn tán.

Mộ Dung Khanh thấy vậy thì ra hiệu với Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh liên hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.

Nhân chứng đã sớm đợi ở bên ngoài rồi, nhưng hắn lại công bố chuyện của Hoàng hậu trước khi nhân chứng đi vào đây, bởi vì, chuyện mà Hoàng hậu làm vẫn chưa đủ để hỏi tội, nhưng lại có thể khơi dậy sự tức giận của mọi người.

Nhân lúc mọi người bên dưới đang xôn xao bàn tán, hắn nói nhỏ với Hoàng hậu một câu, người bên cạnh không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có một mình Hoàng hậu là nghe thấy: “Lát nữa, Hoàng hậu có thể thừa nhận hoặc không thừa nhận chuyện đó, nhưng nếu bà phủ nhận, ta sẽ công khai chuyện của Nghi Phi và Thái tử, bà tự cần nhắc rồi đưa ra quyết định đi.”

“Ngươi uy hiếp bản cung?” Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mộ Dung Khanh khẽ cười: “Tôi cũng học từ Hoàng hậu thôi, chẳng phải bà cũng uy hiếp A Toàn như thế à? Hắn đã chịu đựng bao nhiêu oan ức, thì tối nay Hoàng hậu cũng phải hứng chịu bấy nhiêu, nhưng Hoàng hậu đừng nên cảm thấy mình oan ức, bởi vì, đây là sự thật.”

Nói xong, hắn ngồi thẳng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo, phớt lờ khuôn mặt tức đến dữ tợn của Hoàng hậu.

Tăng nhân trong hoàng tự đi vào tẩm điện trước, rôi kể lại chuyện đã xảy ra trong hoàng tự hôm đó ra, tất nhiên đã che giấu chuyện của Nghi Phi rồi.

“Nói cách khác, lúc Vương phi dẫn người đến đó, hai tên tay sai của Thái tử đang định xuống tay với Quận chúa đúng không? Vậy xin hỏi đại sư, nếu Vương phi tới trễ một bước, vậy hậu quả sẽ thế nào?” Nghiêm Vinh hỏi.

Tăng nhân đó im lặng một lát rồi trả lời: “Người xuất gia không dám nói những chuyện dơ bẩn”

“Quận chúa gì chứ? Nàng ta là một tiện nhân, là tiện nhân mà tên phế nhân đó thích!” Thái tử nghe đến đây thì mất hết kiên nhẫn, nghe tăng nhân kể xong thì không còn để ý đến thân phận nữa mà hét lên.

“im miệng!” Hoàng thái hậu tức giận quát: “Thần là Thái tử, mà mở miệng là tiện nhân, phế nhân, phế nhân đó là huynh trưởng ngươi, là người bị ngươi hại đấy."

“Hoàng tổ mẫu, hắn đang vu khống bản cung, rõ ràng nàng ta là một con tiện nhân, thế mà hắn lại đội lên người nàng ta chức danh Quận chúa Lương Quốc, rõ ràng đang vu khống bản cung làm tổn hại quan hệ ngoại giao giữa hai nước, mục đích của hắn là muốn đoạt Hoàng vị, sao Hoàng tổ mẫu có thể hồ đồ như thế chứ? Hắn là người xấu, là loạn thần tặc tử muốn cướp ngôi, người đừng mắc lừa hắn” Thái tử gấp gáp nói.

“Đúng là ai gia rất hô đồ!” Hoàng thái hậu tức đến mức run rẩy: “Ngươi đừng nói chen vào, là thật hay giả thì lát nữa sẽ biết ngay thôi.”

Tăng nhân vừa lui ra ngoài, thì Thái tử Tống Đoan Dương của Lương Quốc và Vương Ý Nhi đi vào tẩm điện.

Rõ ràng Ý Nhi hơi sợ hãi, cũng hơi tò mò, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc như vậy, là vì ra mặt cho Đại Đầu ca ca sao?

Nàng nhìn về phía trung tâm, khi nhìn thấy Hoàng thái hậu thì chợt nghĩ tới bà nội mà Đại Đâu ca ca từng nhắc đến, nên vui vẻ chạy tới:

“Người là bà nội của Đại Đầu ca ca ạ?”

“Ý Nhi, không được vô lễ, đó là đương kim Hoàng thái hậu.” Tống Đoan Dương nói.

Ý Nhi nhất thời ngừng bước, rồi miễn cưỡng thu tay về, lắp bắp giải thích: “Ta... ta xin lỗi, ta chỉ hơi kích động khi nhìn thấy bà nội của Đại Đâu ca ca thôi, ta từng nhìn thấy chân dung bà ấy rồi, là do Đại Đầu ca ca vẽ cho ta xem, huynh ấy nói đây là bà nội của huynh ấy.”

“Ngươi tên là Ý Nhi? Đại Đầu ca ca mà ngươi nói là Toàn Nhi đúng không? Hắn từng vẽ chân dung ai gia trước mặt ngươi à?” Hoàng thái hậu nhìn Ý Nhi hỏi.

Ý Nhi gật đầu, thành thật trả lời: “Đúng vậy, lúc huynh ấy vẽ còn nói đây là người duy nhất thật lòng yêu thương huynh ấy trên đời này, huynh ấy vẽ rất nhiều bức, trong nhà ta vẫn còn mấy bức, người có cần nó không, để ta tặng cho người.”

Câu nói bâng quơ này đã làm Hoàng thái hậu ngẩn người trong chốc lát, rồi đau lòng rơi lệ, sau khi trừng mắt nhìn Hoàng hậu oán hận, thì gọi Ý Nhi tới: “Ngươi nói cho ai gia biết, có phải Thái tử đã bắt cóc ngươi đúng không? Bọn họ đã bắt nạt ngươi chưa?”

Ý Nhi quay đầu liếc nhìn Thái tử, rồi gật đầu đáp: “Là hắn, hắn nói muốn Đại Đầu... Lương Vương ca ca đau lòng, nên tìm hai tên tay sai tới làm nhục ta, hắn là người xấu, nhưng cứ nói Lương Vương ca ca là người xấu.”

“Đã khiến ngươi chịu tủi thân rồi!” Hoàng thái hậu nhìn Tống Đoan Dương, thấy khuôn mặt điển trai của hắn hiện lên sự tức giận, mặc dù đã cố gắng kiêm chế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ, bà thở dài, rồi lại nhìn Mộ Dung Khanh, ra hiệu cho hắn xử trí việc này.

“Hoàng thái hậu, Vương gia.” Tống Đoan Dương vừa ngồi xuống đã khẽ nói: “Lần này bản cung tới đây là muốn nghe lời giải thích của Đại Chu, về chuyện nữ nhi của bản cung đã xảy ra trong Kinh Thành Đại Chu, hơn nữa người trói nàng ấy đi còn là Thái tử Đại Chu, cho dù bản cung chịu bỏ qua, e là chuyện này mà truyên về nước, Hoàng đế và bách tính của Đại Lương ta cũng sẽ rất tức giận”

Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Theo bản cung biết, điện hạ vẫn chưa có con nối dõi thì phải? Sao tự nhiên lại có một nữ nhi sống trong Kinh Thành Đại Chu ta vậy?”

Tống Đoan Dương tức giận nói: “Hoàng hậu nói vậy là sao? Bà đang ám chỉ bản cung và Nhiếp Chính Vương thông đồng vu khống Thái tử các người à?”

“Bản cung không có ý đó, nhưng Thái tử điện hạ còn chưa có con nối dõi, bỗng có thêm một nữ nhi, không khỏi làm người khác sinh nghi." Hoàng hậu lạnh nhạt đáp.

Tống Đoan Dương cũng lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nghĩ bản cung vì muốn thông đồng với Nhiếp Chính Vương các người, mà cố ý thừa nhận một nữ nhi, đồng thời còn dẫn nàng ấy về Đại Lương, rồi ghi vào sử sách hoàng gia là quá vĩ đại rồi."

“Đến lúc đó Thái tử có dẫn nàng ta về hay không thì ai biết được?” Hoàng hậu nói.

“Nếu Hoàng hậu không tin, vậy sao không nhỏ máu kiểm nghiệm đi?” Tống Đoan Dương nói.

Hoàng hậu im lặng, không nói gì.

Thái tử nói: “Bản cung còn không biết nàng ta là Quận chúa Lương Quốc, thì ai biết được mối quan hệ vớ vẩn này của mấy người chứ?”

Tống Đoan Dương lạnh lùng nói: “Thái tử nói vậy là, nếu Ý Nhi không phải là nữ nhi của bản cung mà chỉ là một dân nữ thì ngươi có thể tùy ý bắt nạt à? Nếu thế thì, con gái Đại Chu cần phải cảnh giác, Thái tử, Hoàng đế tương lai của các người sẽ là một bạo quân xem mạng người như cỏ rác.”

“Ngươi... Thái tử nổi giận: “Ngươi nói bậy.”

Nhưng Tống Đoan Dương phớt lờ hắn, mà nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia, dù chuyện này thế nào thì Vương gia cũng phải cho bản cung một lời giải thích, bằng không, sau khi về nước, bản cung sẽ chấm dứt việc ngoại giao với Đại Chu ngay.”

Thái độ của hắn rất cứng rắn, cũng rất tức giận, mấy đại thần thân thích đều hiểu rõ vì sao hắn tức giận, đường đường là Quận chúa Lương Quốc, lại bị ức hiếp như thế, nếu chuyện này truyên ra ngoài, mặt mũi Lương Quốc biết để đi đâu?

Nghe hắn nói muốn chấm dứt việc ngoại giao với Đại Chu, các đại thần thân thích đều sốt sắng.

Mộ Dung Khanh nói: “Thái tử đừng nóng nảy, bản vương chắc chắn sẽ cho điện hạ một lời giải thích, điện hạ cứ trở về trước đi, bản vương bảo đảm, trong vòng ba ngày, bản vương sẽ đích thân tới trạm dịch để tạ tội.”

Tống Đoan Dương nghe xong thì đứng dậy nói: “Được, vậy bản cung đợi lời giải thích của Nhiếp Chính Vương.”

Nói xong, hắn dẫn Ý Nhi ra khỏi điện.

Chuyện đã được hỏi đến nước này, sau khi liên kết mọi việc, kể cả chuyện sừng huyết linh dương, thì mọi người có thể nhìn ra Thái tử cố ý nhắm vào Lương Vương, cuộc chiến giữa hai huynh đệ này, là do hắn khơi mào trước.

Nhưng rõ ràng Mộ Dung Khanh vẫn chưa chịu bỏ qua, mà liên tục truyên vào nhân chứng vào, kể cả nội ứng vẫn luôn ẩn nấp trong Vương phủ, đều đi vào điện làm chứng, chỉ thẳng Hoàng hậu và Thái tử là người sai khiến.

Mới đầu Hoàng hậu còn có thể biện minh mấy câu, nhưng đến cuối cùng, bà dứt khoát giữ im lặng, để mặc mọi tội danh đổ lên đầu mình và Thái tử, bà thật sự bị Mộ Dung Khanh dọa sợ rồi, câu nói công khai chuyện của Thái tử và Nghi Phi đã làm bà không dám nổi giận.

Cuối cùng Mộ Dung Khanh không nói gì nữa, mà giao toàn quyền quyết định cho phó tông trưởng Bảo An Vương.

Bảo An Vương im lặng một lát, rôi ngẩng đầu lên nhìn những người có mặt tại đây: “Thái tử không có đức hạnh, tàn bạo, ích kỷ, hẹp hòi, không niệm tình huynh đệ, đã không thể gánh vác trọng trách của Thái tử, sao chúng ta có thể giao giang sơn rộng lớn của Đại Chu ta cho một người như vậy chứ?”

Cả người Hoàng hậu run lên, nhìn chằm chằm Bảo An Vương.

Bảo An Vương lại im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Vê chuyện sừng huyết linh dương, mặc dù Thái tử nhắm vào Lương Vương điện hạ, nhưng lại hại Trấn Quốc Công chúa mất đi cơ hội chữa trị, chẳng khác nào hại chết Công chúa, còn việc xử trí thế nào thì bản vương phải tiến hành bàn luận với các vị thân thích đã...”

Lương Thái phó bỗng đứng dậy nói: “Vương gia không cần bàn luận đâu, tất cả sai lâm mà Thái tử phạm phải đều do Hoàng hậu sai khiến”

Không ai nhìn thấy Mộ Dung Khanh đang cười khẩy, ngoài trừ Hoàng hậu đang nhìn hắn không chớp mắt.

Trong lòng bà ta nhất thời nguội lạnh, hôm nay hắn không phải muốn phế Thái tử, mà là muốn phế hậu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play