Tin tức Nhất đại thừa tướng Hạ Hòe Quân tự vẫn được truyền đến vào ngày Thương Mai tam triều hồi môn.

Nghiêm Vinh báo cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh báo cho Thương Mai, khi đó Thương Mai vừa bước vào cửa lớn Tướng phủ, Liên Thúy Ngữ vẫn đang ở đây chưa rời đi, vậy nên khi cô tam triều lại mặt phải trở về đây.

Nghiêm Vinh nói với Thương Mai rằng trước khi ông ta chết đã cầu xin lính canh ngục chuyền lời lại một câu, nói với Đan Thanh Huyện chúa một câu: "Thật xin lỗi".

Sau khi Thương Mai nghe xong, tâm trạng không hề có chút thay đổi nào, đây là chuyện đã ở trong dự liệu của cô, Hạ Hòe Quân biết chết như vậy chính là cách tốt nhất để giữ thể diện cho ông ta.

Cô đem thông tin này nói cho Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ giật mình một chút: “Đã chết?”

Giọng nói này giống như không phải của bà ta, ngay cả bà ta cũng cảm thấy lạ lẫm.

Dây dưa mười bảy năm, giữa bọn họ cuối cùng cũng lấy sinh tử để kết thúc.

"Đúng vậy, đã chết, trước khi chết, ông ta nhờ lính canh ngục chuyển lời nói thật xin lỗi mẫu thân.” Thương Mai nói.

Liên Thúy Ngữ in lặng gật đầu: "Ừm!"

"Mẫu thân tha thứ cho ông ta sao?" Thương Mai nhìn sắc mặt của bà ta hỏi.

Liên Thúy Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt của bà ta mặc dù tốt nhưng thị lực đã giảm rất nhiều so với trước kia, luôn luôn phủ một tầng hơi nước: "Không có ý nghĩa, phải không? Tha thứ hay không tha thứ, đều đã kết thúc rồi."

"Đều đã kết thúc!" Thương Mai nhắc lại câu nói này, đúng vậy, quả thực đều đã qua, cái phần thuộc về tướng phủ này đã hoàn toàn lật thiên rồi.

Thương Mai nở nụ cười: "Đúng vậy, hôm nay là ngày con gái lại mặt, mẫu thân đã chuẩn bị đồ ăn ngon gì? Miệng hắn rất kén ăn.”

Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Bản vương cần gì chiêu đãi? Tùy tiện là được."

Du ma ma cười đi tới: "Hôm nay chúng ta không làm gì hết, có người nhận nhận thầu rồi!”

"Ai nhận thầu rồi?" Thương Mai rất ngạc nhiên.

Đêm nay Mộ Dung Khanh rất vui vẻ, hắn phối hợp uống rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Thương Mai một cái, nhìn một chút, lại uống một chén, đáy mắt tràn đầy vui vẻ.

Ngoại trừ quốc yến và gia yến trong cung, Mộ Dung Khanh gần như chưa từng tham gia yến hội nào khác, vậy nên, hắn thiếu khuyết kinh nghiệm tham gia yến hội, hắn là loại người không có chủ đề, nếu như muốn nói chuyện phiếm cùng hắn, hắn có thể ngắt lời trong một khoảng thời gian ngắn, hắn là kẻ hủy diệt chủ đề danh phù kỳ thực.

Hôm nay, có hai kẻ huỷ diệt đề tài ở đây, cục diện còn có thể sôi động được là nhờ có Loan Loan và Nhu Nhi.

Chính như, Tô Thanh nghe Trần Tướng quân nói chuyện bị cầm tù ở trong mật thất, hỏi mọi người biện pháp ứng đối, tất cả mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nói cách mình sẽ làm thế nào để thoát hiểm.

Sau khi nghe mọi người nói xong, sau đó quay đầu lại hỏi Mộ Dung Khanh: "Nếu như Vương gia bị vây trong mật thất, bên ngoài lại có một đống rắn trông coi, ngài sẽ thoát hiểm thế nào?”

Mộ Dung Khanh bưng rượu trên tay, chậm rãi ung dung uống, nói: “Việc đó không có khả năng xảy ra trên người bản vương!”

Tô Thanh không ngại phiền phức nói: “Không phải nói là nếu sao? Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người của người, người sẽ đối phó thế nào?”

"Chuyện không có khả năng phát sinh, không có nếu như." Một lời của hắn đã phá hỏng chủ đề.

Tô Thanh thấy hắn rất không thú vị, lại hỏi Lễ thân vương: "Vương gia..."

"Im miệng!" Lễ thân vương trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Thật ồn ào!”

Tô Thanh bị đột ngột hai lần, cảm thấy yến hội này ngay lập tức đã mất đi ánh hào quang.

Hồ Hạnh Nhi bỗng nhiên đưa ra một đề nghị: "Chúng ta tới chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm đi, được không?”

Thương Mai nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi: "Ngươi nói chơi cái gì?"

Hồ Hạnh Nhi giải thích nói: "Lời thật lòng đại mạo hiểm là chơi thế này, chúng ta đang ngồi nhiều người như vậy, mỗi người sẽ viết tên của mình lên bè trúc, sau đó từ Huyện chúa đi rút, rút trúng ai người đó có thể lựa chọn trả lời lời thật lòng, hay là lựa chọn đại mạo hiểm, đại mạo hiểm thật ra chính là trừng phạt."

Thương Mai nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Nhi, cả người đều run rẩy: "Ngươi sẽ chơi lời thật lòng đại mạo hiểm?”

"Đương nhiên, ta đề nghị..." Hồ Hạnh Nhi ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai, biểu cảm của hai người đều giống nhau.

Ánh nhìn của hai người kéo dài khoảng mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, không hiểu sao hai người đang nói bỗng nhiên dừng lại.

Cuối cùng, vẫn là Thương Mai cười một tiếng: "Không ngờ Hồ chưởng quỹ cũng sẽ chời trò lời thật lòng đại mạo hiểm này, trước khi ta cũng đã nghe người ta nói qua, nhưng lại chưa từng chơi!”

"Bản vương đã từng chơi!" Lễ thân vương thản nhiên nói.

Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đồng loạt nhìn về phía Lễ thân vương.

Lễ thân vương ngẩng đầu: "Lão tổ tông dạy."

Là Thái hoàng Thái hậu dạy, vậy cũng không có gì kỳ lạ, con người bà ta giống như cái gì cũng hiểu biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play