Bi kịch của tướng phủ chắc chắn sẽ không dừng ở đây.
Sáng sớm hôm sau, mấy trăm tên thị vệ bao vây Tướng phủ.
Những thị vệ này đều là ám vệ của phủ An Thân vương.
An Thân vương trước giờ không sai người theo dõi Liên Thúy Ngữ, bởi vì ngày ấy ở Liên phủ, ông ta đã nói với bà ta: "Ta tác thành cho sự tự tôn của nàng, tác thành cho sự lựa chọn của nàng. Nhưng ta hy vọng nàng biết ta ở đây. Nếu nàng cần tới ta, ta sẽ đến ngay. Nhưng nếu nàng không cần ta, ta sẽ không quấy rây tới sự yên tĩnh của nàng."
Mãi đến ngày đó, Du ma ma tìm tới cửa và báo cho ông ta biết Hạ Thừa tướng đã hành hung.
Ông ta giận dữ vì hồng nhan mà dẫn theo binh mã chặn đường Tướng phủ.
Ông ta đã rất lâu không mặc giáp, hôm nay ông ta lại mặc vào.
Cuộc đời chinh chiến của ông ta đã dừng lại vào nhiều năm trước. Ông ta ghét chiến tranh, ghét chém giết. Nhưng lần này ông ta lại mặc áo giáp lên, muốn báo cho một vài người nào đó biết, ông ta lại sẵn sàng chiến đấu vì một người.
Suốt cả một đêm, lão phu đều không ngủ, sáng sớm lại nghe được Thúy Ngọc nói Tướng phủ bị chặn, còn là An Thân vương dẫn người tới.
Bà ta tức giận muốn phát điên, vội vàng khoác áo ra ngoài.
Khi nhìn thấy toàn thân An Thân vương mặc khôi giáp màu vàng, cưỡi trên lưng ngựa với gương mặt lạnh như băng, bà ta lập tức nói với Thúy Ngọc mấy câu. Thúy Ngọc vội vàng ra ngoài theo cửa sau.
Lão phu nhân cười lạnh vài tiếng nói: “An Thân vương, ngươi vô cớ bao vây tấn công Tướng phủ, nếu hôm nay ngươi không nói ra được nguyên nhân, cho dù lão thân có phải liều cái mạng này, cũng sẽ phải phân cao thấp với ngươi đến cùng."
An Thân vương thúc ngựa đến gần, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh: “Gọi Hạ Hòe Quân ra."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT