Hắn tiếp tục gọt quả lê, nói: "Bởi vì, đó không thuộc về Mẫu phi."

Hắn ngẩng đầu, trên mặt có vết máu đọng, cằm hơi nhếch lên, râu nhú xanh xanh, gương mặt kiên nghị tái nhợt.

Bà đưa tay lau đi vết máu trên mặt hắn, vệt máu đã khô rồi, làm thế nào cũng không lau hết được, đây là máu mà kẻ thù đã để lại trên gương mặt hắn.

Bà lau mấy lần, nhưng chỉ phí công, đành buông tay xuống, nhìn quả lên trong tay hắn, sau khi hắn gọt xong thì dùng dao bổ đôi, rồi đưa một nửa cho bà: "Thời tiết nóng nực, ăn miếng lê giải khát."

Tay của bà càng run lên, nhìn chằm chằm chắn, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Dường như bà không phân biệt được hiện tại là mơ hay là thực, trong lòng bà sợ hãi, bèn đứng dậy tìm Tư Trúc cô cô.

Tư Trúc cô cô đứng ngay sau lưng bà nhìn Mộ Dung Khanh: "Vương gia, Thái phi không thích ăn lê."

"Ăn một chút thôi, mẫu khí hỏa khí quá thịnh, lê giúp hạ hỏa, là bài thuốc tốt cho Mẫu phi." Mộ Dung Khanh cắn một miếng lê ở nửa còn lại, nước lê vẩy ra, rơi vào mu bàn tay của Mẫu phi.

Giống như một đốm lửa nóng, bà cảm thấy tay mình bị phỏng, đột nhiên cầm nửa quả lê kia dùng sức ném đi: "Không, ai gia không ăn, ai gia không ăn!"

Bà đột nhiên đứng dậy, hô lên: "Tư Trúc, đỡ ai gia vào, ai gia mệt rồi."

Tư Trúc cô cô đứng dậy đỡ bà, sau đó nhìn Mộ Dung Khanh, muốn nói giúp Thái phi mấy câu, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Khanh thì vẫn nuốt lại lời nói.

Mẹ con chia lê, mẹ con biệt ly!

Đây không phải do Vương gia, mà là do Thái phi tạo thành.

Thái phi đi rất nhanh, mặc dù là Tư Trúc cô cô đỡ bà, nhưng cuối cùng lại thành bà lôi kéo Tư Trúc đi, giống như sau lưng đang có ác quỷ đuổi theo vậy.

Vào đến trong phòng, bà cầm một ấm trà, hung hăng đập xuống, thở hổ hển, gân xanh đều nổi lên, hai mắt nhô ra, Tư Trúc cô cô nhìn mà cảm thấy kinh khủng.

"Quý Thái phi bớt giận!" Tư Trúc cô cô đau lòng nhìn bà: "Chí ít, Vương gia còn sống đúng không? Mấy ngày này người vì cái chết của Vương gia mà đau lòng, bây giờ Vương gia trở về, không tốt sao?"

"Ai gia thà rằng nó chết đi!" Quý Thái phi nghiến răng nghiến lợi nói: "Cũng còn hơn là về đoạn tuyệt với ai gia, có ý gì chứ? Gọt cho ai gia nửa quả lê là ý gì chứ? Không cần ai gia nữa sao? Không, không đúng, bây giờ phải là ai gia không cần nó."

"Thái phi cần gì phải vậy?" Nước mắt của Tư Trúc cô cô rơi xuống: "Mấy nay người ngủ không được là vì chuyện của Vương gia, người cũng đau lòng khó chịu, bây giờ Vương gia còn sống trở về còn quan trọng hơn bất cứ điều gì đúng không?"

"Nó chết, ai gia đau lòng cho nó là tình cảm mẹ con, nhưng nó còn sống trở về sẽ làm hỏng chuyện lớn của ai gia, ai gia thà rằng nó chết, thà đau buồn vì nó, ít nhất ai gia có thể không kiêng dè mà đặt tâm ý lên người lão Bát, Tư Trúc, ngươi theo ai gia nhiều năm như vậy, ngươi còn không biết trong lòng ai gia nghĩ gì sao?"

Nước mắt nóng hổi của Tư Trúc cô cô rơi xuống, Vương gia là do một tay bà nuôi nấng, bà không có cách nào...

Bà hé miệng, khẽ nói: "Thắng được người kia, leo lên vị trí Thái hậu quan trọng như vậy sao?"

Quý Thái phi nghe được lời ấy, vẻ mặt thay đổi, dường như không tin lời này là từ trong miệng Tư Trúc nói ra: "Ngươi hỏi ai gia có quan trọng không à? Ngươi nói xem có quan trọng không? Nhiều năm trù tính như vậy chẳng phải vì một ngày này sao?"

Tiếng cãi vã của hai người truyền ra ngoài.

Gió đêm làm cuộn lên ống tay áo của Mộ Dung Khanh, mặt trăng đã trốn trong mây, đèn lồng trong sân đã bị thổi tắt, trong bóng đêm tối tăm, hắn bước từng bước ra ngoài, bóng lưng cô đơn.

"Vương gia!" Nghiêm Vinh đuổi theo, hắn ta cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Quý Thái phi và Tư Trúc cô cô, Quý Thái phi đã không có ý định che giấu tâm tư của mình nữa.

Quý Thái phi đứng trước cửa sổ, nhìn Mộ Dung Khanh từng bước một đi xa, dường như bà lại thái được gương mặt với nụ cười ngây thơ của cậu bé lúc ngẩng đầu lên nhìn bà: "Mẫu phi, khi con trưởng thành, con sẽ xây một căn gà gỗ nhỏ bên hồ, người sẽ có thể nhìn thấy phong cảnh bên hồ lớn rồi."

Bà đột nhiên sợ hãi.

Cậu bé đó cuối cùng vẫn bước ra khỏi sinh mạng của bà.

Trong sân của Thái phi phảng phất mùi màu tươi.

Sáng sớm hôm sau, tiếng hét chói tai vang lên khắp phủ Nhiếp Chính Vương.

Tư Trúc cô cô đỡ Quý Thái phi ra, dưới tàng cây hòe có treo một thi thể, sắc mặt thi thể tái nhợt không còn một giọt máu, đầu lưỡi bị cắt đi, vứt tùy tiện trên mặt đất.

Cổ của hắn ta có hai vết thương, một gần với vị trí mạch máu, máu vương khắp y phục tơ lụa, hắn ta bị người ta cắt cho máu chảy hết, dẫn tới mất máu mà chết.

Hắn ta chính là vị đọa trưởng kia, Đào Đức, trước khi chết hẳn là hắn ta đã gặp phải kinh hãi cực lớn nên mới chết không nhắm mắt, trong mắt còn có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trước khi chết.

Chân Thái phi như mềm nhũn, gần như đứng không vững.

"Nhanh gỡ xuống khiêng đi, sai người an táng cho tốt." Tư Trúc cô cô vội vàng dặn dò.

Thái phi run rẩy ngồi trên thềm đá, nhìn từng vệt máu đọng khô dưới bóng cây hòe, trên trán bà như rịn ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt không biết là tức giận hay sợ hãi.

"Nó lại dám ra tay với Đào Đức, thật sự muốn chống đối với ai gia?" Thái phi bắt đầu cười mỉa mai, không ngừng cười lớn.

"Vương gia không phải người chỉ biết ngồi chờ chết." Tư Trúc cô cô nhắc nhở.

"Nhưng ai gia là mẹ của nó, nó không nên ra tay với người của ai gia." Bà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tư Trúc cô cô: "Ngươi biết điều này có ý gì không? Nó đang không ngoan ngoãn nghe lời, ai gia cho là nó đoạn tuyệt với ai gia thì sẽ ngoảnh mặt làm ngơ với việc của ai gia, sẽ không để ý tới, không nhìn, không hỏi, chỉ tăng cường phòng bị, nhưng mà nó lại trực tiếp ra tay, nó đã không niệm phần tình cảm mẹ con này với ai gia nữa rồi."

Bà bỗng nhiên đứng dậy, nhanh chân đi vào: "Ai gia không sợ, ai gia còn có lão Bát."

Tư Trúc cô cô nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn của bà, nhẹ nhàng thở dài, sao mà Vương gia không phản kích được? Là do người không niệm tình mẹ con trước, vì cái gì còn muốn Vương gia niệm?

Hắn chỉ ra tay với Đào Đức, còn người lại muốn ra tay với con ruột của mình đấy.

Hôm nay Thương Mai dậy từ sớm, đeo hòm thuốc ra ngoài.

Đi tới phủ Lương Vương, hạ nhân vào thông báo, còn mời cô dùng bữa sáng.

Cô tùy tiện ứng phó một chút, hạ nhân liền đưa cô đi gặp Lương Vương.

Lương Vương vừa rửa mặt xong, khí sắc tốt hơn trước đó khá nhiều, còn có cơ thiếp xinh đẹp hầu hạ bên cạnh.

"Hạ Thương Mai tham kiến Vương gia!" Thương Mai hành lễ trước.

"Ngươi đến rồi!" Lương Vương mặc một bộ y phục thường ngày màu trắng, vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng, sau khi đội mũ quan càng lộ ra vẻ anh tuấn đẹp đẽ.

Thương Mai mỉm cười: "Vương gia nhìn tốt hơn nhiều rồi."

"Vẫn luôn dùng phương thuốc ngươi kê cho, đúng là có hiệu quả, thật sự vượt ngoài dự kiến của bản vương." Lương Vương đuổi cơ thiếp xuống, chỉ để lại một gã sai vặt hầu hạ.

Trước khi cơ thiếp đi còn nhìn chằm chằm Hạ Thương Mai một cái.

Thương Mai bắt mạch cho Lương Vương, nghe nhịp tim, bởi vì không có dụng cụ khám bệnh, nên cô chỉ có thể dùng tay cảm giác, cô cũng định sau căn cứ vào nguyên lý cơ bản của ống nghe làm một cái.

"Đúng là tốt hơn nhiều." Thương Mai ngẩng đầu: "Vương gia, trước kia có phải đầu của người từng chịu tổn thương?"

"Trước kia?" Lương Vương suy nghĩ một chút: "Có, nhiều năm trước rồi."

"Bị thương nghiêm trọng không?"

"Đầu chảy rất nhiều máu, chân cũng bị gãy, hôn mê hai ngày mới tỉnh." Vẻ mặt Lương Vương như cứng ngắc lại, dường như không muốn nhớ về đoạn ký ức đó.

Thương Mai đoán hẳn là lần mà hắn cứu Thái tử, một lần bị thương liền hủy đi cuộc đời hán, cho dù là ai cũng không muốn nhớ lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play