Nam Hoài Vương vội đứng dậy: “Hoàng huynh, mấy người này là do thần đệ đưa vào cung, bọn họ chính là người đã ám sát hoàng huynh hôm đó.”

Nhiếp Chính Vương nhếch miệng, còn hỏi với giọng điệu châm biếm: “Người đã ám sát bản vương?”

Nam Hoài Vương bỗng nói: “Đúng vậy, sau khi thần đệ về kinh đã tiện tay điều tra chuyện hoàng huynh bị người khác ám sát, đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng để cho thần đệ điều tra ra được hung thủ.”

Nam Hoài Vương nhìn Hoàng thái hậu ở phía sau rồi nói: “Hơn nữa sau khi thần đệ lục soát ra được lá thư của kẻ đứng sau ở trên người hung thủ, đệ đã giao nó cho mẫu hậu.”

Lúc hắn nói câu này, đã nhìn chằm chằm Thái tử và Lương thái phó với ánh mắt hung ác, vẻ mặt hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, ẩn chứa sự căm hận như kẻ thù, chỉ với ánh mắt này cũng đủ làm cho quân thần suy đoán Thái tử và Lương thái phó là hung thủ ám sát.

Hôm nay dù không hạ bệ được quyền chủ chánh giám quốc, nhưng dựa vào lá thư trong tay Hoàng thái hậu, cũng có thể làm tan rã một phân thế lực của Lương thái phó.

Hắn cho rằng, chắc chắn Mộ Dung Khanh sẽ công khai lá thư này ra, trong lòng hắn đã sớm khẳng định, Lương thái phó là người phái hung thủ tới, nên Mộ Dung Khanh sẽ không thể nào buông tha người đã ám sát mình được.

Mộ Dung Khanh nhìn Hoàng thái hậu, bà do dự một lát rồi đưa lá thư cho hắn, nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu.

Mộ Dung Khanh đón nhận ánh mắt đó, mọi người đều đang nhìn hắn, kể cả Hoàng hậu, tim Hoàng hậu đã nhảy lên tới cuống họng, đập thình thịch, ngay cả Thương Mai đang ngồi bên cạnh cũng có thể nghe thấy.

Nam Hoài Vương đắc ý nhìn Mộ Dung Khanh, chỉ đợi hắn ra lệnh kiểm chứng nét chữ.

Hôm nay bất luận thế nào, thì hắn cũng sẽ không thua cuộc, mà chắc chắn sẽ đạt được điều gì đó.

Nhưng Mộ Dung Khanh lại làm ra hành động mà không ai có thể ngờ tới, đó lá xé lá thư kia đi, rồi tiện tay đưa cho Thương Mai: “Khi nào về thì vứt đi giúp ta.”

“Vâng!” Thương Mai nhận lấy, cô cũng hơi bất ngờ về hành động của hắn, cô vốn tưởng rằng hắn sẽ nhân cơ hội này dạy cho Lương thái phó và Thái tử một bài học, nhưng không ngờ hắn lại xé chứng cứ, bỏ lỡ một cơ hội tốt như thế, hắn có biết mình đang làm gì không?

Thương Mai nhìn hắn hơi khó hiểu, với đầu óc của hắn, sao có thể không nghĩ tới lợi ích của việc giữ lại lá thư này chứ?

Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là lời nói vô căn cứ, mặc dù lá thư này có đóng con dấu của Lương thái phó, nhưng bản vương biết rõ nét chữ của thái phó, lá thư này là giả mạo”

Hoàng thái hậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Hoàng hậu cũng vươn tay chống lên mặt bàn, vuốt lại trái tim mình.

Sắc mặt Nam Hoài Vương nhất thời trở nên rất khó coi, hắn nhìn chằm chằm Mộ Dung Khanh, một lúc sau mới xoay người, lạnh lùng nói: “Các ngươi mau giải người lên đây để Vương gia thẩm vấn, bắt bọn chúng khai ra kẻ đứng chỉ đạo phía sau.”

Mộ Dung Khanh nhìn hắn, ánh mắt lạnh đến mức như băng tuyết rơi xuống trước mái hiên vào mùa đông: “Thật hồ đồ, đệ không thấy có khách quý đang ở đây à? Những chuyện vặt vãnh thế này, cứ để sau từ từ thẩm vấn là được, giờ còn chuyện gì quan trọng hơn việc tiếp tục thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước chứ?”

Nam Hoài Vương tiến lên một bước nói: “Hoàng huynh, tất nhiên quan hệ ngoại giao giữa hai nước rất quan trọng, nhưng người dám ám sát Nhiếp Chính Vương đương triều, chính là có mưu đồ xấu, muốn lật đổ triều đình, hơn nữa...”

Nam Hoài Vương còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng hét thảm thương vang lên ở phía sau, hắn bỗng quay đầu lại thì thấy mấy tên thích khách đã nằm trên vũng máu.

Mọi người đều kinh ngạc, có nữ quyến sợ hãi hét toáng lên, che mặt không dám nhìn.

Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm cũng bị dọa sợ, mấy người đang sống sờ sờ bỗng lăn đùng ra chết, máu trên người còn bắn tung tóe khắp nơi, tướng chết rất đáng sợ, là ai đã làm chuyện này chứ?

Mộ Dung Khanh chán ghét nói: “Các ngươi mau kéo bọn chúng xuống đi, đừng làm bẩn đại điện, rồi quấy rầy khách quý của bản vương.”

“Vâng!” Thị vệ trong cung vội kéo thi thể xuống dưới.

Sắc mặt Nam Hoài Vương nhất thời trở nên rất khó coi, hắn từ từ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Khanh, đáy mắt đỏ ửng, sự căm thù và oán hận không hề che giấu trong đôi mắt cũng dần được hiện ra, mặt hắn hơi vặn vẹo, nhưng lại khẽ cười, nụ cười rất lạnh lẽo, tàn độc.truyện cổ đại hay

Ở kiếp trước và kiếp này, Thương Mai đã từng thấy không ít người có lòng dạ độc ác, nhưng chưa từng thấy khuôn mặt nào có vẻ mặt phong phú như vậy, mỗi lỗ chân lông thậm chí mỗi tế bào trên mặt hắn ta đều hiện rõ một thông điệp, đó là ta không đội trời chung với ngươi.

Hắn cúi người, chắp tay, lùi vê sau một bước, nụ cười tà ác trên mặt vẫn không thuyên giảm mà ngược lại còn cười sâu hơn: “Được, vậy thần đệ cáo lui!”

Hắn không dây dưa, cũng không gây khó dễ, mà cứ thế xoay người rời đi, tạo cho người khác một ảo giác hắn chưa từng tới đây.

Lương thái phó tham vui mừng, đã thoát được một kiếp.

Ông nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Nam Hoài Vương, trong lòng thầm hiểu rõ tổn hại của mình vào hôm nay, cao thủ dưới tay ông đều chết một cách lặng lẽ ở trong cung, ông phải bàn giao với người bên ngoài thế nào đây? Nếu không có sai sót gì, thì tối nay ông sẽ dân mấy người này vào cung, sau khi lấy khẩu cung, bọn họ sẽ có cách giữ lại mạng sống.

Nhưng hôm nay mấy người vào cung đều chết hết, bọn họ đều là người trong giang hồ, nên chết hay sống cũng không quan trọng, quan trọng là môn phái và minh đảng phía sau bọn họ, chỉ sợ mấy người này sẽ không dễ dàng làm việc cho ông nữa, trừ khi ông ra giá cao hơn.

Rốt cuộc lúc nãy ai là người đã ra tay giết mấy tên thích khách này? Mộ Dung Khanh đang ngồi trên đại điện, Tiêu Thác và Tô Thanh cũng ngồi ở vị trí khá xa với thích khách, ở đây gần như không có ai là người của Nhiếp Chính Vương, vậy hắn ra tay bằng cách nào?

Nghi vấn của Lương thái phó cũng là câu hỏi của rất nhiều hoàng công đại thần ở đây.

Nhưng Thương Mai lại biết, cô đang ngồi bên cạnh Mộ Dung Khanh, nên thấy rõ ngón tay hắn dính rượu trong chiếc ly, rồi búng một phát, giọt rượu bay ra ngoài với tốc độ cực kỳ nhanh, sau đó xuyên qua tim thích khách, phun máu ra ngoài, rồi tất cả chết trong tích tắc.

Giây phút đó, trong lòng cô cũng sửng sốt, không ngờ võ công Mộ Dung Khanh lại cao cường đến thế.

Mặc dù võ công hắn cao như thế, nhưng tối hôm đó hắn lại bị thương nặng như vậy, có thể thấy màn phục kích đó là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chắc chắn người đứng phía sau tìm cao thủ là những người đứng đầu.

Cô có thể nhìn thấy rõ điều này từ sự nguy hiểm tối hôm đó.

Trong lúc cười nói, hắn giết chết mấy người này chỉ là chuyện thường tình, sau khi giết xong, vẻ mặt hắn còn tự nhiên như chưa nhìn thấy gì, Thương Mai tự hỏi cô làm quân y trong đội đặc công tám năm, nhưng từng thấy người nào có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.

Giết người là phương thức hữu hiệu và khiếp sợ nhất, thậm chí có thể làm hiệp ước đồng minh giữa hai nước tiếp tục được ký kết.

Sau khi ký hiệp ước đồng minh với Kỳ vương gia, Mộ Dung Khanh liên lấy cớ hắn ta đi đường mệt mỏi nên sai người đưa hắn ta và đoàn sứ giả xuất cung.

Kỳ vương gia biết mình phải làm gì, chuyện kế tiếp không liên quan đến hắn, hắn cũng không tiện khi ở lại đây, nên cáo từ.

Mộ Dung Thanh tiên Kỳ vương gia rời đi xong, thì nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, thời gian không còn sớm nữa, để Tôn công công đưa mẫu hậu về cung nghỉ ngơi.”

Hắn nói xong, không đợi Hoàng thái hậu lên tiếng, đã lên tiếng căn dặn Tôn công công ngay: “Ngươi đưa Hoàng thái hậu về cung đi!”

Tôn công công đáp: “Vâng!”

Ông ta dìu Hoàng thái hậu đứng dậy, bá quan đồng loạt quỳ xuống cung tiễn.

Thái tử cũng đứng dậy cúi chào, rồi ngồi xuống.

Tối nay hắn rất không vui, hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện đã ổn thỏa, không ngờ lại nhảy ra một Nam Hoài Vương đáng chết, tiếp đó là Mộ Dung Khanh quay về, làm niêm hy vọng của hắn bị hụt hãng, hắn không cực kỳ thù hận với Nam Hoài Vương, mà chỉ chán ghét và xem thường hắn ta, còn Mộ Dung Khanh thì ghét cay ghét đăng, bởi vì hắn cho rằng Mộ Dung Khanh mới là chướng ngại duy nhất để hắn leo lên ngôi vị hoàng đế.

Dù đã trải qua chuyện ban nãy, hắn vẫn cho là thế.

Trong tay Thương Mai cầm một ly rượu, rồi từ từ nhấp một ngụm, cố gắng làm ra vẻ mặt bình thản, để che đi những sóng to gió lớn ở trong lòng.

Bởi vì Mộ Dung Khanh đã rời mắt nhìn về phía Thái tử.

Đúng như dự đoán, Mộ Dung Khanh hỏi Thái tử: “Nghe nói lúc bản vương đang dưỡng thương, Thái tử từng đến Vương phủ để thăm bản vương đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play