Cơ thể Mộ Dung Khanh đột nhiên cứng đờ lại trong một lúc, đương nhiên không phải do tiếp xúc thân mật với nữ tử, chỉ là, cô chôn đầu vào ngực hắn như một con mèo, làm trong lòng hắn có chút hỗn loạn.
Nhưng cảm giác này vừa kỳ diệu lại có chút thoải mái.
Lúc mới vừa vươn tay ra định ôm lấy cô, cô cũng đã rời khỏi, sau đó sờ soạng một lúc khắp cơ thể, cuối cùng chỉ có thể từ trong túi tay áo lấy ra một bao châm và một cái khăn tay, khăn tay còn rất bẩn.
Cô hơi xấu hổ, lại sờ búi tóc, chỉ có một cây trâm đang cố định nó, nếu tháo trâm ra, tóc sẽ xõa tung.
Nhưng cô vẫn tháo ra, đặt bao châm xuống, sau đó cầm khăn tay và trâm cài đặt trong lòng bàn tay: “Người nhìn thử xem thích món nào?”
“Cái này không được, chiếc nhẫn này không được, nó rất quan trọng, rất có giá trị kỷ niệm.” Thương Mai hoảng sợ, vội vàng nắm tay lại giấu đi.
Mộ Dung Khanh biết chiếc nhẫn này có chút đặc biệt, từng nhìn thấy cô dùng chiếc này trong lúc châm cứu cho Lương Vương.
“Bổn vương nói là chiếc nhẫn này xấu quá, bổn vương không lấy.” Hắn cầm cây trâm, quấn tóc lại cho Thương Mai, búi tóc rất xấu,nhưng ít ra vẫn còn cố định lại được: “Nàng không cần tặng gì cho bổn vương cả, nếu thật sự muốn tặng thì chỉ cần thêu cho bổn vương một cái túi thơm là được.”
Mua một cái còn nhanh hơn, cô không biết thêu thùa, nhưng mà cũng không thể làm khó được cô, đến lúc đó quay về nhờ Du ma ma hoặc là Tiểu Khuyên giúp đỡ.
Không khí trong phòng trở nên vô cùng ấm áp, Thương Mai cảm giác động tác thô lỗ của hắn cũng vô cùng thoải mái, tuy lúc búi tóc lên giúp cô đã làm rụng hơn mười sợi tóc, làm cô đau đến nhe răng, nhưng cảm giác vẫn rất tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn len lén ném mấy cọng tóc bị rụng xuống, trên mặt hắn lại còn có chút vẻ ngượng ngùng.
Vừa mới búi tóc xong, lập tức nghe được tiếng gõ cửa “đùng đùng đùng” thật lớn, đi kèm theo đó là giọng nói mất kiên nhẫn của Tiêu Thác: “Hai người nói chuyện gì thế? Nói xong chưa? Sắp xuất phát rồi.”
Thương Mai rút thanh chủy thủ ra khỏi vỏ, lại nhanh chóng cất trở về, cố nén xúc động muốn xông ra giết chết Tiêu Thác, đi ra mở cửa, mặt mày không chút biểu tình nói: “Có thể xuất phát rồi.”
Tiêu Thác nhìn thanh chủy thủ trong tay cô, ủa một tiếng, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh đứng dậy nói: “Đi!” Trên mặt không hề có chút biểu tình nào, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Tiêu Thác lần nào, mặc kệ Tiêu Thác luôn dùng ánh mắt đầy khó hiểu nhìn chằm chằm hắn.
Tiêu Thác lại đang nói thâm, thanh chủy thủ này là do tiên đế tặng, hắn vẫn luôn coi nó như bảo bối, không nỡ lấy ra để nó dính phải một chút máu nào, bây giờ lại tặng cho Hạ Thương Mai?
Nhưng mà ân cứu mạng là lớn nhất, tặng một thanh chủy thủ cũng không có gì, Tiêu Thác nghĩ như thế.
Buổi tiệc tối trong cung.
Lúc này, Hạ Thừa tướng đến muộn đang chậm rãi bước vào, bên cạnh ông còn dẫn theo Liên Thị và hai mẹ con phu nhân Nguyệt Nhung.
Đêm nay Liên Thị trang điểm vô cùng cao quý hào phóng, một bộ váy lụa màu đỏ rực xếp ly trăm nếp bao lấy cơ thể nhỏ nhắn nhưng đầy quyến rũ của bà, trên gương mặt trang điểm nhạt không hề có chút sợ hãi nào, cũng không đeo quá nhiều đồ trang sức, trên vành tai chỉ đeo một đôi bông tai phỉ thúy để trang trí như cũ, có vẻ đơn giản hào phóng, nhưng lại cao quý không nói nên lời.
Bà ta và phu nhân Nguyệt Nhung, Hạ Oanh Nhiễm cùng nhau đi vào, không ngờ lại còn xinh đẹp và khí thế hơn cả thiếu nữ Hạ Oanh Nhiễm, phu nhân Nguyệt Nhung thì khỏi phải bàn rồi, cho dù cả đầu gắn đầy châu ngọc, mặc quần áo tơ lụa quý giá nhất, nhưng chỉ có phú quý chứ không hề có chút cao quý nào cả.
Nhưng Thái Tử đã định ra hôn sự cùng Hạ Oanh Nhiễm rồi, cho nên tối hôm nay Hạ Thừa tướng cố ý dẫn hai mẹ con này vào cung, để các nàng lộ mặt trước tông thân hoàng thất và văn võ bá quan.
Sự xuất hiện của Liên Thị đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, tài nữ từng biến mất suốt mười mấy năm, giống như người vừa bước ra từ bức họa, làm cho tất cả mọi người lại nhớ đến khoảng thời gian mười mấy năm trước khi mà tất cả tài tử quý nhân trong kinh thành đều theo đuổi bà ta.
Từ khi Liên Thị xuất hiện đến bây giờ, An Thân Vương chưa từng rời mắt khỏi bà ta.
Kỳ Vương gia đang ngồi bên cạnh An Thân Vương, khẽ nói: “Không ngờ Liên đại tiểu thư lại chẳng có gì khác so với trước kia cả.”
Lúc hai nước chiến tranh, An Thân Vương và Kỳ Vương gia đã bắt đầu có quan hệ với nhau, tuy lúc đó là kẻ địch, nhưng mà anh hùng biết anh hùng, Kỳ Vương gia cũng biết đến chuyện An Thân Vương yêu thích Liên Thị.
Đoạn tình cảm này cuối cùng cũng không bệnh mà chết, lúc trước hắn cũng từng cảm thấy rất tiếc nuối.
Hạ Thừa tướng thấy mọi người đều chú ý đến Liên Thị, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Mục đích ông dẫn Liên Thị đến tham dự tối nay rất rõ ràng, là muốn dùng Liên Thị đến hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, trước khi xuất phát, ông đã dụ dỗ Liên Thị, lát nữa nếu có người tranh luận về việc làm chủ triều chính, bà sẽ đứng ra nói đỡ thay cho Thái Tử.
Ông biết rất rõ lực ảnh hưởng của Liên Thị, Liên Thị có thể có được thanh danh như thế, không chỉ vì trước kia bà từng là một tài nữ, mà còn vì trước kia bà từng được Hoàng Thượng cho phép tổ chức một cuộc bàn luận đề nghị luận về triều chính, cuộc bàn luận này đến cả Hoàng Thượng cũng đã tự mình đến ngồi nghe, những ý kiến bà phát biểu làm cho những người ngồi nghe đều vô cùng kinh ngạc, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen không dứt, nói Thúy Ngữ nếu là nam nhi chắc chắn sẽ là phụ tá đắc lực của trẫm.
Phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm thấy Liên Thị cướp hết sự nổi bật thì trong lòng cực kỳ khó chịu, hai người còn tưởng rằng họ sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý, bởi vì Hoàng Hậu đã hạ ý chỉ tứ hôn, Hạ Oanh Nhiễm cảm thấy tối nay nàng ta sẽ trở thành người bị các nữ nhân khác ghen ty, nhưng mà nàng hoàn toàn không hiểu được bí ẩn của đạo ý chỉ này, ngay cả Hoàng Thái Hậu còn không biết, mấy người khác làm sao mà biết được chứ?
Các hậu phi trong cung đương nhiên cũng phải đến dự tiệc, tuy Mai Phi và Nghi Phi ngồi cùng nhau, nhưng Nghi Phi lại có thái độ cực kỳ lạnh lùng với Mai Phi, Mai Phi từng chủ động bắt chuyện với bà ta mấy lần, bà ta đều quay đầu đi không thèm nhìn.
Trong lòng Mai Phi rất tức giận, khi thấy Tam hoàng tử và Thất hoàng tử đang chơi đùa cùng nhau nhưng lại bị Nghi Phi quát lớn lui ra, bà ta gần như không nhịn được lửa giận trong lòng nữa.truyện cổ đại
Sứ đoàn Kỳ Vương gia dẫn đến khoảng hơn mười người, bữa tiệc đêm nay vô cùng long trọng, cung điện to lớn thế này nhưng mà cũng cảm giác có hơi chật chội.
Các cung nhân bưng thức ăn xuyên qua đó, trong tay bưng những cái đĩa vô cùng tinh xảo, trên đĩa là những thức ăn ngon miệng, mùi rượu tràn ngập mọi ngóc ngách trong đại điện, ăn uống linh đình, cười nói liên tục, giống như hôm nay chính là một bữa tiệc vui vẻ rất long trọng.
Trong cảnh thái bình giả tạo này, mọi người đều có tâm sự riêng, tất cả mọi người đều biết được, sau khi ăn xong bữa tiệc này, vở kịch lớn sẽ bắt đầu.
Thái Tử đã kính rượu Kỳ Vương gia rất nhiều lân, thể hiện phong độ đại gia, Thái Tử nâng chén, Lương Thái Phó đã vội vàng hùa theo, mời mọi người cùng nâng chén, kính Kỳ Vương gia cũng kính cả Thái Tử.
Đối với hành động của Lương Thái Phó, một số hoàng thân và các đại thân đứng ở phe trung lập cũng biết được sắp có chuyện gì, đây là muốn đẩy Thái Tử thượng vị.
Sau khi uống xong ba tuần rượu, Hạ Thừa tướng đứng dậy, tay cầm chén rượu, cười nói: “Hôm nay có nhiều hoàng thân và các vị đại thần cùng nhau tập hợp ở đây như vậy, lại có cả Kỳ Vương gia của Bắc Mạc đến, hạ quan kính mọi người một ly, cũng thuận tiện tuyên bố một tin tức tốt.”
Tất cả mọi người đều dừng lại, tò mò nhìn Hạ Thừa tướng, tuyên bố tin tức tốt vào lúc này? Không thích hợp lắm thì phải, tuy nói đang mở tiệc tiếp đón sứ giả, nhưng Nhiếp Chính Vương vừa mới hoăng, cả nước nên cùng đau buồn, có chuyện tốt gì thì cũng không nên tuyên bố rầm rộ vào lúc này.
Sắc mặt Hoàng Hậu có hơi khựng lại trong chốc lát, bà còn chưa bẩm báo cho Hoàng Thái Hậu biết việc này, đang tính chờ chuyện tối hôm nay kết thúc rồi sẽ bẩm báo, không ngờ Hạ Thừa tướng lại sốt ruột đến như vậy, làm loạn tính toán của bà.
Hoàng Hậu không hiểu, Hạ Thừa tướng không phải sốt ruột, nhưng phu nhân Nguyệt Nhung của ông lại không giống, cho rằng Hoàng Hậu tự hạ chỉ là coi trọng, nhưng đạo ý chỉ này phải nên là Hoàng Thái Hậu hạ mới đúng, cho nên ông sợ Hoàng Hậu làm xong việc rồi lại không chịu nhận, vì thế mới tuyên bố trước mặt mọi người, để Hoàng Hậu không còn cơ hội đổi ý nữa.
Hoàng Thái Hậu nghe Hạ Thừa tướng nói như vậy, lập tức sa sầm mặt mày, tuyên bố tin tức tốt vào lúc này? Đúng là Thừa Tướng tốt của triều Đại Chu mài
Bà định lên tiếng ngăn cản, Tôn công công lại nói: “Thái Hậu, bây giờ người không cản được, chờ lát nữa lại nói.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT