*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Minh Triết sững sờ nhìn con số không ngừng nhấp nhô trên màn hình, sâu sắc cảm thụ việc bản thân vừa nghèo vừa nhỏ bé.
Trong lúc cậu đang rầu rĩ vì 800 đồng tiền thuê nhà và vui mừng khi tìm được một công việc có lương 1500 tinh tệ, thì ở cái game này có một đống người đập hết mấy chục ngàn đồng chỉ vì một tấm thẻ bài nhỏ nhoi.
Nhớ lúc vẫn còn chơi game online, server của cậu có một đại gia đã đập mấy trăm ngàn vàng để làm một cây vũ khí. Nghe nói có rất nhiều trang bị ngẫu nhiên rơi xuống, vị đại gia này vì muốn tạo một thân toàn đồ tốt nên mới nạp tiền tiêu hơn mấy triệu vàng.
Quả nhiên thời đại nào cũng không thiếu người có tiền. Dĩ nhiên là thời đại nào cũng đều sẽ có người nghèo thôi. Đáng tiếc là dù trên trái đất hay ở nơi này, Tạ Minh Triết đều là kẻ nghèo cả.
Cậu không thể hiểu nổi đại gia của thế giới này, chỉ có thể ngồi đó ngóng trò hay.
Giá của thẻ bài trên màn hình đã tăng lên đến 150 ngàn, sau đó bỗng ngừng lại.
Người chủ trì nói: “150 ngàn lần thứ nhất, 150 ngàn lần hai, còn ai muốn…”
Hai chữ “tăng giá” còn chưa được nói ra, con số trên màn hình lại đột nhiên nhúc nhích một chút.
—— 200 ngàn.
—— 220 ngàn.
—— 250 ngàn.
—— 300 ngàn.
Tạ Minh Triết trừng to mắt nhìn trên màn hình, vừa rồi mỗi lần chỉ tăng thêm vài ngàn, sao hiện giờ phong cách lại đổi rồi? Một lần tăng giá chính là tăng tới mấy chục ngàn!
Tề sư huynh ở bên cạnh thấp giọng nói: “Vừa rồi chỉ là mấy tên loi nhoi đấu thôi, hiện tại mới chính là đại gia thứ thiệt ra tay. Tấm thẻ 7 sao này cực kỳ tốt, tốc 100, cực hạn song khống chế, lại đính thêm cái mác của Đường Mục Châu nữa thì chắc chắn giá bán ra không chỉ có nhiêu đây.”
Tạ Minh Triết: “…”
Quả nhiên, đại gia thế giới này thật đáng sợ.
Một tấm thẻ bài cực kỳ quý giá trong game này hẳn là cũng giống như một món trang bị cao cấp trong các game khác, nhất là cái tấm thẻ bài có thuộc tính vô cùng hoàn mỹ như thế, đập tới cái giá tiền này hình như cũng không là vấn đề gì nhỉ?
Tạ Minh Triết vừa cảm thán vừa tiếp tục quan sát.
***
Cùng lúc đó, trong văn phòng câu lạc bộ Phong Hoa ở Đế Đô.
Tiết Lâm Hương nhìn người thanh niên không ngừng ngáp dài đang nằm nghiêng trên sofa, nhã nhặn nói: “Tiểu Đường, tấm thẻ Dạ Lai Hương này chính là tâm huyết của cậu, thuộc tính vô cùng tốt, nếu chính cậu không cần tới thì cũng có thể đưa người khác dùng mà, tại sao lại phải đem bán chứ?” Vẻ mặt Tiết Lâm Hương biểu lộ không thể hiểu nổi.
Đường Mục Châu đang cực kỳ buồn ngủ, hai mí mắt như sắp đánh nhau. Nghe thấy giọng của chị Tiết, hắn ráng chống đỡ một chút, nheo mắt lại đáp: “Trường Phong, Mạn Mạn và tiểu An đều không am hiểu thẻ thực vật, đưa cho bọn họ dùng cũng không phát huy được hiệu quả tốt nhất, không bằng tìm một chủ nhân thích hợp nhất cho tấm thẻ này.”
Thời điểm mắt hắn sắp rã rời thì giọng nói cực kỳ trầm thấp, mang theo một chút khàn khàn lười biếng, đặc biệt êm tai.
Tiết Lâm Hương sợ kẻ có giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi quái dị như hắn lại muốn ngủ, vội lên tiếng gây sự chú ý: “Nói vậy cũng đúng, nếu cậu không còn dùng nữa thì nó sẽ bị đóng bụi bên trong tủ trưng bày, không bằng tìm một chủ nhân mới có thể bảo vệ nó… Nhưng mà, cậu đem tấm thẻ hỗ trợ Dạ Lai Hương này bán đi, thế thì cậu đã chọn thẻ thay chỗ nó trong set bài của mình chưa?”
“Đương nhiên.” Đường Mục Châu mở máy tính bảng, lấy ra số liệu của một tấm thẻ bài giới thiệu, “tôi mới chế tạo thẻ này mấy ngày trước, dùng ý nghĩ khá khác trước kia, chị Tiết thử xem số liệu đi.”
“…” Tiết Lâm Hương bỗng trừng to mắt.
Dạ Lai Hương 7 sao bị Đường Mục Châu cầm đi bán có sức phát triển cực mạnh. Nhưng số liệu của tấm thẻ thay thế Dạ Lai Hương này lại càng đáng sợ hơn. Cô tin rằng, khi lá bài này xuất hiện trên sân thi đấu, tuyệt đối sẽ làm nhóm đối thủ của Đường Mục Châu lại vò đầu bứt tai.
“Sao cậu có thể tạo ra được tấm thẻ này?” Tiết Lâm Hương nhìn lại, chỉ thấy Đường Mục Châu đã ôm máy tính bảng ngủ mất rồi.
Mỗi buổi chiều hắn đều phải ngủ một giấc “cảm giác chiều tà”, y như thực vật bị phơi nắng quá lâu, hoàn toàn không có tinh thần, kiểu làm việc và nghỉ ngơi của hắn thật khiến người ta không biết phải làm sao. Tiết Lâm Hương thấy hắn ngủ sâu như vậy, đành phải lấy máy tính bảng ra, không đánh thức hắn, xoay người trở về văn phòng nghiên cứu lịch thi đấu mà liên minh vừa gửi cho cô.
***
Hội trường đấu giá.
Thẻ bài Dạ Lai Hương cuối cùng được bán với giá 660 ngàn vàng, đổi thành tiền thật là khoảng 66 ngàn tinh tệ, thật sự là 666.
Tạ Minh Triết hóng trò vui xong thì theo chân hai người bạn rời khỏi khu đấu giá.
Nắng hè hắt vào người cậu, hiệu quả như thật, làm cậu cũng có thể cảm thụ được sự ấm áp vui vẻ trong game —— nhiệt độ xung quanh vừa phải, thời tiết cũng rất tốt, nhưng tâm trạng hiện tại của cậu lại không hề tốt chút nào.
Kẻ có tiền tùy tiện mua một tấm thẻ bài liền tốn mất mấy chục ngàn, còn cậu lại đang phát rầu vì sinh hoạt phí trong hiện thực.
Dù là ở bất kỳ thế giới nào thì chênh lệch giàu nghèo cũng là một vấn đề luôn luôn tồn tại. Tạ Minh Triết cũng không ghét người giàu có, người ta có tiền chính là chuyện của người ta. Từ khi sinh ra cậu đã là một cô nhi, chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống, điểm xuất phát của cậu so với người khác thì thấp hơn rất nhiều.
Nhưng cậu không cam tâm.
Không cam tâm tại sao khi sống lại ở một đời khác lại vẫn là một tên nghèo mạt rệp.
Kiếp trước ở trái đất, cậu dựa vào học bổng học đại học, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tử tế, an nhàn sống hết một đời, khi đó cậu cũng vô cùng thỏa mãn nếp sinh hoạt yên ổn ấy.
Nhưng hiện tại lại không giống nữa.
Thế giới này có trình độ khoa học kỹ thuật vô cùng cao, nhưng món ăn tinh thần lại cực kỳ thiếu, thế là những game giả lập như “Cơn lốc thẻ sao” này liền lan ra toàn cầu, rất nhiều người chơi xem cái game này là món ăn tinh thần, tự nhiên sẽ có vô số người vui lòng đập một đống tiền vào game.
Từ hội đấu giá ban nãy cũng có thể thấy được, một tấm thẻ không hề có sức mạnh gì như “Cửu Vĩ Hồ”, chỉ bởi vì đáng yêu thôi đã được mua vào với giá 8 ngàn vàng, một tấm thẻ thi đấu “Dạ Lai Hương” thế mà cũng đập tới 660 ngàn vàng, tính ra là tới 66 ngàn tiền thật!!
Chỉ mua một tấm thẻ như vậy, nếu mà đưa số tiền đó cho cậu thì hoàn toàn dư sức trả phí sinh hoạt và tiền học phí trong 4 năm đại học sắp tới!
Nội tâm Tạ Minh Triết cực kỳ rung động.
Cậu chưa từng chơi qua loại hình trò chơi thẻ bài, lại thêm số lượng thẻ bài của “Cơn lốc thẻ sao” nhiều vô số kể, nên cứ nghĩ rằng giá thẻ bài sẽ rất rẻ, dùng vài đồng tiền mua một tấm thẻ để nuôi từ từ. Bây giờ nhìn thấy một tấm thẻ gốc chỉ bán một lần thôi đã được mấy ngàn tới mấy chục ngàn, thế giới quan của Tạ Minh Triết bị thay đổi một cách triệt để.
Nói không chừng cậu cũng có thể tự tạo mấy tấm thẻ gốc đem bán? Thất bại cũng không sao, nhưng nếu thành công thì thế nào? Cũng không cần phải bán được mấy chục ngàn, chỉ cần làm ra được một tấm thẻ bài bán được vài trăm đồng thì đã đủ để cậu sống qua ngày rồi!
Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết lập tức giữ chặt Tề sư huynh, khiêm tốn hỏi han: “Vừa rồi tui vẫn nghe anh nói tới ‘thẻ bài gốc’, người chơi muốn có thẻ bài gốc thì cần có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Tề sư huynh có kinh nghiệm chơi game liền kiên nhẫn làm người hướng dẫn: “Muốn tạo thẻ bài gốc trong game cần phải dựa vào thiên phú tinh thần của người chơi.”
Tạ Minh Triết nhanh chóng gật đầu: “À, anh nói rõ thêm được không?”
Tề sư huynh dứt khoát lôi Tạ Minh Triết đi tìm một cái đình nghỉ mát yên tĩnh ở gần đó ngồi xuống, Tư Tư cũng tò mò đi theo nghe “người chơi có kinh nghiệm giảng bài”.
“Chỉ số tinh thần, nói đơn giản chính là sức chịu đựng của thần kinh đối với kích thích bên ngoài, có thể kiểm tra được ở bệnh viện, người bình thường có chỉ số tinh thần là khoảng 200, nếu vượt qua con số 260 liền có thể đảm nhiệm các nghề nghiệp có độ khó cao phải sử dụng bộ não cực nhiều, hoặc có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu game.”
“…” Tạ Minh Triết giật mình, chỉ số tinh thần của mình là bao nhiêu? Lúc trước, khi mới tỉnh lại ở bệnh viện, bác sĩ Tần có để người máy đo qua cho mình, hình như là 300 —— đúng rồi, khi người máy đem hai đầu điện cực gắn lên hai huyệt thái dương của mình, con số sau khi đo ra chính là 300!
Nếu vậy thì chỉ số tinh thần của cậu vẫn tương đối cao, chí ít là cao hơn con số bình quân 200 không ít. Tạ Minh Triết có chút vui vẻ, tiếp tục khiêm tốn hỏi chuyện: “Muốn làm thẻ bài ở trong game cũng phải có chỉ số tinh thần cao sao?”
“Đúng vậy.” Tề sư huynh hiểu rõ nói, “thẻ bài có nội dung gì, kỹ năng thế nào, đều phải dựa vào tinh thần để sáng tác. Chẳng hạn cậu muốn tạo ra một tấm thẻ thực vật, khi chế tạo thẻ bài nhất định phải vô cùng tỉ mỉ, đóa hoa cụ thể phải như thế nào, rễ cây phải sinh trưởng ra sao, hình dạng lá cây là gì, làm sao để miêu tả kỹ năng, số liệu phải phân phối thế nào —— khi sáng tác càng cụ thể, càng tinh tế thì chất lượng thẻ bài sẽ càng tốt.”
Tạ Minh Triết ngẩn người —— kiểu này không phải là rất giống vẽ tranh sao?
Vẽ tranh có hai phương pháp, một là vẽ tả thực, nhìn cảnh thế nào thì vẽ ra trên giấy thế đó. Cách thứ hai chính là tự mình tưởng tượng ra.
Chẳng hạn muốn vẽ một loại cây, đương nhiên trước tiên phải phác họa ra dáng vẻ cái cây đó ở trong đầu, sau khi tưởng tượng xong thì đặt bút, vẽ cái cây trong đầu ra ngoài. Một họa sĩ giỏi sẽ vẽ ra sự vật trông như thật, thậm chí còn tưởng nó là đồ thật nữa kìa.
Chuyện này đối với Tạ Minh Triết cũng không khó. Đời trước cậu là sinh viên khoa vật lý, nhưng Tạ Minh Triết ở thế giới này lại thi đậu học viện mỹ thuật của đại học Đế Đô.
Biết vẽ, biết tưởng tượng, chỉ số tinh thần 300, toàn bộ phần cứng đã đạt tiêu chuẩn, chỉ còn kém phần mềm mà thôi.
Tạ Minh Triết phấn khích xoa xoa đôi bàn tay, hỏi tiếp: “Nói cách khác, sau khi tưởng tưởng ra nội dung cụ thể của thẻ bài thì sử dụng sức mạnh tinh thần vẽ lên giấy đặc thù trong game, làm thành thẻ bài là xong phải không?”
Tề sư huynh lắc đầu: “Đây chỉ xem như là bước đầu tiên, bước mấu chốt chính là xét duyệt thẻ bài. Trong game có chế độ bảo hộ bản quyền cực kỳ nghiêm khắc, thẻ của cậu nhất định phải được kho thẻ bài xét duyệt số liệu mới có thể sử dụng trong game.”
“Bảo hộ bản quyền? Là ý gì?” Tạ Minh Triết nghi hoặc gãi đầu.
“Ví dụ, tấm thẻ Cửu vĩ hồ xuất hiện ở hội đấu giá hôm nay đã được kho dữ liệu xét duyệt, như vậy bản quyền của tấm thẻ này thuộc về tác giả, những người khác không thể sao chép. Cậu không thể bắt chước nó tạo ra một tấm Bát vĩ hồ hay Thất vĩ hồ, cũng không thể thay đổi đầu của nó làm thành một tấm thẻ Cửu vĩ miêu.”
Tư Tư hiểu được gật đầu: “Nói cách khác, không thể cải tạo thẻ bài đã có trong kho dữ liệu, chỉ có thể tạo ra thẻ bài mới chưa từng xuất hiện đúng không?”
Tề sư huynh gật đầu: “Ừ. Những thẻ bài đã tồn tại trong kho dữ liệu không thể chỉ thay đổi đơn giản liền xem như là thành thẻ bài gốc được, kỹ năng của thẻ bài đã có cũng không thể trực tiếp sao chép, nhất định phải tạo thẻ mới, thiết lập kỹ năng mới mới có thể thông qua xét duyệt. Nếu là thẻ nhân vật, bên phát hành còn có một yêu cầu đặc biệt, là không thể trực tiếp sao chép gương mặt của người bên ngoài hiện thực, phải là nhân vật gốc bản thân tự nghĩ ra.”
Tạ Minh Triết bừng tỉnh.
Quy định chính thức này quả thật lợi hại, ngăn cản sạch sẽ một đống người sao chép thẻ bài. Làm thế này có thể bảo hộ sự sáng tạo của người chơi, sẽ không xuất hiện việc hôm nay mới nghĩ ra được ý tưởng mới hôm sau liền có người sao chép lấy. Mà thẻ bài nhân vật cũng không thể sao chép người ở thế giới thực, cũng tránh được việc người chơi game ác ý nói xấu người ngoài hiện thực, gắn cho đối phương một đống kỹ năng kỳ quái. Ví dụ như lấy bạn cùng lớp ra làm thẻ bài, rồi gắn cho cái kỹ năng “thả rắm”, vậy cũng không tốt lắm.
Tề sư huynh lại bổ sung: “Quan trọng nhất chính là, kỹ năng của thẻ bài cần phải khớp với hình tượng thẻ bài. Chẳng hạn kỹ năng Hương thơm mê ly và Bóng đêm phủ xuống của [Dạ Lai Hương] đều có liên quan tới tên thẻ bài. Thẻ tấn công AOE mạnh nhất của Đường Mục Châu là [Thần Thụ Ngàn Năm] có kỹ năng [Xoắn chết], có ảnh ảo là dây leo xoắn chặt thuộc hệ mộc. Thẻ của anh ta mạnh như vậy cũng là vì ba thứ thẻ bài, số liệu, kỹ năng có thể hoàn hảo hợp nhất với nhau.
Tạ Minh Triết bội phục gật đầu, xem ra người tên Đường Mục Châu này có trí tưởng tượng vô cùng phong phú nha! Các loại thực vật đều được anh ta biến thành một loạt kỹ năng lợi hại.
Quy tắc chế tạo thẻ bài gốc xác thật là khó khăn. Người chơi không thể tùy tiện mò mẫm. Để thật công bằng, nhà sản xuất tuyệt đối có dữ liệu toàn cục chuyên nghiệp và công thức tính toán số liệu thẻ bài đồ sộ. Chẳng hạn như kỹ năng thả một chiêu trong phạm vi 100 mét làm kẻ thù chết ngay tức khắc, loại thiết lập không hợp lý này chắc chắn sẽ không được xét duyệt.
Càng sớm chơi game thì làm thẻ bài gốc càng dễ dàng, bởi vì tương đối hiếm việc tạo thẻ bài trùng ý tưởng. Nhưng hiện tại, Cơn lốc thẻ sao đã phát hành được 10 năm, có rất nhiều người chơi, các loại thẻ bài đã sớm được những người chơi trước tạo ra rồi. Ai biết được liệu các loại thực vật, động vật, nhân vật đã bị đưa hết vào kho hệ thống rồi hay không. Muốn làm ra một thẻ bài hoàn toàn mới chắc chắn sẽ rất khó.
Nhất định phải tạo ra thẻ bài mới hoàn toàn không có trong kho dữ liệu? Nên làm thẻ gì đây? Tạ Minh Triết sờ sờ cằm nghĩ ngợi.
Tề sư huynh nói: “Nếu chú có hứng thú với việc tạo thẻ bài gốc thì trước tiên nên tới chợ đen mua một chút giấy tinh vân rồi thử làm.”
Tư Tư khuyên nhủ: “Chú Béo à, làm thẻ bài gốc vô cùng tốn tiền, tui có một cô bạn định làm một thẻ gốc thú cưng, quăng mất mấy ngàn vàng vào tiền vật liệu, cuối cùng lại không làm được một tấm thẻ nào, chú cũng đừng nên tùy tiện nhảy vào cái hố sâu không đáy này chứ!”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, tui chỉ cảm thấy khá thú vị nên muốn thử xem, không thành công thì thôi, tui không định ném đi một đống tiền.” Cậu cũng chẳng có nhiều tiền để lãng phí, nhưng không thử lại không cam tâm.
Chí ít thì chỉ số tinh thần của cậu cao, còn có thể vẽ tranh, phần cứng đã đạt chuẩn, nói không chừng tạo ra thẻ bài đem bán có thể biến thành một dạng thu nhập.
Quyết định xong, Tạ Minh Triết liền đi theo Tề sư huynh tiến vào thị trường giao dịch lớn nhất dưới lòng đất —— chợ đen
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Lời tác giả:
Quy tắc thẻ bài gốc đã giải thích rõ ràng, không thể tùy tiện sao chép thẻ của người khác, cần phải dùng “trí tưởng tượng” của bản thân để chế tạo thẻ.
Chương sau sẽ xuất hiện thẻ gốc đầu tiên, mọi người thử đoán xem đó là thẻ gì nhé:)
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
666: ngôn ngữ mạng, ám chỉ là lợi hại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT