Đúng 11:30 trưa hôm sau.

Diệp Trúc mỗi ngày vẫn chực chờ ở cửa hàng thẻ bài lại ngoi lên trong group chat liên minh: “Cho mọi người xem thẻ mới trong tiệm Chú Béo hôm nay, Võ Tòng đánh hổ, lại nhằm vào set thẻ mãnh thú! Nhiếp thần còn ổn không đó?”

Trịnh Phong: “Nói vậy là chúng ta nghi oan cho lão Nhiếp sao?”

Lăng Kinh Đường: “Không phải là ông hả?”

Nhiếp Viễn Đạo rất bình tĩnh đi ra: “Ừ, tôi đã nói là không có quen với Chú Béo mà.”

Sơn Lam cũng giúp sư phụ: “Đúng là sư phụ em không quen biết gì với Chú Béo, hồi đầu Chú Béo nhằm vào thẻ chim của em, sau đó lại tới mãnh thú của sư phụ, vậy thì sao lại có quan hệ gì với Phán Quyết chứ?”

Đường Mục Châu biết sự thật mỉm cười nói: “Tôi đoán, chắc hẳn Chú Béo đã điều tra qua set thẻ thường thấy trên đấu trường, sau đó thừa dịp kỹ năng chết tức thì vừa mới được thêm vào kho dữ liệu, nhanh chóng tạo ra một nhóm thẻ chết tức thì đem bán. Thật ra với mọi người mà nói thì đây lại là tin tốt.”

Diệp Trúc nói thêm: “Hôm qua hắn cũng nói như vậy!”

Bùi Cảnh Sơn nói: “Đường thần nói cũng có lý, hắn là nhà thiết kế tự do thì sẽ không chỉ khiến cho một câu lạc bộ chịu thiệt, cho nên hắn làm một bộ thẻ nhằm vào hết toàn liên minh thật sự rất công bằng.” Bùi Cảnh Sơn vừa mới thu được bốn bộ bài chết tức thì, đã để nhóm nghiên cứu của câu lạc bộ bắt đầu thí nghiệm trên đấu trường.

Sự kiện thẻ bài chết tức thì xem như đã kết thúc, còn việc có người cùng bày mưu tính kế với Chú Béo hay không, mọi người cũng chẳng muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Như giáo sư Bùi nói, nếu nhiều set thẻ cùng bị nhằm vào thế này thì không thể tính là nhằm vào. Việc trước mắt nên làm là nhanh chóng quen thuộc loại bài chiến thuật mới vừa được thêm vào, tìm cách đưa loại thẻ mới hòa nhập vào set thẻ của mình, đồng thời cũng phải suy nghĩ phương pháp phá giải kỹ năng chết tức thì của đối thủ.

Tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ làm sao để phối hợp với thẻ bài chết tức thì, trong group cũng đột ngột yên tĩnh lại.

Đường Mục Châu nhanh chóng nói tới chuyện khác: “Gần 12 giờ rồi, tôi ở đại sảnh tầng cao nhất của khách sạn chờ mọi người, nhớ cẩn thận đừng dẫn phóng viên tới đó.”

Diệp Trúc: “Loại chuyện ăn uống này tui tích cực nhất, tui và anh Bùi đã ở đại sảnh khách sạn rồi, lên tới ngay đây!”

Sơn Lam: “Tôi và sư phụ đang trên đường đi, rất nhanh sẽ tới.”

Trịnh Phong: “Tôi vừa mới đậu xe xong đây, đã nhìn thấy xe lão Lăng ở bãi đậu xe rồi, hôm nay người tới nhiều nhỉ?”

Lăng Kinh Đường: “Có người đãi, ngu sao không đến?”

Trịnh Phong: “Khụ, đừng nên trực tiếp thế chứ!”

Group chat vô cùng náo nhiệt, Đường Mục Châu đã ở trên tầng thượng đợi, tất cả tuyển thủ của câu lạc bộ Phong Hoa đều ở đây, Tiết Lâm Hương thì dẫn theo bảo vệ đợi ở đại sảnh, vừa tiếp đãi các đại thần, vừa nhìn chằm chằm cổng, tránh cho đám paparazzi đánh hơi được chui vào.

***

Cùng lúc đó, Tạ Minh Triết và đội ngũ cày thuê cũng tới cửa khách sạn Đế Hoa.

Khách sạn này chỉ cách chỗ bọn họ ở khoảng một cây số, cho nên mọi người trực tiếp đi bộ đến.

Mấy hôm nay vẫn luôn ở trong game vùi đầu làm thẻ, gần như không có hoạt động tay chân, Tạ Minh Triết hít thở không khí trong lành bên ngoài, cảm thấy cũng khỏe khoắn hơn.

Năm người vừa đi vừa trò chuyện, nhanh chóng bước tới cổng khách sạn.

Một cô gái tóc dài mặc chiếc đầm xanh nhạt vừa trông thấy mọi người liền chạy đến: “Anh Trần, nhóc Mập, Kim Dược, chị hai! Lâu rồi không gặp!”

Bàng Vũ và Kim Dược hiển nhiên rất kích động: “Oánh Oánh?” “Sao chị cũng ở đây?”

Trì Thanh nói: “Tối qua tôi có gọi điện hỏi thăm, con bé cũng đúng lúc về tới, tiểu Tạ liền bảo tôi gọi tới để làm quen một chút.”

Cô gái này chính là Trì Oánh Oánh, người đã xin nghỉ phép kết hôn, phòng cày thuê không đủ người, anh Trần mới đăng tin tuyển nhân viên tạm thời, tình cờ được Tạ Minh Triết nhìn thấy.

Tạ Minh Triết chủ động tiến lên: “Chào chị Oánh Oánh, em là thành viên mới của phòng cày thuê, Tạ Minh Triết.”

Mặc dù Trì Oánh Oánh là em gái của Trì Thanh, nhưng hai chị em lại có phong thái rất khác biệt. Trì Thanh là một cô gái trông rất lãnh đạm sắc sảo, cao hơn 1m75. Còn Trì Oánh Oánh lại khéo léo xinh đẹp, cao khoảng một mét năm, gương mặt luôn mỉm cười rất đáng yêu. Nghe nói cô 25 tuổi, đã kết hôn, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi thì vẫn giống một nữ sinh chỉ mới 18 tuổi.

Trì Oánh Oánh thân thiện bắt tay Tạ Minh Triết: “Tiểu Tạ đúng không? Chị đã nghe chị hai kể chuyện của cậu rồi, cậu thật lợi hại nha! Chị cực kỳ tò mò về mấy tấm thẻ cậu làm đó, khi về có thể đưa cho chị xem một chút không?”

Tạ Minh Triết cười nói: “Đương nhiên, không thành vấn đề.”

Trần Tiêu hỏi: “Sao lại về nhanh vậy?”

Trì Oánh Oánh giải thích: “Chồng em xin nghỉ kết hôn chỉ có hai tuần, chuyện hôn lễ đã mất một tuần rồi, tuần trăng mật chỉ còn đúng một tuần. Năm nay ảnh đã là trưởng khoa điều trị, bệnh viện có rất nhiều chuyện cần lo, khó có thể rời đi.”

Trần Tiêu hiểu rõ: “À, sau này phải bắt bác sĩ Lưu đền bù cho em.”

Trì Oánh Oanh cười nói: “Không có gì, dù sao bọn em cũng quen nhau lâu như vậy, muốn đi chơi lúc nào cũng được.”

Trì Thanh bình tĩnh nói: “Mọi người muốn đứng trước cổng nói chuyện sao? Vào trước đi.”

Nhóm sáu người đi vào đại sảnh, đúng lúc này, một người phụ nữ có dáng người cao gầy, tóc búi cao dẫn theo một đám bảo vệ bước ra từ thang máy, cô đeo một chiếc kính râm thật to che khuất nửa khuôn mặt, mặc một bộ váy âu phục đầy tri thức, chân mang giày cao gót màu đen, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.

Cô đi ngang qua mọi người, bước tới cửa thì bỗng dưng ngừng lại, quay đầu lại: “Đợi một chút.”

Giọng nói của đối phương rất trong trẻo, nghe có chút quen tai, Tạ Minh Triết cứ tưởng cô đang gọi người khác nên không để ý tới. Nhưng rất nhanh, tiếng bước chân lại vang lên ngay phía sau mình, giống như đang chạy chậm trên đường, mà lúc này, đám người Trần Tiêu và Trì Thanh đã vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.

Ngay khoảng khắc cửa thang máy đóng lại, Tạ Minh Triết nhìn thấy gương mặt đối phương qua khe cửa.

Người phụ nữ sau khi tháo kính đen xuống có gương mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng tỏ có thần đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, dường như trong đám người này có người cô quen. Tạ Minh Triết chạm phải mắt cô liền giật mình, muốn nhấn nút mở, nhưng cửa thang máy đã hoàn toàn đóng lại.

Trong nháy mắt, thang máy nhanh chóng phóng lên, Tạ Minh Triết hoài nghi gãi gãi đầu: “Có phải người phụ nữ vừa rồi muốn nói chuyện với chúng ta không? Hình như cô ấy đang chạy theo.”

Bàng Vũ cười ha ha: “Không thể nào? Mọi người biết cô ta sao?”

Kim Dược: “Không biết.”

Tạ Minh Triết nhìn về phía Trần Tiêu, trông thấy anh đang quay lưng lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Tạ Minh Triết liền hỏi: “Anh Trần, anh biết không?”

Giọng nói của Trần Tiêu vô cùng bình thản: “Không quen.”

Tạ Minh Triết cũng không nghĩ nhiều nữa, xem như là hiểu lầm.

Sáu người dừng lại ở tầng cao nhất, ra khỏi thang máy, vừa định tiến lên thì nhìn thấy một thông báo trên màn hình lớn: “Đại sảnh tiệc buffet ở tầng cao nhất đã được bao hết, khách không được mời hãy dừng bước. Nếu quý khách muốn dùng bữa, có thể tới nhà hàng đặc biệt ở tầng mười sáu.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Bao hết?”

Bàng Vũ có chút không cam lòng, thấp giọng mắng: “Đây là nhà hàng cao cấp rất nổi tiếng ở khu này, bình thường đâu có nhiều người tới như thế? Hôm nay là ngày quái gì vậy? Đại sảnh ở tầng cao nhất lớn như thế, có tới hơn mấy trăm chỗ ngồi mà cũng bị bao hết toàn bộ, họp hành hay là làm lễ kết hôn vậy hả?”

Kim Dược bất đắc dĩ: “Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.”

Đi nhà hàng dùng bữa là vì muốn tâm sự với mọi người, nếu cả đại sảnh đã bị người khác bao hết thì cũng không cần bị chút chuyện nhỏ này làm ảnh hưởng tâm trạng, Tạ Minh Triết mỉm cười đề nghị: “Hay là chúng ta xuống tầng mười sáu đi? Cùng một nhà hàng, chắc là mùi vị cũng không kém đâu.”

Trần Tiêu dứt khoát gật đầu: “Đi thôi.”

Cả đám vừa định bước đi, đúng lúc này, cửa thang máy bên cạnh đột nhiên mở ra, là người phụ nữ mang giày cao gót kia đuổi theo, thở hồng hộc chạy tới, cô đi đến trước mặt Trần Tiêu, hít sâu ổn định cảm xúc, lúc này mới lên tiếng: “Tiểu Trần, quả nhiên là cậu à?”

Trần Tiêu nhíu mày: “Cô nhận lầm rồi.”

Lúc này, lại một thiếu niên đi từ đại sảnh tiệc buffet ra, tóc cậu có màu vàng nhạt rất gây chú ý, con mắt mang màu xanh thẫm của bầu trời, giống hệt búp bê, có điều là hơi lùn, chỉ đứng tới ngang ngực Tạ Minh Triết.

Thiếu niên chạy tới trước mặt người phụ nữ: “Chị Tiết, sư phụ bảo em báo với chị một tiếng, Nhiếp thần không cẩn thận bị phóng viên đuổi kịp, đang nghĩ cách cắt đuôi đám paparazzi, mọi người sẽ đổi sang đi cổng sau, không cần canh gác ở thang máy phía trước.”

Tiết Lâm Hương “ừ” một tiếng, rồi xoay người về phía Trần Tiêu, ánh mắt rất phức tạp: “Hôm nay tiểu Đường đãi mọi người bữa trưa, cậu không muốn gặp cậu ấy sao?”

Sắc mặt Trần Tiêu vô cùng lạnh lẽo: “Tôi không hiểu cô đang nói gì, cô thật sự đã nhận nhầm người rồi.”

Dứt lời, anh liền xoay người đi vào thang máy, Tạ Minh Triết và đội cày thuê đưa mắt nhìn nhau, cũng đành đuổi theo sau.

Hôm nay Trần Tiêu cũng ăn mặc như mọi ngày, tóc tai ổ quạ rũ xuống che hết cả mắt, đôi mắt mang quầng thâm vô cùng rõ ràng, trông rất tàn tạ. Vừa rồi khi rời khỏi nhà đã thay quần áo, nhưng cũng chỉ có thể gọi là sạch sẽ mà thôi.

Tất cả mọi người trầm mặc trong thang máy, bầu không khí có chút quái dị, Tạ Minh Triết thông minh không hỏi gì. Nhưng nhóc Mập lại là một người ngây thơ không nghĩ nhiều, hoài nghi hỏi ra: “Anh Trần, cô gái vẫn luôn đuổi theo anh là ai vậy? Đừng nói là bạn gái cũ…”

Kim Dược nhéo thật mạnh vào eo cậu, lúc này nhóc Mập mới hiểu được đây là chuyện không nên hỏi, lập tức ngậm miệng.

Cũng may Trần Tiêu không hề nổi giận, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Anh đã bảo là không biết, chắc là nhận lầm người.”

Tạ Minh Triết: “…”

Lời giải thích này thật quá gượng ép, người phụ nữ kia đuổi theo anh một đường, không giống như nhận lầm người. Tình huống rõ ràng không đúng, nhưng Trần Tiêu không muốn nhiều lời, mọi người cũng không tiện truy hỏi nữa.

Tạ Minh Triết để ý nghe được thiếu niên vừa rồi gọi người phụ nữ kia là “chị Tiết”.

Cậu cuối cùng cũng hiểu ra tại sao giọng nói người kia lại quen tai như vậy —— lúc trước khi bán tấm thẻ Đại Ngọc ở hội đấu giá, công hội Phong Hoa đã từng mời cậu tới, lúc ấy chị Tiết và Đường Mục Châu đều có mặt. Chị Tiết muốn tìm cậu mua bản quyền thẻ Đại Ngọc, còn đưa ra cái giá cực cao 10 triệu vàng cũng chính là 1 triệu tinh tệ trong hiện thực.

Người phụ nữ trong game cũng mặc một bộ váy âu phục chuyên nghiệp, gương mặt đã sửa đổi qua, trông có hơi khác người thật. Nhưng giọng nói của chị Tiết trong game giống như đúc giọng của người phụ nữ này!

Thật đúng là người đại diện Tiết Lâm Hương của câu lạc bộ Phong Hoa sao? Chị ấy có nhắc tới việc “hôm nay tiểu Đường đãi khách”, như vậy, “tiểu Đường” trong miệng chị có phải là tuyển thủ chuyên nghiệp Đường Mục Châu của câu lạc bộ Phong Hoa không? Còn cậu thiếu niên tóc vàng kia chính là đồ đệ Thẩm An của Đường Mục Châu mà người ta hay nhắc tới?

Trực tiếp đặt bao hết toàn bộ đại sảnh tầng cao nhất, chắc chắn liên minh đang có hoạt động gì đó.

Tạ Minh Triết vô cùng tò mò, tại sao Tiết Lâm Hương lại quen biết Trần Tiêu? Anh Trần và chị ấy có quan hệ như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play