Cửa hàng của Tạ Minh Triết đóng cửa vào đúng 12 giờ trưa.
Hôm nay cửa hàng vẫn viết thông báo “11:30 ngày mai sẽ bán ra thẻ mới”, vì Tạ Minh Triết đã có một chút ý tưởng trong đầu, dự định sẽ dùng buổi chiều hôm nay để tạo thẻ mới.
Sau khi đóng cửa hàng, cậu liền rời game đi ăn trưa, tiện thể để cho đầu óc của mình nghỉ ngơi đầy đủ. Sau khi ăn trưa xong, cậu lại vào game lúc 1 giờ, đột nhiên nghe được âm thanh thông báo của hệ thống: “Bạn có thư mới, hãy kiểm tra và nhận thư.”
Tạ Minh Triết đi tới phòng khách mở hộp thư lên, nhìn thấy một lá thư.
Người gửi có ID là “Ma Trơi”, nội dung: “Xin chào chú Béo, tôi là hội trưởng công hội Quỷ Ngục, mấy vị tuyển thủ của câu lạc bộ chúng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm chú bàn bạc, tôi đã mở quyền tự do ra vào lãnh địa công hội Quỷ Ngục cho chú, nếu có thời gian, chú có thể tới lúc nào cũng được, mong chú sẽ đến thăm.”
Tạ Minh Triết xoay người đi tới bản đồ hướng dẫn tinh hệ, quả nhiên phát hiện trên bản đồ đã tăng thêm một ngôi sao lãnh địa.
Sao lãnh địa Quỷ Ngục có màu đen tuyền, xung quanh được bao bọc bởi một vòng khí quỷ, thật sự rất có phong cách “âm tào địa phủ”.
Hai hôm nay cậu đã tìm hiểu không ít tư liệu của các câu lạc bộ, cũng đã hiểu một chút về các câu lạc bộ lớn, Quỷ Ngục chủ yếu gồm các tuyển thủ hệ thổ, đại thần Trịnh Phong chuyên phòng thủ phản kích, thẻ quỷ của Quy Tư Duệ và thẻ yêu tộc của Lưu Kinh Húc đều rất nổi tiếng. Trong đó, lão Trịnh là tuyển thủ lâu năm ra mắt vào mùa giải đầu tiên, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi, rất được đám tuyển thủ mới kính trọng. Quy Tư Duệ là một vị cũng rất nổi bật trong đám tuyển thủ thế hệ trẻ bây giờ, phong cách kinh dị khủng bố hấp dẫn không ít fan cuồng. Lưu Kinh Húc thì từng cầm được cúp quán quân hạng mục cá nhân ở mùa tám, là một kẻ nghiện nghiên cứu, một tuyển thủ điển hình của “người có tài nhưng phát triển chậm”.
Thực lực của câu lạc bộ này cũng rất mạnh, dù là đấu đơn, đấu cặp, hay đoàn chiến cũng đều đã thu hoạch không ít cúp.
Đột nhiên Quỷ Ngục tìm mình là có chuyện gì? Hôm nay cậu làm một lần tận ba tấm thẻ, Chung Quỳ, Sa Tăng, Tào Xung, tất cả đều nhằm vào Quỷ Ngục, đừng nói là mấy vị đại thần đó muốn tìm mình để hỏi tội chứ?
Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết liền trả lời: “Hội trưởng, nếu mọi người tìm tui để mắng chửi thì tui không có tới đâu.”
Ma Trơi lập tức trả lời: “Chú Béo đừng hiểu lầm, chúng tôi tìm chú là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”
Chuyện quan trọng? Chẳng lẽ là giống đại thần Phương Vũ muốn đặt trước thẻ bài? Hay lại giống Nhiếp thần muốn tìm mua bản quyền?
Bất luận là gì thì người ta đã khách khí tìm tới cửa, Tạ Minh Triết vẫn quyết định tới một chuyến. Dù sao thì lãnh địa công hội vẫn là khu vực an toàn, không thể mở PK, không đến mức cậu tới công hội Quỷ Ngục sẽ bị một đám người vây đánh đâu nhỉ?
Cậu dịch chuyển tới công hội Quỷ Ngục từ bản đồ sao.
Lối kiến trúc của Quỷ Ngục không giống với bất kỳ một công hội nào cậu từng ghé thăm —— công hội Phong Hoa và Phán Quyết đều được xây trên mặt đất, nhưng Quỷ Ngục lại là một tòa thành dưới lòng đất. Những kiến trúc này hơi hơi giống với “âm tào địa phủ” cậu từng nhìn thấy trên TV, cảnh tượng mờ ảo, dưới chân mấy tòa nhà còn tỏa ra tà khí màu đen, ngay cả nhạc nền cũng được thay đổi, vô cùng u ám dọa người.
Trước kia Tạ Minh Triết rất thích đọc tiểu thuyết kinh dị, cũng xem không ít phim kinh dị, vậy nên thiết kế lãnh địa công hội Quỷ Ngục rất hợp ý cậu.
Hội trưởng đích thân ra cửa đón cậu, vô cùng khách sáo dẫn cậu tới văn phòng chính. Hai người vào thang máy đi xuống tầng dưới, tiến vào tòa thành dưới dất, tựa như làm một chuyến tham quan Địa Phủ… Có điều, đặt văn phòng chính vào tầng mười tám dưới lòng đất, con số này nhìn rất không may nha!
Chắc là truyền thống văn hóa của thế giới này không có “Mười tám tầng Địa Ngục”, không thì bọn họ đã không đặt khu vực quan trọng như vậy ở tầng mười tám dưới mặt đất rồi.
Tạ Minh Triết đẩy cánh cửa có biểu tượng một cái đầu lâu bước vào.
Lãnh địa công hội trong game này có thể tự do thiết kế kiến trúc dựa theo từng phong cách khác nhau, nhưng bố cục trong văn phòng thì không khác mấy, cậu lại thấy một chiếc huy hiệu được treo trên bức tường giữa phòng —— huy hiệu của Quỷ Ngục là một hình vẽ vực thẳm dưới đất, trung tâm vực sâu viết hai chữ đen tuyền “Quỷ Ngục” được bao phủ bởi tà khí, nhằm thực hiện phong cách kinh dị đến cùng cực, vô cùng rõ ràng đặc sắc.
Trong văn phòng có ba người ngồi đó, không cần đoán cũng biết là ba vị tuyển thủ cậu nhằm vào. Quả nhiên, hội trưởng chủ động giới thiệu: “Ba vị này là đại thần Trịnh Phong, Lưu Kinh Húc và Quy Tư Duệ của câu lạc bộ chúng tôi.”
Tạ Minh Triết đi tới trước mặt bọn họ, cười rất thân thiết: “Mấy vị đại thần tìm tui tới đừng nói là để hỏi tội nha?”
Trịnh Phong là người đầu tiên đáp lời: “Không tới mức như thế, chú cũng không chỉ nhằm vào chúng tôi mà.”
Quy Tư Duệ cũng nói: “Yên tâm, bọn tôi không có hẹp hòi vậy đâu. Đã là tuyển thủ chuyên nghiệp thì set thẻ bị nhằm vào là chuyện bình thường, có điều, chúng tôi tìm chú tới là có chuyện muốn thương lượng.”
Lưu Kinh Húc chủ động đi đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói: “Chú Béo, ba tấm thẻ bài này của chú có thiết kế rất tốt, tránh được hạn chế của nhà phát hành vô cùng hoàn mỹ, thiết kế Chung Quỳ thành kỹ năng biến dị của chết tức thì, còn kỹ năng của Tào Xung lại khá tương tự với loại kỹ năng khống chế cực mạnh ‘trục xuất’.”
Tạ Minh Triết hơi hoài nghi một chút: “Trục xuất? Ý anh là kỹ năng Tào Xung cân voi giống với hiệu quả trục xuất sao?”
Lưu Kinh Húc gật đầu: “Trục xuất, là kỹ năng mạnh nhất trong khống chế, trực tiếp trục xuất một thẻ bài bất kỳ ra khỏi khu vực thi đấu, là một loại kỹ năng khống chế “cách ly đấu trường”. Thẻ bài bị trục xuất dù không chết đi nhưng lại không thể phát huy tác dụng nào. Ban đầu kỹ năng trục xuất này từng được nhà thiết kế thẻ bài chủ lực của Chúng Thần Điện nghiên cứu ra, sau đó các câu lạc bô khác rối rít bắt chước, cũng tạo ra một vài thẻ bài tương tự, nhưng hiện tại thẻ có hiệu quả tốt nhất lại chính là thẻ Tào Xung ‘cân voi’ này của chú. Chúng tôi đã thử dùng nó thực chiến trên đấu trường, sau khi trục xuất, voi hoàn toàn bị cố định trên thuyền, tới khi thi đấu kết thúc vẫn không thể quay lại đấu trường.”
Tạ Minh Triết thiết kế Tào Xung là dựa theo cách nghĩ này, nếu đã không giết được voi của anh, vậy tui chỉ có thể đuổi voi nhà anh đi nơi khác, không ngờ loại kỹ năng khống chế này lại được gọi là “trục xuất” ở trong game. Cậu cảm giác mình lại có ý tưởng chế thẻ mới rồi!
Lưu Kinh Húc chủ động vươn tay: “Tôi rất thưởng thức thiên phú chế thẻ của chú, muốn kết bạn với chú, cùng nhau nghiên cứu thẻ bài. Lần này đích thân tới đây gặp chú là vì muốn mời chú gia nhập vào Quỷ Ngục, đến câu lạc bộ của chúng tôi làm nhà thiết kế.”
Tạ Minh Triết cười cười gãi đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, tui không muốn tới câu lạc bộ làm nhà thiết kế thẻ bài.”
Trịnh Phong nhíu mày nói: “Trước hết cứ nghe điều kiện của bọn tôi đã, đừng vội từ chối. Tiểu Quy, lấy hợp đồng đưa qua đi.”
Lão Trịnh làm việc vô cùng sảng khoái, thế mà ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong… Tạ Minh Triết tiếp nhận hợp đồng từ tay tiểu Quy đọc thật kỹ, có hơi bất ngờ: “Trong thời gian làm việc ở câu lạc bộ, bản quyền thẻ bài vẫn thuộc về tui, câu lạc bộ chỉ được ưu tiên quyền sử dụng?”
Trịnh Phong dứt khoát gật đầu: “Đúng. Điều kiện này thế nào?”
Tạ Minh Triết không ngờ là Quỷ Ngục lại có can đảm để thả tự do bản quyền thẻ bài như vậy, bộ không sợ cậu sẽ mang thẻ bài đi ăn máng khác sao? Lại nhìn xuống dưới —— nếu nhà thiết kế đi ăn máng khác, hoặc tiết lộ cơ mật nghiên cứu của câu lạc bộ khi còn đang ký kết thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng gấp mười lần.
Quả nhiên là có điều khoản hạn chế, nhưng trong lúc ký kết không đi ăn máng khác, không tiết lộ cơ mật vốn là đạo đức nghề nghiệp mà một nhà thiết kế nên tuân thủ, nếu như Tạ Minh Triết muốn làm nhà thiết kế thì phần hợp đồng này hẳn là điều kiện tốt nhất cậu nhận được —— lương một năm hơn một triệu, thiết kế ra thẻ tốt còn được trích phần trăm tiền thưởng, cuối năm lại nhận thêm hoa hồng, bản quyền của thẻ bài thì thuộc về mình, câu lạc bộ chỉ giữ lại quyền ưu tiên sử dụng, đãi ngộ này có lẽ chính là cao nhất toàn liên minh rồi đi?
Thấy đối phương trầm mặc, Trịnh Phong liền hỏi tiếp: “Trước đó cũng có câu lạc bộ khác đến tìm chú sao?”
Tạ Minh Triết gật đầu: “Đúng thế.”
Trịnh Phong nói: “Tôi phân tích giúp chú một chút, hiện tại, trong những câu lạc bộ hạng nhất nằm trên đỉnh kim tự tháp, Phán Quyết có chế độ và điều lệ vô cùng khắc nghiệt, không có khả năng nhả ra bản quyền thiết kế thẻ bài. Bên Phong Hoa thì không thiếu nhà thiết kế, Đường Mục Châu, Chân Mạn, Từ Trường Phong đều là những tuyển thủ có năng lực tạo bài gốc hạng nhất toàn liên minh, cũng không cần phải mạo hiểm ký kết với chú.”
“Chú am hiểu chế tạo thẻ nhân vật, rất khó phối hợp với đám côn trùng, cổ trùng của câu lạc bộ Thành Phố Đêm Tối; Lưu Sương Thành đều chơi các loại sinh vật thủy tộc, bốn người sư huynh đệ chỉ đánh hệ thủy, cũng rất khó hòa nhập vào; còn Chúng Thần Điện, nhà thiết kế thẻ bài của bọn hắn chính là nhà thiết kế thẻ gốc mạnh nhất liên minh, quan hệ với đám tuyển thủ cực tốt, chú cũng không thể đi vào tranh đoạt địa vị chủ lực của cậu ta, Chúng Thần Điện cũng không cần tiêu tốn một đống tiền để ký kết với chú —— vậy nên, chỉ còn Quỷ Ngục bọn tôi.”
Hắn nói đến đây liền đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Minh Triết, lời nói rất chân thành: “Chú Béo, nếu làm một mình, vẽ thẻ thú cưng còn có thể, chứ chế tạo thẻ chiến đấu rất khó tiến xa ở thế giới thẻ sao này. Bởi dù cho chú là một người có thiên phú nổi trội, nhưng những câu lạc bộ khác cũng có rất nhiều nhà thiết kế và tuyển thủ có thiên phú nổi bật khác. Chú chỉ mới chiếm thời cơ thiết kế thẻ bài chết tức thì trước người khác mà thôi, còn nếu để chế tạo nguyên một bộ thẻ bài, chú chắc chắn không bằng những người như Đường Mục Châu, Nhiếp Viễn Đạo, Lăng Kinh Đường, còn kém vị thiết kế chủ lực kia của Chúng Thần Điện rất xa, chú thậm chí còn không bằng tiểu Lưu của câu lạc bộ chúng tôi.”
“Thiết kế set thẻ cần phải tích lũy kinh nghiệm thực chiến, chứ không phải chỉ dựa vào tưởng tượng là được. Tôi thi đấu chín năm, đã thấy qua vô số người mới có thiên phú nổi bật nhưng không thể tiến xa nổi. Ở liên minh cạnh tranh kịch liệt hơn chú tưởng tượng rất nhiều, nếu sau lưng chú không có bất kỳ ai để dựa vào, chắc chắn chú sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn trong giới thẻ bài gốc mà thôi. Con đường tốt nhất chú cần đi chính là ký kết với một câu lạc bộ làm hậu thuẫn cho mình. Ông chủ của câu lạc bộ Quỷ Ngục là anh họ tôi, anh ta chỉ phụ trách đầu tư, còn mọi chuyện trong câu lạc bộ đều do chính tôi tự tay quyết định. Chúng tôi rất chân thành mời chú gia nhập nên mới đưa ra hợp đồng để chú giữ lại bản quyền thẻ gốc, hợp đồng dạng này cực ít xuất hiện từ sau trận kiện tụng tranh chấp bản quyền thẻ bài ở mùa giải thứ năm.”
Quy Tự Duệ cũng nói thêm vào: “Đúng đó Chú Béo, sư phụ đã cho chú điều kiện tốt như thế, thật sự chỉ có nhà thiết kế chủ lực của liên minh mới cầm được loại hợp đồng này đó. Chúng tôi muốn ký kết với chú ngoài việc chú rất có thiên phú, thì còn thêm một nguyên nhân là anh Húc rất thích chú, ảnh là tên điên nghiện nghiên cứu, nếu hai người cùng nhau thiết kế thẻ bài, chắc chắn sẽ có tiếng nói chung. Vả lại, thẻ nhân tộc của chú cũng phối hợp rất tốt với thẻ yêu quái và ma quỷ bọn tôi nữa!”
Lưu Kinh Húc cũng chen thêm: “Thẻ yêu tộc của tôi có dạng người, thẻ quỷ của tiểu Quy cũng là dạng người, nếu set thẻ của bọn tôi có thêm thẻ của chú chắc chắn sẽ phối hợp rất tốt. Lão Trịnh đã phân tích cho chú nhiều như vậy, chú hẳn đã cảm nhận được thành ý của chúng tôi. Trong các câu lạc bộ hàng top của liên minh, Quỷ Ngục chính là lựa chọn tốt nhất của chú.”
Tạ Minh Triết: “…”
Ba người thay phiên nhau thuyết phục thật sự đã làm cậu hơi động tâm rồi, có câu lạc bộ hạng nhất ủng hộ, còn có thể giữ được bản quyền thẻ bài, chỉ cần cậu không bán cơ mật của câu lạc bộ, không tùy tiện đi ăn máng khác, thì trong lúc ký kết chẳng những có được đãi ngộ cực cao, mà còn có thể tự do thiết kế thẻ bài không hề có bất kỳ áp lực nào, vả lại, kinh nghiệm tích lũy của những bài thủ hàng đầu này có thể cung cấp cho cậu rất nhiều ý tưởng thiết kế thẻ bài.
Thế nhưng, nhớ tới những lời từng nói với anh Trần, Tạ Minh Triết vẫn kiên trì ý tưởng của mình.
Cậu nhìn về phía Trịnh Phong, rất khách khí đáp: “Thật sự rất cảm ơn ba vị đại thần, tui không ngờ là mọi người có thể cho tui đãi ngộ tốt thế này… Nhưng mà, thật xin lỗi, tui đã tìm được vài người hợp tác, muốn tự tay lập nghiệp, tui sẽ không ký kết với bất luận câu lạc bộ nào cả.”
Trịnh Phong nhíu mày: “Những người hợp tác với cậu có năng lực hơn những câu lạc bộ chính quy sao?”
Chắc chắn là kém hơn rất nhiều, nhưng Tạ Minh Triết có một loại trực giác kỳ quái, mặc dù cậu không hề tham dự trận kiện tụng tranh chấp bản quyền đó, nhưng gần đây lại nghe người ta nhắc tới rất nhiều, ký kết với câu lạc bộ khác, dù đối phương có cho điều kiện tốt thế nào chăng nữa cũng chỉ là đi làm công cho người ta mà thôi.
Đã làm công thì phải nghe lời ông chủ. Lỡ như có một ngày không còn hợp nhau nữa, làm căng với câu lạc bộ, cậu chưa từng nghe việc cánh tay có thể bẻ cong bắp đùi, tới lúc bản thân phát sinh mâu thuẫn với câu lạc bộ, người bị thiệt chắc chắn là cậu.
Cậu có thiên phú mạnh như vậy, tại sao lại đi làm công cho người khác?
Tại sao không tự mình làm chủ?
Mặc dù năng lực nghiệp vụ phòng cày thuê của anh Trần kém với các câu lạc bộ lớn, nhưng cũng là những người đã có kinh nghiệm cày thuê, mức độ quen thuộc với game không thua gì các tuyển thủ chuyên nghiệp. Mọi người đã hợp tác lâu, cũng tương đối ăn ý.
Thay vì đi ký hợp đồng với câu lạc bộ khác, không bằng tự mình sáng tạo ra một câu lạc bộ đi.
Tạ Minh Triết biết, cách nghĩ này của mình sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là kẻ mơ mộng hão huyền, có dã tâm quá lớn.
Thế nhưng, cậu thật sự không cam tâm đi ký kết với Quỷ Ngục, dù cho Quỷ Ngục đã đưa ra điều kiện tốt nhất, cậu cũng thấy trong lòng thiếu chút gì đó.
Có lẽ là đã quen tự do, không thích nghe lệnh người khác?
Nhiếp Viễn Đạo tìm cậu mua bản quyền, quan hệ giữa cậu và Đường Mục Châu chính là hợp tác bình đẳng, Phương Vũ tìm cậu để đặt trước chế tạo một tấm thẻ bài vong ngữ, những việc này đều dựa trên cơ sở cậu là một nhà thiết kế tự do. Một khi cậu ký kết với Quỷ Ngục, những chuyện này sẽ không thể phát sinh được nữa.
Cậu đã suy nghĩ kỹ chuyện này từ lâu, không đi làm công cho bất luận một câu lạc bộ nào.
—— thẻ bài nhân tộc nhất định phải gia nhập set thẻ của người khác, đi phối hợp với người khác sao?
—— vậy tại sao tôi không thể hoàn chỉnh set thẻ nhân vật của mình, tự mình phối hợp với chính mình chứ?
Nghĩ tới đây, Tạ Minh Triết càng quyết tâm hơn, cậu mỉm cười nhìn về phía ba vị đại thần: “Thật sự rất cảm ơn mọi người đã công nhận tôi, cũng cảm ơn đại thần Trịnh Phong đã phân tích nhiều cái lợi và hại cho tôi, tôi biết anh thật sự muốn tốt cho tôi, muốn đem tới cho tôi một sân khấu phát triển tốt nhất. Nhưng thật xin lỗi, tôi sẽ không gia nhập Quỷ Ngục, cũng sẽ không gia nhập bất kỳ một câu lạc bộ nào. Mọi người cứ coi như tôi rất cố chấp đi, nhưng đây chính là quyết định của tôi, cho dù có điều kiện tốt thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không dao động.”
Ánh mắt vô cùng kiên định của đối phương khiến Trịnh Phong bỗng ngẩn người. Hắn không nhịn được hỏi: “Ngoài thực tế, chú cũng không phải là một ông chú trung niên mập mạp đúng không?”
Tạ Minh Triết cười cười: “Anh thẳng thắn ghê đó, tôi cũng không định giấu giếm, quả thật tôi không phải là một ông chú mập mạp.”
Trịnh Phong: “…”
Lưu Kinh Húc và Quy Tư Duệ vẫn còn muốn khuyên bảo, nhưng Trịnh Phong lại vươn tay ra ngăn hai người lại.
Hắn đi tới trước mặt Chú Béo nói: “Nếu thế, có lẽ sau nay chỉ có thể gặp nhau trên đấu trường sao?”
Tạ Minh Triết nghiêm túc nói: “Có lẽ là vậy nhỉ? Nếu tôi có may mắn này.”
Trịnh Phong sảng khoái vỗ vỗ vai cậu: “Được lắm, tôi cũng không ép chú nữa, sau này có duyên gặp lại.”
Tạ Minh Triết rời khỏi Quỷ Ngục.
Sau khi cậu đi khỏi, Lưu Kinh Húc mới lên tiếng: “Lão Trịnh, tại sao không khuyên thêm nữa?”
Trịnh Phong cười cười đáp: “Không khuyên được.”
Quy Tư Duệ nghi hoặc: “Điều kiện tốt như vậy mà vẫn không lay chuyển được hắn sao?”
Trịnh Phong khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Chín năm qua, anh đã gặp qua rất nhiều nhà thiết kế, vài người có ánh mắt thiển cận, chôn vùi chính tiền đồ của bản thân; hoặc là dã tâm và thực lực lại không đủ dùng. Nhưng người này lại khác với những người anh từng thấy, có lẽ, hắn sẽ là một biến số lớn nhất. Hắn khiến anh nhớ tới Đường Mục Châu ở mùa giải thứ năm, đợt thay máu toàn liên minh ở mùa giải thứ năm đó cũng là nhờ có Đường Mục Châu xuất hiện.”
Lưu Kinh Húc cũng từng trải qua mùa giải thứ năm, không nhịn được nói: “Ý anh là hắn sẽ giống Đường Mục Châu, sáng tạo nên một câu lạc bộ, trở thành bài thủ của liên minh thẻ sao ư?”
Trịnh Phong nghiêm túc gật đầu: “Anh có dự cảm, tương lai hắn sẽ là kình địch của tất cả mọi người trên đấu trường, rất có thể liên minh chuyên nghiệp sẽ xuất hiện đợt thay máu thứ hai vào mùa giải sau.”
Quy Tư Duệ và Lưu Kinh Húc liếc nhìn nhau.
Người tên Chú Béo vừa rồi có hình tượng vô cùng thân thiện hòa nhã, nhưng khi nói chuyện lại rất kiên định, căn bản không hề giống với một ông chú trung niên mập mạp.
Rốt cuộc hắn là người như thế nào?
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Tác giả:
Triết nhây nhây chắc chắn sẽ tự thành lập câu lạc bộ.
Bộ truyện này có kết cấu rất lớn, mọi người đừng nên chủ quan phán đoán bàn tay vàng của nhân vật chính là vô địch. Rất nhiều độc giả bảo rằng nếu chỉ dựa vào tưởng tượng để chế thẻ thì tại sao nhân vật chính lại có thể làm ra nhiều thẻ tốt như vậy? Những đại thần khác ở đâu hả?
Trên thực tế, những bộ thẻ tốt của các câu lạc bộ khác trong liên minh nhiều không đếm xuể, quan trọng là… vẫn chưa tới giai đoạn thi đấu mà, chưa thể viết về những set thẻ khác của các đại thần mà?
Lão Trịnh cũng đã nói rất rõ ràng, Chú Béo chỉ chiếm trước thời cơ làm thẻ bài chết tức thì, chỉ để cho người ta biết tới có người tên Chú Béo tồn tại mà thôi, còn để thực sự chế tạo được trọn bộ thẻ bài thì cậu ta vẫn còn rất yếu, cần thời gian trưởng thành và tích lũy kinh nghiệm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT