Sau khi tạm biệt Đường Mục Châu, Tạ Minh Triết tiếp tục vẽ thêm mười một tấm Vương Chiêu Quân, trừ một tấm sẽ thăng lên max cấp dùng để làm hàng mẫu ra, thì cậu tính toán sẽ bán mười tấm còn lại cùng với Đại Ngọc, Bảo Thoa, Tây Thi ở trong cửa hàng.

Làm xong toàn bộ thẻ bài thì đã là chín giờ tối, Tạ Minh Triết gửi một tin nhắn cho Trần Tiêu: “Anh Trần, vật liệu đã kiểm kê xong rồi ạ?”

“Ừ, toàn bộ đều đã phân loại xong. Cậu nghiên cứu thẻ mới thế nào rồi?”

“Đã làm xong, mọi người tới xem đi.” Tạ Minh Triết gọi các đồng đội thuộc phòng cày thuê tới nhà của mình.

Bàng Vũ, Kim Dược đứng ở trước tủ trưng bày chậc chậc cảm thán, tấm tắc khen Tạ Minh Triết vẽ mỹ nữ càng ngày càng đẹp. Trì Thanh không nói chuyện, cẩn thận xem xét số liệu thẻ bài. Còn Trần Tiêu sau khi nhìn thấy thẻ mới thì lập tức lấy ra những vật liệu dùng để thăng cấp thẻ hệ thủy, hệ kim, đưa cho Tạ Minh Triết thăng hai tấm thẻ lên tới max cấp.

Tạ Minh Triết đặt Tây Thi và Vương Chiêu Quân max cấp vào trong tủ hàng mẫu ở lầu một, rồi đặt 40 thẻ cấp một vào tủ trưng bày ở lầu hai, chỉnh lý tốt giá cả, sau đó liền cùng mọi người thoát game.

Việc chế thẻ rất tiêu hao tinh thần, hôm nay cậu làm nhiều thẻ bài như thế nên hiện tại nhức đầu vô cùng, sau khi rời game liền quay về ký túc xá. Nằm trên giường, Tạ Minh Triết cũng không nghĩ tới việc chế thẻ nữa, cậu cần phải để đầu óc mình nghỉ ngơi thật đầy đủ.

Có lẽ là do quá mệt mỏi, cậu nhanh chóng thiếp đi, đánh một giấc tới hừng đông.

Sáng hôm sau, cậu cùng các bạn phòng cày thuê vào game, cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán hiện đang đóng cửa, người chơi khác không tiến vào được, Tạ Minh Triết thiết lập đúng 11:30 mở tiệm, hiện tại còn khoảng ba tiếng nữa, cậu liền đi cày bí cảnh cùng đám người anh Trần, làm hết toàn bộ nhiệm vụ của hôm nay.

Sau khi cày xong bí cảnh thì vừa tới thời gian mở cửa hàng, cả đám liền đi tới khu buôn bán, dùng thân phận nhân viên quản lý tiến vào.

Tạ Minh Triết tiếp tục mở hình thức “không giới hạn lưu lượng”.

11:30 trưa, cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán mở cửa đúng giờ, gần như là bị chen kín mít ngay trong nháy mắt cửa hàng vừa mở!

Tạ Minh Triết ở phía sau có thể trông thấy cửa hàng của mình cấp tốc được phục chế ra mười không gian, để có thể chứa được lượng khách nhiều hơn.

Càng khoa trương hơn, các khách hàng chen chân vào cửa hàng y như đang thi chạy một trăm mét, lập tức vọt vào, điên cuồng phóng lên tầng hai, sau khi tới nơi thì cũng mặc kệ trên tủ trưng bày là loại thẻ gì, sợ không giành được, cả đám đều không hề do dự trực tiếp bỏ tiền ra mua thẻ.

Chưa tới nửa phút, 40 tấm thẻ cấp một được bày ra ở tầng hai đều bị càn quét sạch sẽ!

Đám người phòng cày thuê vẫn đang ở trong không gian quản lý cùng với Tạ Minh Triết, trong không gian này chỉ có năm người bọn họ, bọn họ có thể nhìn thấy số liệu đồng bộ thời gian thực của cửa hàng —— nhìn thấy 40 tấm thẻ bài biến mất trong nháy mắt, Bàng Vũ không dám tin chùi đi chùi lại mắt của mình: “Mới mở tiệm có nửa phút đã bán sạch rồi?!”

Kim Dược cảm thán: “Có lẽ các công hội lớn đã ngồi chờ ở cửa hàng từ rất sớm, vừa mới mở hàng liền vọt vào mua, chắc chắn vẫn còn rất nhiều người chưa mua được thẻ đó.”

Tạ Minh Triết nhìn 4 triệu vàng vừa tăng lên trong cửa hàng, cười híp cả mắt: “Nửa tiếng nữa đóng cửa đi, em quay về vẽ thêm thẻ bài, ngày mai lại tiếp tục bán!”

Trước khi rời đi, Tạ Minh Triết viết một hàng chữ lên bảng thông báo của cửa hàng: “Thẻ bài hôm nay đã bán hết, cảm ơn mọi người, đúng 11:30 trưa mai chúng tôi sẽ mở cửa, lúc đó sẽ còn có thêm thẻ mới nha, kính xin mong đợi!”

Đám quản lý công hội: “…”

Mong đợi cái mông ấy! Đây là tiết tấu không cho tất cả công hội được yên bình sao?

Đám hội trưởng mua được thẻ mới nhanh chóng quay đầu đi về tìm đại thần nhà mình, những ai chưa mua được thì tức giận muốn hộc máu.

***

Cùng lúc đó, tại lầu một của cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán.

Diệp Trúc mở clone chạy vào game, lén la lén lút lẫn vào trong dòng người, chen đến tủ thẻ mẫu cẩn thận quan sát thẻ mới.

Thẻ ở lầu hai đã bán hết, nhưng khu vực để trưng hàng mẫu vẫn còn mở.

Thẻ bài được trưng trong tủ, gồm bốn tấm thẻ bài, tất cả đều là mỹ nữ.

Đại Ngọc chôn hoa nhằm vào hệ hoa, Bảo Thoa bắt bướm hướng về thẻ bướm, Diệp Trúc đã thấy qua hai tấm thẻ này. Ban đầu khi Đường thần bị nhằm vào, cậu là người cười vui vẻ nhất, rốt cuộc kẻ thứ hai bị xui xẻo lại trở thành mình….

Anh Bùi nói rất đúng, dù sao trừ cậu ra thì vẫn sẽ có người khác xui xẻo cùng, Diệp Trúc mang theo tâm tình cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn qua hai tấm thẻ mới bán ra hôm nay.

Tây Thi, kỹ năng Trầm ngư, khiến loài cá chết lập tức.

Nhìn tới đây, Diệp Trúc không nhịn được tuôn một tràng cười như điên trong lòng, loài cá à, là một chủng loại lớn thuộc thẻ hệ thủy nha, trong set thẻ của mấy vị bên Lưu Sương Thành chứa cũng không ít thẻ cá đâu, lần này tên mập lại hoàn toàn đắc tội với cái đám Lưu Sương Thành kia rồi ha ha ha!

Cậu tiếp tục nhìn sang bên cạnh, Vương Chiêu Quân, kỹ năng Khúc xuất tái, dùng tiếng đàn tỳ bà đánh rơi loài chim bay trên trời, là thẻ chỉ định loài chim chết ngay lập tức.

Diệp Trúc bỗng trừng to mắt —— lần này tới lượt anh Lam bị hố chết sao?!

Cậu đang nghĩ xem có nên báo cho anh Lam không, vừa quay qua thì thấy một ông lão tóc trắng đang đứng đối diện tấm thẻ Vương Chiêu Quân, ID là 9877521, nếu không lầm thì đây là clone của Sơn Lam thì phải? Tới Sơn Lam cũng đích thân chạy đến cửa hàng thẻ bài này sao?!

Diệp Trúc lập tức tiến tới, dùng chat thoại riêng nói: “Anh Lam, là anh sao?”

Quả nhiên bên tai lập tức truyền tới một giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Ừm, tiểu Trúc cũng chạy tới cửa hàng hóng hớt à?”

Diệp Trúc cười he he: “Em đang muốn xem thử tiếp theo sẽ tới lượt ai xui xẻo, nhưng không ngờ là… không ngờ là…”

Giọng nói của Sơn Lam vô cùng bất đắc dĩ: “Không ngờ là tới lượt anh xui xẻo sao?”

Diệp Trúc liền mắng: “Chỉ có thể nói cái tên chế thẻ này quá biến thái thôi, dùng tiếng đàn đánh rớt loài chim, vậy mà cũng nghĩ ra được!”

Sơn Lam chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu. Hôm qua, từ khi sư phụ tỏ vẻ chắc chắn nói “Yên tâm đi, hắn chắc chắn sẽ không nhằm vào cậu”, Sơn Lam đã cảm thấy bất an, luôn cảm giác mình sắp gặp xui xẻo, kết quả cho thấy loại linh cảm bất an này quả nhiên thành sự thật —— hôm nay cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán bán ra thẻ Vương Chiêu Quân nhằm vào loài chim!

Chỉ có thể trách cái miệng xúi quẩy của sư phụ quá linh mà thôi.

Diệp Trúc và Sơn Lam mở clone đứng ở trước tủ trưng thẻ bài mẫu, nhìn vào Tiết Bảo Thoa nhằm vào hệ bướm và Vương Chiêu Quân nhắm tới hệ chim, y như cá mè một lứa, khóc không ra nước mắt!

Tuy nhiên, Sơn Lam cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười nói: “Không sao, không chỉ có hai chúng ta bị nhằm vào.”

Diệp Trúc cũng bắt đầu vui vẻ trở lại: “Đúng đúng đúng! Còn có Đường thần hệ mộc và mấy tên xui xẻo chơi hệ thủy kia cũng bị hố chung!”

***

Lúc này, tại câu lạc bộ Lưu Sương Thành.

Mấy tên xui xẻo chơi hệ thủy đang đối mặt nhìn nhau.

Bởi vì hội trưởng Khúc Lưu Sương của công hội Lưu Sương Thành mới vừa đem thẻ bài mua được trong cửa hàng Nguyệt Bán về đưa cho bọn họ.

Tây Thi, kỹ năng Trầm ngư, phát động hiệu quả chết tức thì đối với loài cá.

Công hội Lưu Sương Thành rất ít khi xuất hiện, luôn thi hành nguyên tắc “Không đụng tới tụi này thì tụi này cũng không đi gây sự” ở trong game, mỗi ngày người chơi thuộc công hội đều đi đánh bí cảnh ngày, đánh đấu trường, yên tĩnh bình thản y như cá chết. Danh tiếng của công hội này ở trong game cũng là tốt nhất, mặc dù bọn họ không có liên minh với bất kỳ công hội nào nhưng cũng chưa từng kết thù với các công hội khác, tự chơi tự vui, bầu không khí trong công hội vô cùng hòa thuận.

Khúc Lưu Sương là “hội trưởng trên danh nghĩa” của công hội, người thực sự quản lý công hội là hai vị hội phó cô đặt ở trong game. Thân phận thật sự của cô là người đại diện của tuyển thủ câu lạc bộ Lưu Sương Thành, cũng rất nổi tiếng như Tiết Lâm Hương của Phong Hoa.

Có điều, chị Tiết có tính cách sấm rền gió cuốn của một người phụ nữ đầy bản lĩnh, làm việc vô cùng dứt khoát gọn gàng. Còn Khúc Lưu Sương lại là một cô gái rất dịu dàng, tóc xõa ngang vai, gương mặt luôn mỉm cười, nói chuyện nhỏ nhẹ mềm mại, khiến cho người khác không thể nào tức giận với cô.

Dưới sự quản lý của một người đại diện như thế, nên toàn bộ câu lạc bộ Lưu Sương Thành đều mang một bầu không khí nhẹ nhàng, khiến người ta không thể cảm thấy được một tia sắc sảo hay sự hăng hái nào. Giữa một liên minh chuyên nghiệp có sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt, sự tồn tại của Lưu Sương Thành giống như một nơi thế ngoại đào viên không tranh quyền đoạt thế.

Người thành lập Lưu Sương Thành có tên là Tô Dương, là người sáng lập nên toàn bộ set thẻ hệ thủy.

Tô Dương ra mắt vào mùa giải đầu tiên, trước khi rời đi anh đã nuôi dưỡng bốn vị đồ đệ. Đại đệ tử Phương Vũ, người sáng tạo ra lối chơi vong ngữ, quán quân hạng mục cá nhân mùa giải thứ sáu; nhị đệ tử Kiều Khê, người sáng tạo đấu pháp đánh người bằng nước độc, á quân giải cá nhân mùa sáu; tam đệ tử Tô Thanh Viễn, tứ đệ tử Tiêu Dật đều là những kẻ vô cùng am hiểu đấu pháp khống chế hệ thủy.

Vì bản thân Tô Dương là một người rất mềm mỏng, luôn đối xử rất tốt với đồ đệ của mình, nên bốn sư huynh đệ có tình cảm rất tốt, bầu không khí trong câu lạc bộ tự nhiên cũng càng ngày càng hòa thuận, tựa như một gia đình thương thân tương ái luôn sát cánh bên nhau.

Thế mà, khi bốn người sư huynh đệ bọn họ đồng lòng hợp lực đối phó người khác thì độ ăn ý gần như không ai địch nổi! Ngay cả đội ngũ bốn tuyển thủ vương bài dưới tay Đường Mục Châu của câu lạc bộ Phong Hoa, hay đội ngũ do tự tay Nhiếp Viễn Đạo của Phán Quyết dẫn dắt cũng không thể vượt qua bọn họ ở hạng mục đấu đoàn đội của mùa giải trước.

Nhắc tới đội tuyển mạnh nhất, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người đều chính là Lưu Sương Thành.

Hệ thủy khống chế mềm, chồng tầng nước độc, bốn vị sư huynh đệ phối hợp ăn ý có thể khống chế đối thủ tới phát điên.

Ngoại trừ rất mạnh ở hạng mục đoàn đội, thực lực cá nhân của đại sư huynh Phương Vũ cũng được cả liên minh công nhận. Vị tuyển thủ này có tính cách tương đối lãnh đạm, có lẽ là do làn da quá trắng, dung mạo mang hơi hướm trung tính, bình thường anh nói chuyện rất ít, từ đầu tới cuối gương mặt không hề có biểu tình gì, bởi vì lối chơi vong ngữ anh sáng tạo ra đều là dạng đấu pháp hiến tế, rất nhiều thẻ bài khi chết sẽ phát động hiệu quả đặc biệt, cho nên cũng bị liên minh đánh giá là “con nhím khó nhằn nhất”.

Lúc này, Phương Vũ đang ngồi ở sofa, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn tấm thẻ bài Khúc Lưu Sương đưa cho mình.

Ngồi cạnh anh là nhị sư đệ Kiều Khê đang vò đầu như điên: “Thiệt phục luôn! Hôm đó thấy Đường Mục Châu bị nhằm vào em chỉ có nhảy ra cười vài tiếng thôi mà! Giờ thì tốt rồi, toàn bộ thẻ hệ thủy đều bị nhắm tới!”

Tiểu sư đệ Tiêu Dật không khách khí nói: “Nhị sư huynh, loại thời điểm như thế không nên cười vào nỗi đau của người khác đâu, anh thấy cái tên Diệp Trúc kia chưa, cười lớn tiếng nhất, cứ ha ha ha ha suốt thôi, kết quả là cả hệ bướm đều bị nhằm vào.”

Lão tam Tô Thanh Viễn là người tương đối bình tĩnh nhất trong đám sư huynh đệ, mỉm cười phân tích: “Ban đầu mọi người đều đoán có phải tên này mang thù với Đường Mục Châu hay không, làm ra một loại thẻ chỉ định hệ hoa chết lập tức, còn cầm tới hội đấu giá bán công khai. Hiện giờ nhìn lại xem ra không phải là như thế, tất cả những ai cười Đường Mục Châu đều bị nhằm vào, đầu tiên là đàn bướm của Diệp Trúc, sau đó là toàn bộ hệ thủy, ngược lại giống như là đang liên thủ với Đường Mục Châu vậy.”

Kiều Khê tiếp tục vò đầu bứt tóc: “Cũng không chắc mà? Hôm nay thẻ bài bán ra còn có một tấm nhắm vào loài chim, Sơn Lam lại đi đắc tội với ai chứ? Tiểu Lam tốt tính như vậy, ôn hoà như thế, mỗi ngày chỉ biết theo sau mông sư phụ làm sai vặt, cậu ta cũng không có cười Đường Mục Châu mà?”

Cả đám nhiệt liệt thảo luận.

Phương Vũ vẫn không nói gì, chỉ nhíu mày, cẩn thận quan sát toàn bộ số liệu của tấm thẻ bài trên màn hình. Sau một lát, anh mới thản nhiên nói: “Chị Sương, chị có tin tức gì về người chơi này không?”

Mặc dù giọng nói của anh không lớn, nhưng khi vừa mới lên tiếng, ba người khác liền yên tĩnh ngay lập tức.

Đại sư huynh quả nhiên là đại sư huynh, mọi người vẫn luôn kính trọng anh.

Khúc Lưu Sương nghe tới đây liền trả lời: “Hôm qua chị đã phái người đi điều tra, đã biết được ID trong game của Nguyệt Bán là Chú Béo. Nghe nói từng gây náo loạn không nhỏ ở chợ đen không lâu, nguyên nhân chính là công hội Phong Hoa và Phán Quyết cùng điên cuồng rà soát thẻ nhân vật. Theo chị nghĩ, thứ đã kinh động công hội Phong Hoa hẳn là tấm thẻ Lâm Đại Ngọc đã xuất hiện ở hội đấu giá, bên phía Phán Quyết thì không rõ lắm, nhưng cũng rất căng thẳng.”

Phương Vũ bình tĩnh nói: “Nếu tên tác giả này đã mở cửa hàng thẻ bài, còn công khai bán ra thẻ Lâm Đại Ngọc nhằm vào hệ hoa và Vương Chiêu Quân nhằm vào loài chim, thì rõ ràng hắn vẫn chưa đạt được thỏa thuận gì với Phong Hoa lẫn Phán Quyết.

Khúc Lưu Sương hỏi: “Vậy chúng ta có nên đưa ra điều kiện cao hơn lôi kéo hắn không?”

Phương Vũ lắc đầu: “Cả Phong Hoa lẫn Phán Quyết hắn đều không tới thì Lưu Sương Thành hắn lại càng không thể tới.”

Kiều Khê không nhịn được hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mặc hắn tiếp tục tung hoành sao?”

Phương Vũ cầm lấy mũ giáp thông minh rồi đứng dậy, thản nhiên nói: “Không thể lôi kéo hắn gia nhập Lưu Sương Thành, nhưng không có nghĩa là không thể hợp tác với hắn.”

Ba người liếc nhìn nhau: “Hợp tác?”

Tô Thanh Viễn mỉm cười hỏi: “Ý của sư huynh là, cung cấp thêm nhiều thông tin về các set thẻ, để hắn tiếp tục đi chế tạo thẻ bài chết tức thì nhắm tới những tuyển thủ khác à?”

Phương Vũ đáp: “Tôi không có hứng thú gì với đám tuyển thủ kia, tôi muốn tìm hắn hợp tác, giúp đỡ chúng ta hoàn thiện set thẻ.”

Hai mắt Tô Thanh Viễn sáng lên: “Nhờ hắn giúp chúng ta chế tạo thẻ sao?”

“Ừm.” Phương Vũ khẽ gật đầu: “Hắn đã mở cửa hàng kinh doanh, có mối lớn tìm tới, đương nhiên hắn không có lý do gì để từ chối chứ?”

Kiều Khê và Tiêu Dật nhìn nhau, cùng lúc giơ ngón cái lên: “Chỉ có sư huynh nghĩ chu đáo!”

Phương Vũ nói: “Chị Sương, dẫn tôi đi gặp vị tác giả này đi.”

Kiều Khê lập tức theo sau: “Em cũng đi với!”

Dĩ nhiên hai người còn lại không cam lòng ở lại, đang định đứng dậy, Phương Vũ liền quay đầu thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ: “Đừng đi theo. Kéo một đám vào game như vậy, không sợ mục tiêu quá rõ ràng à?”

Cả đám bị ánh mắt lạnh băng của anh quét qua, đành phải ngồi đàng hoàng trở lại.

Khúc Lưu Sương có hơi buồn cười, cô luôn cảm thấy từ khi Dương thần nghỉ thi đấu, với tư cách là đại sư huynh, Phương Vũ liền vác lên vai trách nhiệm trông coi ba nhóc này. Lưu Sương Thành có thể đứng vững tới hôm nay không thể bỏ qua công lao của Phương Vũ. Nếu không có anh trấn giữ chỉ huy, thì chắc chắn ba thằng nhóc này không thể thành tài được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play