Nơi Trần Tiêu mời cơm ngay đối diện đại học Đế Đô, là nhà hàng xoay nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, vô cùng đắt đỏ.

Tạ Minh Triết dừng chân cạnh cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng chọc trời và đường chạy xe bay trên không qua khung cửa sát đất —— mấy ngày qua cậu vẫn luôn đắm chìm trong thế giới game, gần như đã quên thế giới hiện thực này là thời đại công nghệ cao y hệt trong game, nhưng việc văn hóa bị thất truyền thật sự rất đáng tiếc.

Thấy thiếu niên ngẩn người bên cửa sổ, Trần Tiêu đi đến bên cạnh cười hỏi: “Tiểu Tạ, cậu cảm thấy anh là người xấu sao?”

Tạ Minh Triết hồi thần: “Sao anh Trần lại hỏi như vậy? Anh là người rất tốt mà!”

Trần Tiêu nhíu mày: “Vậy sao? Thế mà anh cứ tưởng cậu nghĩ anh là một ông chủ vô cùng âm hiểm, nên mới không chịu nói bí mật của mình ra.”

Tạ Minh Triết giật mình: “Bí mật gì ạ?”

Trần Tiêu vỗ vỗ vai cậu: “Đợi khi nào cậu muốn kể thì nói tiếp. Nếu không muốn thì anh cũng chẳng ép.”

Nhưng Tạ Minh Triết vẫn rất bất an trong lòng, luôn cảm thấy hình như anh Trần đã phát hiện được điều gì.

Sau khi quay về phòng làm việc, Tạ Minh Triết nhìn một loạt mũ giáp và hàng ghế ngồi được xếp ngay ngắn rồi tới màn hình LCD lớn được đặt ở giữa phòng —— chết tiệt, có phải mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng rồi không? Bình thường thì máy tính phòng cày thuê đều sẽ kết nối với nhau đúng không? Giống với máy tính của chủ quán net đều sẽ giám sát được toàn bộ máy tính khác, có phải ông chủ phòng cày thuê cũng có thể giám sát được mũ giáp của nhân viên hay không?

Nhớ tới câu nói hồi trưa của anh Trần, Tạ Minh Triết chỉ thấy lạnh cả sống lưng, cậu lập tức chạy lên lầu tìm Trần Tiêu, rốt cuộc lại thấy người đàn ông này đang đứng ở ban công hút thuốc, chỉ lưu lại bóng lưng được bao phủ bởi một màn khói mỏng.

Tạ Minh Triết lúng túng sờ mũi hỏi: “Anh Trần, có phải anh đã biết chuyện của em ở trong game không?”

Trần Tiêu thổi ra một vòng khói, quay đầu liếc nhìn cậu, cười nói: “Tất cả mũ giáp của phòng cày thuê đều được kết nối với máy chủ, hồi tối lúc xử lý số liệu, anh phát hiện ra cậu đã làm rất nhiều thẻ bài, cụ thể thế nào anh cũng không rõ lắm, dù sao thì không gian cá nhân của cậu là chỗ riêng tư, anh cũng chưa vào.”

Tạ Minh Triết: “…”

Ánh mắt của Trần Tiêu rất ôn hòa, vừa hút thuốc vừa nói: “Trong cái game này, người có năng lực chế tạo thẻ bài gốc khá hiếm, cậu có tài về mặt này, muốn giữ kín không cho người bên cạnh biết là rất tốt, chí ít cậu cũng không phải là một nhóc thỏ trắng đơn thuần không biết gì, lật con bài tẩy của mình ra cho người khác biết, bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Chúng ta quen biết nhau chưa lâu, cậu đề phòng là chuyện rất bình thường.”

Đối phương nói thẳng thắn như thế, Tạ Minh Triết ngược lại lại thấy xấu hổ: “Khụ, không phải em cố ý đề phòng anh, là do vừa mới thử nên em không biết là thẻ của mình có thể bán được hay không, chỉ định tùy tiện kiếm ít tiền lẻ, hai ngày gần đây em mới hiểu rõ ràng.”

Trần Tiêu nói: “Nếu cậu chịu tin tưởng anh, anh có thể giúp cậu một tay. Còn nếu không tin cũng không sao, chúng ta chỉ có quan hệ ông chủ và nhân viên, cậu cũng chỉ ký hợp đồng một tháng, đến lúc đó muốn đi hay ở đều tùy cậu.”

Tạ Minh Triết trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tiêu: “Anh Trần, em tin anh.”

Cậu dám tin tưởng người này, ngoại trừ việc đối phương đồng ý chứa chấp cậu ngay tại thời điểm cậu nghèo túng nhất, thì còn có một nguyên nhân —— đó là tình cảm của anh Trần đối với người anh trai kia. Rất nhiều lần cậu trông thấy Trần Tiêu cô độc lén lút đứng ở ban công hút thuốc, hoặc là tưới nước cho những cây sen đá của anh trai, gương mặt vô cùng dịu dàng, giống như đang hồi tưởng lại việc gì đó. Cậu thấy được Trần Tiêu là một người có tình có nghĩa, người như vậy sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè.

Vả lại, mặc dù hình tượng của Trần Tiêu có chút tàn tạ, nhưng khi nói chuyện lại rất thẳng thắn, trải qua khoảng thời gian ở chung này, Tạ Minh Triết cảm thấy Trần Tiêu là một người đáng tin cậy, cả nhóc Mập, Kim Dược và Trì Thanh cũng đều rất tốt, vậy nên cậu bằng lòng đánh cược ván này, tin tưởng nhân phẩm của đối phương. Nếu tin lầm người, cùng lắm thì sau khi hết hợp đồng một tháng này cậu sẽ rời khỏi phòng cày thuê, cũng không bị tổn thất gì nhiều.

Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết liền nói: “Em có một vài ý tưởng chế tạo thẻ nhân vật, thử làm mấy tấm, trùng hợp lại xuất hiện kỹ năng chỉ định chết tức thì.”

Trần Tiêu đột nhiên trừng to mắt: “Chẳng lẽ cái tên tác giả Nguyệt Bán ở hội đấu giá kia là cậu sao?”

Tạ Minh Triết cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn nói: “Là em.”

Thật ra Trần Tiêu cũng đã sớm đoán ra, mỗi tối khi sắp xếp lại kho dữ liệu của phòng cày thuê, anh đều phát hiện tài khoản của Tạ Minh Triết tăng thêm một lượng lớn thẻ bài, tới trưa hôm nay đã tăng tới hàng trăm tấm, tốc độ phát triển này tựa như cậu đang trực tiếp vẽ thẻ bài.

Nhưng khi nghe chính miệng cậu xác nhận, Trần Tiêu vẫn có chút chấn động.

Trần Tiêu nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi: “Cậu biết việc có thể làm ra thẻ bài chết tức thì mang ý nghĩa thế nào không?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Nghe nói em là người đầu tiên làm ra loại thẻ này, cho nên tạm thời rất được hoan nghênh, nhưng những nhà thiết kế ở các câu lạc bộ lớn không hề ngốc, bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng làm được. Cho nên em muốn cướp lấy thời cơ này, trước tiên bán thẻ chỉ định chết tức thì tích lũy một ít vốn.”

Trần Tiêu: “…”

Không ngờ một thiếu niên mười tám tuổi lại có suy nghĩ rõ ràng như thế. Trần Tiêu không nhịn được phải nhìn Tạ Minh Triết với cặp mắt khác xưa, tán thưởng gật đầu: “Cậu nghĩ rất đúng, thời điểm một loại thẻ bài chiến đấu mới xuất hiện, cung không đủ cầu, giá cả cực cao, đợi tới khi tất cả câu lạc bộ khác đều làm được, thẻ bài tràn lan trên thị trường, giá cả liền sụt giảm, dần dần ổn định vào mùa giải thi đấu tiếp theo. Trước mắt, trên thị trường chưa xuất hiện thẻ bài chết tức thì, coi như cậu chỉ làm ra một tấm Lâm Đại Ngọc thì vẫn có thể kiếm được một món hời.”

“Anh Trần cũng biết chuyện thẻ Đại Ngọc sao?”

“Ừm. Mấy ngày nay trên diễn đàn rất ầm ỹ, nói là hội đấu giá xuất hiện thiên tài chế thẻ tên ‘Nguyệt Bán’, thẻ cấp một bán ra với giá cao ngất 660 ngàn vàng, lúc đó anh từng đoán là có phải cậu hay không, nhưng đó chỉ là suy đoán, không ngờ lại thật sự là cậu.” Người đàn ông hít sâu, dụi tắt điếu thuốc lá, quay đầu nhìn về phía Tạ Minh Triết, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc lên: “Tiểu Tạ, với tài năng này, cậu chắc chắn sẽ được các câu lạc bộ nghĩ trăm phương nghìn kế lôi kéo, nhưng anh muốn nhắc nhở cậu một câu, câu lạc bộ là chỗ nước sâu, ký kết với câu lạc bộ đồng nghĩa với việc bị mua đứt bản quyền, nếu cậu có nhiều ý tưởng, thì đừng tùy tiện ký kết thứ hợp đồng bán thân này, hiểu chứ?”

Lời nói của anh Trần khiến Tạ Minh Triết cảm thấy vô cùng ấm áp, lập tức nói: “Em hiểu rõ, em có ý định sẽ làm nhà thiết kế tự do.”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Cậu nói thử suy nghĩ của mình xem.”

Tạ Minh Triết đáp: “Thẻ bài chỉ định chết tức thì chỉ là một dạng thẻ chiến thuật, trước tiên em sẽ dựa vào loại thẻ này để mở rộng danh tiếng trong giới chế tạo thẻ gốc, đợi mọi người công nhận logo tác giả của em, sau đó lại tạo ra thêm nhiều loại thẻ khác thì mọi người sẽ tiếp nhận dễ dàng hơn. Một mình em có rất nhiều việc không làm xuể được, cũng không hiểu rõ cái game này như anh, vậy nên em nghĩ, nếu anh Trần muốn, không bằng anh giúp đỡ em một tay, chúng ta cùng nhau hợp tác, anh thấy thế nào?”

“Cậu tin tưởng anh sao?” Trần Tiêu trực tiếp hỏi.

“Đương nhiên, không có anh Trần thì em sẽ không thể tiếp xúc cái game này. không giấu gì anh, cái hôm em tới đây tìm việc là vừa bị chủ nhà trọ đuổi ra, nếu không có anh Trần, có thể đêm đó em đã phải ngủ đầu đường xó chợ rồi.”

Nghe Tạ Minh Triết nói vậy, trong lòng Trần Tiêu rất phức tạp. Ban đầu anh không hề muốn can thiệp tới chuyện này, nhưng đôi mắt trong suốt kia của Tạ Minh Triết khiến anh không thể không nhớ tới một người —— anh đột nhiên lại nảy sinh một suy nghĩ vô cùng điên rồ.

Nếu như tiểu Tạ thật sự có thiên phú rất mạnh, có lẽ, người kia sẽ đồng ý trở về!

Nghĩ tới đây, Trần Tiêu siết chặt tay lại, anh hít thật sâu ổn định cảm xúc, nhìn về phía Tạ Minh Triết, cố gắng nói chuyện thật ôn hòa: “Nếu muốn kiếm tiền bằng việc bán thẻ, quả thật chỉ với một mình cậu thì sẽ rất mệt. Cậu cần một đội ngũ trợ giúp ở phía sau, cậu đã ở đây làm việc một thời gian cũng tương đối hiểu rõ mọi người, hay là để bọn anh tới giúp đỡ cậu. Sau này cậu kiếm được lời lại chia cho bọn anh một ít, anh nghĩ nhóc Mập, A Thanh và Kim Tử sẽ rất vui vẻ.”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Ừm, em cũng nghĩ vậy!”

Chỉ có một mình, vừa muốn chế thẻ, vừa muốn mở tiệm, lại vừa phải suy nghĩ nên kinh doanh cửa hàng thế nào, đúng là rất mất sức. Nếu có một đội ngũ đứng phía sau giúp đỡ, cậu chỉ cần dùng toàn bộ thời gian và tinh lực của mình ra làm thẻ, vậy thì quá tốt rồi.

Nếu anh Trần bằng lòng giúp cậu, có sẵn đội ngũ trợ giúp, lại thêm cậu cũng khá là quen thuộc với mọi người, như thế chính là tốt lại càng thêm tốt.

Hai người đi xuống lầu dưới, đội mũ giáp vào game, Trần Tiêu dẫn Tạ Minh Triết đi thẳng tới phố buôn bán.

“Khu lân cận quảng trường trung tâm của sao Bảo Bình là nơi phồn hoa nhất khu buôn bán, là đoạn đường có lưu lượng khách lớn nhất, anh dẫn cậu tới khu vực cửa hàng thẻ bài lớn nhất này đi dạo, nhìn thử người khác kinh doanh thế nào.” Anh Trần vừa nói vừa đi, Tạ Minh Triết theo sát sau gót.

Con đường đối diện phòng đấu giá này đúng là có lưu lượng khách rất cao, thời gian giữa trưa thế này mà cũng rất náo nhiệt, người đi đường vô cùng tấp nập.

Các cửa hàng trên con đường này cũng cực kỳ đa dạng, bắt mắt nhất chính là “Cửa hàng thẻ bài chiến đấu”, vừa bước chân vào, cậu liền thấy được mười mấy chiếc tủ trưng bày được sắp xếp vô cùng trật tự, phân loại dựa theo năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, có thẻ bảy sao max cấp, cũng có thẻ một sao cấp thấp nhất, bên dưới mỗi một tấm thẻ đều có bảng giá, khu vật phẩm cao cấp bên cạnh còn trực tiếp đưa ra bán các loại tổ hợp thẻ bài, như combo năm tấm thẻ hệ mộc, combo năm tấm thẻ hệ kim…

Tạ Minh Triết đi theo anh Trần dạo hết cả con đường phồn hoa nhất của khu buôn bán, cậu thấy được chỉ dựa vào một người mà muốn mở cửa hàng kinh doanh thực sự rất khó khăn, cậu cần tìm sự trợ giúp, nếu như cậu chỉ lo quản lý cửa hàng thì sẽ không có thời gian để làm thẻ. Nghĩ vậy, Tạ Minh Triết liền nói: “Anh Trần, em tính chiều nay sẽ đấu giá thuê một cửa hàng, anh cũng tới cho em một số ý kiến cụ thể nên tiến hành thế nào đi.”

Trần Tiêu gật đầu đồng ý: “Được. Anh đi cùng cậu, tiện thể giúp cậu xem khu vực cửa hàng.”

Đúng ba giờ rưỡi chiều, hai người cùng tới tham dự hội đấu giá.

Các cửa hàng được đấu giá hôm nay đều khá lớn, có diện tích 200 mét vuông, gồm hai tầng lầu, trong đó có một cửa hàng ở ngay khu lân cận quảng trường trung tâm, khu vực cực tốt, chắc là có người chơi kinh doanh không tốt đành phải đem về đấu giá, dạng cửa hàng này thật sự chỉ có ngẫu nhiên gặp, không thể cầu.

Tạ Minh Triết nhớ đến lúc cùng Tề sư huynh tham gia hội đấu giá, cửa hàng 50 mét vuông được đấu tới giá thuê 20 ngàn một tháng. Còn một cửa hàng có khu vực tốt như vậy, diện tích lại gấp bốn lần, chắc chắn tiền thuê một tháng phải vượt qua 80 ngàn.

Quả nhiên, hiện trường có người đấu giá, nhanh chóng tăng lên đến 80 ngàn.

Trong túi Tạ Minh Triết có 660 ngàn vàng, hoàn toàn không thiếu tiền, cậu rất thích cửa hàng này, anh Trần cũng cảm thấy khu vực ở đây rất tốt, thấp giọng nói khẽ vào tai cậu: “Sau này, việc buôn bán của cậu sẽ càng ngày càng lớn, ban đầu cứ thuê cửa hàng lớn một chút, tránh cho lúc đó không có chỗ bán thẻ, còn phải tìm cửa hàng mới.”

Tạ MInh Triết gật gật đầu, đợi giá 80 ngàn ngừng lại một lát, người chủ trì bắt đầu đếm ngược, cậu mới ra tay —— 85 ngàn.

Ở hiện trường vẫn còn có người muốn cướp với cậu —— 90 ngàn.

Tạ Minh Triết tiếp tục bình tĩnh tăng giá —— 100 ngàn.

—— 110 ngàn!

—— 120 ngàn!

—— 130 ngàn!

—— 150 ngàn!

Cảm giác tự tay tăng giá thật sự rất khác, Tạ Minh Triết chưa từng nghĩ rằng, có một ngày mình cũng có thể trở thành đại gia ra giá ở hội đấu giá, chứ không phải một kẻ tầm thường ngồi trong đám đông hóng chuyện vui, mà ngày này tới thật sự rất nhanh.

Với tiền thuê 150 ngàn một tháng, nếu kinh doanh không tốt rất có thể sẽ lỗ vốn. Đại khái là do người chơi đang cạnh tranh với Tạ Minh Triết suy nghĩ tới việc này mới từ bỏ.

—— cửa hàng 200 mét vuông ở khu buôn bán, thuê 150 ngàn một tháng, đấu giá xong!

Cây búa đập xuống, quyền sử dụng cửa hàng này chuyển tới tay Tạ Minh Triết.

Tạ Minh Triết phấn khích theo chân anh Trần vào hậu trường làm thủ tục, sau đó lại tới khu buôn bán nhìn cửa hàng của mình.

Vì có quyền quản lý, Tạ Minh Triết được trực tiếp bước vào, cậu cũng dẫn anh Trần vào theo.

Bên trong cửa hàng bị bán đấu giá đã được dọn hết đồ đạc, có thể được xem là “phòng trống” ở Trái Đất, vô cùng đơn sơ. Nhưng vị trí của cửa hàng lại cực kỳ tốt, tọa bắc hướng nam, tràn ngập ánh sáng, lầu một có thể xây thành khu vực trưng bày thẻ bài, khu vực khách hàng, khu thông báo của cửa hàng…, lầu hai thì chỉ để bán thẻ.

Trần Tiêu đề nghị: “Trang trí lại cửa hàng một chút đi, Trì Thanh am hiểu những chuyện này, cứ giao cho em ấy.”

Việc trang trí giao cho con gái, Tạ Minh Triết dĩ nhiên rất yên tâm. Trì Thanh bị anh Trần gọi xuống, biết muốn giúp Tạ Minh Triết trang trí cửa hàng, cô cũng không hỏi nguyên nhân, rất thẳng thắn nói: “Cậu thích phong cách thế nào? Xa hoa hay là đơn giản?”

Tạ Minh Triết đáp: “Đơn giản hào phóng đi, những cái khác chị Thanh cứ tùy ý.”

Trì Thanh hỏi: “Dùng màu kem nhạt được không?”

Tạ Minh Triết gật đầu: “Không thành vấn đề!”

Trì Thanh nhanh chóng bắt đầu trang trí.

“Đồ đạc trong game mất bao nhiêu tiền nhỉ? Chị Thanh nhớ ghi lại rõ ràng, em sẽ chuyển tiền lại cho chị.” Tạ Minh Triết nói.

“Mấy món đồ này là quà anh tặng câu.” Trần Tiêu sảng khoái nói, “A Thanh cứ trực tiếp dùng tiền của phòng cày thuê đi, đây là lần đầu tiểu Tạ mở tiệm, sau này còn cùng chúng ta hợp tác kiếm tiền, dù sao anh cũng phải làm gì đó chứ.”

“Cảm ơn anh Trần.” Nếu là hợp tác, Tạ Minh Triết cũng không quá keo kiệt, cậu nói, “anh Trần, thu nhập của cửa hàng sẽ chia cho các anh một phần, anh nghĩ nên chia thế nào thì được?”

“Mỗi người 2%, thế nào?” Anh Trần cũng không khách sáo nói thẳng.

Anh Trần không phải là người tham lam, Tạ Minh Triết cũng rất thích giao thiệp với người thẳng thắn, lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Chút tiền ấy chẳng đáng là bao, quan trọng là có một đội ngũ sẽ trợ giúp mình, sau này cậu có thể tập trung chế tạo thẻ, không cần phải lo đến những thứ như vật liệu thăng cấp, nguyên liệu cường hóa, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực. Với lại, tương lai khi cậu đi thi đấu, tất cả thẻ bài đều phải thăng tới max cấp, chắc chắn sẽ cần một lượng lớn nguyên vật liệu… Chỉ có một mình cậu thì thật sự mệt muốn đứt hơi.

Tạ Minh Triết nhìn chằm chằm Trì Thanh mua đồ dùng từ cửa hàng hệ thống, nhanh chóng sửa sang lại cửa hàng của mình.

Chị Thanh thật sự là một người trang trí nội thất có tay nghề cao, chưa tới nửa tiếng mà mặt tiền cửa hàng đã rực rỡ hẳn lên, cửa hàng được lắp đặt thiết bị hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của Tạ Minh Triết, lầu một có khu vực trưng bày thẻ bài, còn có bảng thông báo của cửa hàng và khu vực hỏi đáp cho khách hàng. Lầu hai là mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp vô cùng trật tự ngăn nắp.

Tạ Minh Triết đổi tên cửa hàng thành “Cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán”, sau đó liền bày thẻ bài lên.

Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi đề nghị: “Em muốn thăng hai tấm thẻ lên bảy sao, không bán, chỉ đặt trong khu trưng bày, như thế khách hàng có thể xem được số liệu trực quan sau khi thẻ bài lên max cấp. Anh Trần thấy thế nào?”

“Ý tưởng này không tồi. Thẻ bài của cậu có thuộc tính gì? Anh sẽ lấy vật liệu cho cậu.”

“Một tấm hệ mộc, và một tấm hệ thủy.”

Vì mới vừa giao mảnh sao tiến hóa cho khách hàng, anh Trần liền lấy một đống lớn thẻ rác mà đội cày thuê đánh bí cảnh nhặt được cho Tạ Minh Triết phân giải. Trong nháy mắt, Tạ Minh Triết đã phân giải đống thẻ này ra làm mấy trăm nhóm mảnh sao, rồi thăng cấp tiến hóa cho Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Thoa lên thẻ đen bảy sao max cấp 70.

Giá cả của những nguyên liệu này chắc chắn không hề thấp, anh Trần có tâm giúp cậu, Tạ Minh Triết cũng không so đo, dù sao thì sau khi bán thẻ bài cậu cũng sẽ chia tiền cho mọi người.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ thật tốt, Tạ Minh Triết quan sát toàn bộ cửa hàng của mình, nhoẻn miệng cười.

Cái cảm giác trở thành ông chủ này thật sự quá tốt!

Anh Trần nói: “Cậu dự định mấy giờ sẽ khai trương? Anh vào diễn đàn tuyên truyền một chút. Còn nữa, cậu nhớ mở bảng điều khiển thiết lập cửa hàng thành hình thức “Không giới hạn lưu lượng”, ngày đầu khai trương, người tới xem chắc chắn sẽ rất đông, cửa hàng chắc chắn sẽ không còn chỗ chen chân.”

“Được, khai trương vào 7 giờ tối nay đi.” Nhờ có anh Trần nhắc cậu, nếu không cậu sẽ không biết tới hình thức “Không giới hạn lưu lượng” này, nếu có hàng ngàn người chen vào cửa hàng của cậu, cửa hàng sẽ nhanh chóng tạo ra vô số bản sao, số liệu đồng bộ, tiện cho nhiều người chơi cùng lúc tiến vào, cái mọi người thấy đều là cùng một cảnh, còn chuyện mua được thẻ hay không… thì cứ đua tốc độ tay và tốc độ mạng đi.

Một lát sau, diễn đàn thẻ sao chính thức xuất hiện một chủ đề, là do anh Trần đích thân đăng —— “Đúng 19 giờ tối nay, cửa hàng thẻ bài ‘Nguyệt Bán’ sẽ khai trương, vị trí: Cửa hàng số 1-315 đường Tú Thủy hướng nam, phía sau phòng đấu giá tại khu buôn bán sao Bảo Bình, hoan nghênh mọi người tới tham quan.”

Rất nhiều người lập tức chui vào hỏi ngay bên dưới: “Mập mạp bán thẻ gì vậy?” “Đừng nói là Lâm Đại Ngọc nữa nha!” “Người chơi thẻ hệ hoa có thù có oán gì với mi hả? Bộ bạn gái cũ của mi thích hoa lắm sao?” “Bộ muốn công khai bán thẻ Đại Ngọc đại trà à? Tui thấy thương cho Đường thần lắm luôn!” “Cửa hàng của mập mạp, chắc chắn sẽ tới xem!” “Tên thật của mập mạp là gì vợi? Đừng nói thật sự là một người mập chớ!”

Mọi người thật sự vô cùng tò mò về người chế tạo thẻ này, nhốn nháo tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ tới cửa tiệm xem thử.

Rất nhanh, Trì Thanh, Bàng Vũ và Kim Dược đều biết chuyện Tạ Minh Triết mở cửa hàng, Bàng Vũ trợn tròn mắt: “Oaaa không ngờ nha, bạn cùng phòng của tui lại là một thiên tài chế tạo thẻ đó! Tui đi theo tiểu Tạ sẽ được thơm lây chớ?” Kim Dược cười tủm tỉm nói: “Vừa cày thuê còn vừa được trích phần trăm vào thu nhập, thật tốt thật tốt!” Trì Thanh thì vô cùng tỉnh táo: “Sau này thiếu nguyên liệu gì thì cứ nói, bọn tôi giúp cậu farm.”

Anh Trần tổng kết: “Bắt đầu từ hôm nay, phòng cày thuê tạm thời không nhận đơn hàng, mọi người vẫn được nhận lương như cũ, từ giờ nguyên liệu chúng ta farm được đều trực tiếp đưa cho tiểu Tạ dùng để thăng cấp thẻ bài, trước hết giúp đỡ tiểu Tạ kinh doanh cửa hàng.”

Tạ Minh Triết vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn mọi người! Từ giờ chúng ta cùng nhau kiếm tiền nha!”

***

Đúng 19 giờ tối.

Tạ Minh Triết không ngờ tiến vào cửa hàng của mình lại là những ID rất quen thuộc —— Tàn Dương, Huyễn Nguyệt, Hồng Chúc… Còn có rất nhiều ID không quen biết, trên đầu đều có các danh hiệu như “Hội phó công hội XX”, “Quản lý công hội YY”.

Đây là người của bao nhiêu công hội đến vậy?!

May mà cậu nghe lời anh Trần mở hình thức không giới hạn lưu lượng lên, cửa tiệm trong game của cậu nhanh chóng chật kín, cấp tốc phục chế ra hơn mười không gian y hệt nhau. Ngoại trừ người của các công hội lớn nhận được tin tức lao vào cướp thẻ Đại Ngọc, thì còn có vô số người qua đường chạy tới tham quan.

Quần chúng tham quan tiến vào cửa hàng đều thấy tiệm được trang trí vô cùng đẹp mắt, nền nhà, giấy dán tường màu kem đem lại cảm giác rất ấm áp. Lầu một vô cùng trống trải, có rất nhiều tủ trưng bày nhưng đều trống không, chỉ có hai tấm thẻ bài ở ngay giữa phòng.

Ánh đèn ấm áp chiếu xuống từ trên trần rọi lên hai tấm thẻ đen max cấp, nhìn qua cực kỳ tuyệt đẹp.

Hai tấm thẻ đen max cấp 70, một tấm Lâm Đại Ngọc có kỹ năng “Đại Ngọc chôn hoa” chỉ định thẻ hoa chết tức thì, một tấm Tiết Bảo Thoa với kỹ năng “Bảo Thoa bắt bướm” chỉ định thẻ bướm chết tức thì. Bên cạnh tủ trưng bày có dãn nhãn: “Thẻ bài max cấp. Hàng mẫu, không bán.”

Những người chơi không muốn mua thẻ đều tò mò vây xem hai vị mỹ nữ, người muốn mua thẻ dĩ nhiên là điên cuồng xông lên lầu.

Cách bày trí ở tầng hai hoàn toàn khác biệt, mười mấy tủ trưng bày được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, nhìn qua rất khí thế, nhưng đa số đều trống rỗng, chỉ có ngăn tủ hàng thứ nhất bày ra một chút thẻ bài, tất cả đều là thẻ cấp 1 —— bên trái là 10 tấm Lâm Đại Ngọc, bên phải là 10 tấm Tiết Bảo Thoa.

Quần chúng đi vào tham quan không nhịn được cảm thán: “Toàn là thẻ chỉ định chết tức thì!” “Chỉ một lần đã bày ra nhiều tấm thẻ như thế, có bán được không đây?”

Nhưng mà, ngay lúc mọi người đang hoài nghi…

Một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện.

Gần như trong nháy mắt, 10 tấm thẻ Đại Ngọc, 10 tấm thẻ Bảo Thoa đang yên lành nằm trong tủ trưng bày bị quét sạch không còn một mảnh!!

Đám quần chúng hóng hớt chấn động nhìn chằm chằm một cảnh này, cứ tưởng là mình hoa mắt.

Cùng lúc đó, trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp liên minh thẻ sao ——

Diệp Trúc: “Đậu má, sao cái tên mập này lại làm ra thẻ chỉ định bươm bướm chết tức thì chứ?! Lại còn là thẻ sơ cấp tốc 30, tới max cấp là lên luôn tốc 100 đó!”

Thẩm An: “Đã bảo anh không nên chế giễu sư phụ tui mà, giờ tới lượt mình bị nhằm vào rồi, ha ha ha!”

Đường Mục Châu: “Mỉm cười.”

Cả đám: “Đường thần, anh cười gì vậy?”

Đường Mục Châu: “Cứ đợi đi, hắn ta sẽ còn làm thêm nhiều loại thẻ chỉ định chết tức thì nữa.”

Cả đám: “…”

Sau đó lại có người nói: “Trong cửa hàng thẻ bài Nguyệt Bán có một bảng thông báo, trên đó viết một hàng chữ, mọi người thử cảm thụ một chút đi —— thẻ bài hôm nay đã bán hết, cảm ơn mọi người đã tới. Ngày mai, ngoại trừ thẻ Đại Ngọc và Bảo Thoa, tác giả sẽ còn bán thêm loại thẻ mới, 11:30 trưa mai sẽ mở tiệm, không gặp không về.”

Cả đám: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play