Sau khi suy nghĩ rõ ràng nên làm thẻ Bảo Thoa thế nào, Tạ Minh Triết lập tức rời khỏi sao Khổng Tước quay về không gian cá nhân.
Đi ngang qua phòng khách, đúng lúc thấy được icon hộp thư mấy ngày nay mình vẫn luôn né tránh ở trên màn hình, nhớ tới lời nhắc nhở có rảnh thì đi đọc thư của Đường Mục Châu vừa nãy, cậu liền đi qua mở hộp thư lên. Trong hộp thư chứa hơn mấy chục lá thư, ngoại trừ những thông báo về sự kiện của nhà phát hành game thì còn có rất nhiều thư đến từ một ID “Hồng Chúc”.
Trong thư viết: “Chào Chú Béo, tôi là hội trưởng công hội Phong Hoa, chúng tôi rất có hứng thú với thẻ Đại Ngọc chôn hoa của chú, hi vọng chú có thể liên hệ với chúng tôi.” Hồng Chúc: “Chào Chú Béo, tôi là…”
Hội trưởng Hồng Chúc liên tục gửi tới hơn mười lá thư, mỗi ngày hai lá, nội dung giống nhau như đúc.
Lúc này Tạ Minh Triết mới phát hiện ra chỗ có hại của việc không chịu đọc thư.
Game giả lập thực tế ảo không có thiết lập “nhắn tin riêng với người lạ”, phải kết bạn mới có thể chat thoại và nhắn tin riêng với nhau, nếu không phải bạn, lại không ở cùng nhau, muốn liên lạc phải gửi thư.
Mấy hôm nay vì muốn tập trung chế tạo thẻ bài, cậu đóng hoàn toàn thông báo đến từ hộp thư trong phòng khách, không nghĩ rằng hộp thư lại tồn đọng nhiều thư như vậy.
Tạ Minh Triết lần lượt xem hết, xóa bỏ toàn bộ thư quảng cáo của nhà phát hành, thuận tay mở âm thanh báo thư của hệ thống lên, tránh cho sau này lại bỏ lỡ mấy lá thư quan trọng. Sau khi hoàn thành, cậu liền nhanh chóng trả lời thư của Hồng Chúc: “Chào hội trưởng, thật xin lỗi vì mấy hôm trước tui tắt âm báo nên không trông thấy thư. Sắp chín giờ, tui có hẹn với bạn, đợi khoảng mười một giờ rưỡi tui lại đi tìm mọi người nói chuyện trực tiếp được không?”
Chín giờ là thời gian hẹn cày bí cảnh của phòng cày thuê, Tạ Minh Triết không thể vắng mặt. Cậu đã đoán được mục đích Hồng Chúc tìm mình, rất có thể cũng là về bản quyền thẻ Đại Ngọc —— cậu sẽ không bán bản quyền. Nhưng đối phương đã chủ động tìm mình, còn gửi nhiều lá thư như vậy, theo lễ nghĩa cũng phải đích thân đi một chuyến, mặt đối mặt nói rõ ràng.
Đợi vài ngày rốt cuộc cũng nhận được tin tức, Hồng Chúc sắp hộc máu cả rồi: “Được được, tôi đợi chú 11 giờ 30!”
Cô gửi thư xong lập tức xoay người đi tới phòng bên cạnh, nói tin này cho Tiết Lâm Hương và Đường Mục Châu đang bàn bạc chuyện thi đấu sắp tới.
Vừa rồi Đường Mục Châu bị chị Tiết gọi phải rời game, bởi vì Mạn Mạn và Trường Phong đi du lịch vừa trở về câu lạc bộ hôm nay, Tiết Lâm Hương gọi bốn vị tuyển thủ quan trọng của câu lạc bộ Phong Hoa lại, thương lượng một chút việc sắp xếp cho mùa giải thi đấu sắp tới.
—— Đường Mục Châu, Từ Trường Phong, Chân Mạn, Thẩm An, bốn tuyển thủ chủ lực của câu lạc bộ Phong Hoa hiện tại đều có mặt ở đây.
Nghe thấy lời nói này của Hồng Chúc, đáy mắt Đường Mục Châu hiện lên ý cười: “Hắn ta quả nhiên không đọc thư sao?”
“Đúng vậy!” Hồng Chúc hoàn toàn cạn lời, “liên tục gửi mười bức thư cho hắn đều như đá chìm đáy biển, cũng không biết tên này đang làm gì!”
“Sư phụ, Chú Béo này thật sự là một nhà thiết kế thẻ bài thiên tài sao?” Thẩm An tò mò hỏi.
“Ừm, người này rất có thiên phú.” Đường Mục Châu không hề che giấu sự tán thưởng của mình.
“Chuyện ở hội đấu giá truyền đi rất ầm ỹ, có nhiều tên tuyển thủ trong nhóm đều đang cười trên nỗi đau người khác.” Từ Trường Phong vỗ vỗ vai bạn tốt, đôi mắt đào hoa tràn đầy ý cười, “Mục Châu, cậu định thế nào? Mua lại bản quyền của thẻ Đại Ngọc kia sao?”
“Tên đó sẽ bán bản quyền à?” Tiết Lâm Hương không yên tâm.
“Không bán.” Đường Mục Châu trả lời chắc chắn.
“Sao cậu lại chắc chắn như vậy?” Chân Mạn, nữ tuyển thủ duy nhất của câu lạc bộ bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì tôi mới vừa đi gặp hắn, hắn là một người rất bình tĩnh. Vả lại, hắn có nói với tôi, trước chúng ta, Nhiếp Viễn Đạo đã từng tìm hắn.” Đường Mục Châu sờ sờ cằm ngẫm nghĩ, “số lượng thẻ hắn đã chế tìm hiểu được ở kho dữ liệu không hề bằng với số lượng thẻ Đại Ngọc chúng ta mua về được ở chợ đen, còn có mười mấy tấm thẻ bài hoàn toàn không tìm được manh mối, nếu đoán không sai, nguyên nhân Nhiếp Viễn Đạo tìm hắn cũng là vì thẻ bài chết tức thì. Nói cách khác, người tên Chú Béo này đã làm được một tấm thẻ chết tức thì khác ngoại trừ thẻ Đại ngọc chôn hoa, lại còn nhằm vào lão Nhiếp.”
“…” Từ Trường Phong thu hồi bộ dạng cười cợt không đứng đắn, nghiêm túc nói, “lão Nhiếp tìm hắn là muốn kéo hắn tới Phán Quyết sao?”
“Ừm, nếu lão Nhiếp đã đích thân ra tay thì chắc chắn điều kiện Phán Quyết đưa ra không hề thấp, nhưng lại bị Chú Béo cự tuyệt. Cách làm của tôi thì uyển chuyển hơn, lúc đầu định sẽ thu hắn làm đồ đệ, từ từ chỉ dạy hắn, sau đó kéo hắn tới câu lạc bộ Phong Hoa, nhưng hắn đã nhanh chóng đoán được thân phận tôi, đồng thời cũng khéo léo từ chối.” Đường Mục Châu có chút tiếc nuối, “nhìn thái độ của hắn, hẳn là muốn làm một nhà thiết kế tự do hơn.”
“Nhà thiết kế tự do sao?” Lông mày xinh xắn của Chân Mạn khẽ nhăn, “cậu chắc chắn phía sau hắn không có thế lực câu lạc bộ hoặc là công hội lớn khác sao?”
“Tôi tin chắc như vậy, hắn chỉ là người mới vừa tiếp xúc cái game này không lâu, không hiểu nhiều quy tắc của đấu trường.” Đường Mục Châu phân tích, “hắn không muốn trói buộc vào câu lạc bộ, một mặt là hắn có tầm nhìn, biết mình có thiên phú đặc biệt, với hắn mà nói thì tự do phát triển là lựa chọn tốt hơn. Mặt còn lại, hắn có tâm lý đề phòng người lạ rất mạnh, lại là kẻ thích độc lai độc vãng hơn.”
“…” Tiết Lâm Hương không thể tin nổi trừng to mắt, Đường Mục Châu chỉ mới mở clone đi gặp mặt một lát, thế mà có thể phân tích ra nhiều tin tức của đối phương như vậy, cô chưa từng thấy Đường thần có hứng thú thế này với người khác đâu.
“Vậy chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Hồng Chúc thấp thỏm hỏi.
“Có muốn đưa ra điều kiện cao hơn Phán Quyết, thử mời chào hắn không?” Tiết Lâm Hương đề nghị, “chẳng hạn, cho hắn làm nhà thiết kế chính thức, tiền thưởng gấp đôi. Nếu như tuổi của hắn phù hợp điều kiện thi đấu cũng có thể để hắn trực tiếp tiến vào đội một, làm tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức?”
“E là không được.” Đường Mục Châu lắc đầu phủ định, “với phán đoán của tôi, hắn là một người rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện đồng ý lời mời của bất kỳ câu lạc bộ nào. Sau khi nhận ra tôi, hắn rất lễ phép từ chối yêu cầu bái sư, điều này nói rõ hắn không hề nhìn tới lợi ích trước mắt, mà hắn nhìn rất xa —— nhà thiết kế có thiên phú chân chính, tự do phát triển lại nổi tiếng hơn rất nhiều so với đi ký kết với bất kỳ một câu lạc bộ nào.”
“Chính là vậy, không muốn bị câu lạc bộ hạn chế, làm thẻ bài có thể tùy ý, bản quyền cũng có thể nắm được trong tay chính mình.” Tiết Lâm Hương cau mày nói, “nhưng mà, đa số nhà thiết kế tự do đều đi thiết kế thẻ thú cưng, nhà thiết kế thẻ chiến đấu gần như đều sẽ ký kết với câu lạc bộ. Hai công hội lớn như Phán Quyết, Phong Hoa đều đã chủ động tìm tới hắn, hắn lại từ chối, xem ra hắn rất tự tin vào thực lực của chính mình?”
Tôi đoán hắn chắc chắn có rất nhiều linh cảm chế tạo thẻ, sẽ nhanh chóng tạo ra nhiều thẻ bài hơn.” Đường Mục Châu nói tới đây, quay đầu sang nhìn Tiết Lâm Hương, vẻ mặt nghiêm túc, “chị Tiết, chuyện này mọi người không cần nhúng tay vào, cứ giao hết cho tôi xử lý đi.”
“Cậu tính thế nào?” Tiết Lâm Hương tò mò hỏi.
“Hiện tại hắn tựa như một viên ngọc thô chưa thể phát sáng.” Ánh mắt Đường Mục Châu đầy thâm thúy, khóe môi gợi lên một tia cười, “tôi muốn đích thân mình mài giũa hắn.”
“…” Tiết Lâm Hương và Hồng Chúc liếc nhìn nhau.
Đích thân mài giũa? Ý của Đường thần là muốn đích thân ra tay bồi dưỡng một nhà thiết kế cấp thần sao? Vấn đề là đối phương không muốn ký kết với câu lạc bộ Phong Hoa, bồi dưỡng hắn thì chúng ta được lợi gì hả? Tiết Lâm Hương thật không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của Đường Mục Châu.
“Được rồi, không thảo luận về người này nữa, tiếp tục bàn chuyện thi đấu đi.” Đường Mục Châu điều chỉnh câu chuyện trở về mục đích ban đầu, “thi đấu cá nhân năm nay, ai muốn đi?”
Mỗi năm, Cơn lốc thẻ sao có rất nhiều giải đấu, ngoại trừ giải thi đấu chuyên nghiệp chính thức bắt buộc toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp phải tham gia thì còn có rất nhiều nhà tài trợ tổ chức các loại giải đấu nghiệp dư, giải đấu ngôi sao, giải đấu tiền thưởng vân vân.
Đường Mục Châu đã từng lấy được cúp quán quân hạng mục thi đấu cá nhân của giải đấu chuyên nghiệp chính thức. Từ khi ra mắt tới nay, hắn đã hai lần lấy được quán quân vào mùa giải thứ năm và mùa giải thứ chín. Bây giờ là mùa giải thứ mười, hắn không muốn tham gia giải đấu cá nhân, hắn đoán là những đại thần từng cầm qua giải quán quân này như Nhiếp Viễn Đạo, Trịnh Phong, Phương Vũ, Lăng Kinh Đường chắc hẳn cũng không tham gia giải cá nhân năm nay, mà các câu lạc bộ sẽ phái ra nhiều người mới cho hạng mục này.
Từ Trường Phong nói: “Tiểu An chắc chắn sẽ đi nhỉ? Tớ cũng muốn tới tham gia cho vui. Chị Mạn có đi không?”
Chân Mạn bình tĩnh đáp: “Cậu đi đi, chị không đi, để tập trung chuẩn bị cho đoàn chiến.”
Tiết Lâm Hương rất tôn trọng quyết định của các tuyển thủ, đưa lịch thi đấu cho mọi người nhìn một chút rồi nói: “Phải báo danh trong 3 ngày tới, ngày 10 sẽ bắt đầu vòng đầu tiên của hạng mục cá nhân, nếu tiểu Đường và Mạn Mạn không tham gia, năm nay liền nhờ vào hai cậu.”
Thẩm An vô cùng tự tin giơ tay lên: “Chị Tiết yên tâm, em đánh thẳng tới vòng chung kết hoàn toàn không có vấn đề, sẽ tranh thủ cầm lấy một chiếc cúp quay về!”
Từ Trường Phong mỉm cười: “Tui cũng vậy, không đảm bảo lấy được quán quân, nhưng sẽ cố gắng hết sức cầm được giải thưởng.”
Tiết Lâm Hương sảng khoái nói: “Được! Còn người bên đội hai, chị sẽ bảo đám nhóc đó tích cực báo danh tham gia các hạng mục vào cuộc họp ngày mai, kiếm một chút kinh nghiệm. Nhưng hạng mục đoàn chiến của câu lạc bộ chắc chắn phải cần tới bốn tuyển thủ vương bài mấy đứa ra tay.”
Bốn người đều gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Sau cuộc họp, mọi người tự về ký túc xá của mình.
Trên đường về, Từ Trường Phong đột nhiên thấp giọng hỏi: “Mục Châu, vừa rồi cậu nói chắc chắn Chú Béo sẽ không bán bản quyền, nhưng thật ra là cậu căn bản không hề muốn mua bản quyền của thẻ Đại Ngọc đúng không?”
Đường Mục Châu mỉm cười: “Vẫn là cậu hiểu rõ tớ.”
Từ Trường Phong bất đắc dĩ đỡ trán: “Cậu điên rồi à? Nếu tấm thẻ này được bán đại trà, lúc đó mỗi người trong từng câu lạc bộ khác đều có một tấm, cậu được lợi gì chứ?”
Đường Mục Châu vô cùng điềm tĩnh: “Nếu đề nghị ‘chỉ định chết tức thì’ là do tớ nói ra, thì tớ sẽ không sợ bị thẻ chỉ định này nhằm vào. Thứ tớ quan tâm hơn chính là để người tên Chú Béo này có thể phát huy đầy đủ thiên phú và trí tưởng tượng của mình, tạo ra nhiều tấm thẻ chết tức thì hơn, tốt nhất là lấy toàn bộ thẻ chết tức thì ra bán đại trà trên thị trường. Cứ thế, thi đấu ở mùa giải tiếp theo mới thú vị hơn, mới có tính khiêu chiến hơn không phải sao?”
Từ Trường Phong: “…”
Mình bị nhắm vào, không bằng để toàn bộ mọi người đều bị nhắm vào.
Ý tưởng này của Đường Mục Châu cũng quá vô lại rồi.
Hắn không thu mua thẻ Đại Ngọc, lại còn đích thân chỉ dạy Chú Béo, thì ra là vì mục đích này!
Từ Trường Phong cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi tiếp: “Còn nữa, cậu không tham gia giải đấu cá nhân, đừng nói là nhân lúc rảnh rỗi lại muốn mở clone, đặc biệt đi mở lớp giảng dạy cho tên Chú Béo này, bảo hắn tạo ra một đống thẻ chết tức thì nhắm vào các câu lạc bộ lớn khác chứ?”
Đường Mục Châu mỉm cười gật đầu: “Không phải tớ đã nói sao —— hắn là viên ngọc thô tớ muốn đích thân mài giũa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT