- Haiz, khổ thân cho gia đình họ - Mọi người chỉ biết chép miệng thương cảm mà thôi.
Có người có lòng, đến đưa mẹ bé An một chút đỉnh tiền và bảo:
- Ở đây tui có chút ít, chị cầm lấy rồi đi mướn nhà trọ mà ở.
Mọi người thấy vậy cũng gom góp đưa ẹ bé An, mẹ bé An cầm tiền rưng rưng nhìn mọi người trong làng, bà thấm thía câu nói “ Bà con xa không bằng láng giềng gần”, bà cúi đầu cám ơn từng người. Thế nhưng, bà nội bé An già cả rồi, có một mảnh đất làm điểm tựa, huống hồ đây là đất tổ ông bà để lại, còn mồ mã ông bà chôn ở đây. Cũng bị bắt buộc phải dời đi nơi khác, hô biết dời đi đâu, huống hố người nhà quê không thích di dời mộ ông bà tổ tiên. Họ cho làm như vậy là dở nhà của ông bà tổ tiên.
Cho nên mọi người mỗi người một câu khuyên bà nội bé An dời đi, bà kích động khóc thét lắc đầu:
- Không …không…tui không muốn dời đai đâu hết.
Gào xong, bà xúc động quá mà ngất đi khiến mọi người sợ hãi. Bé An thóc lóc lay người bà nội, rồi theo chân mấy người đàn ông khỏe mạnh trong xóm đưa bà nội đi cấp cứu.
Việt Phương ở lại, cô thấy mọi người thở dài tản đi. Có người nói văng vẳng bên tai cô rằng:
- Đợi bà nội thằng An về nhà, thấy nhà bị phá sập, chỉ sợ bà còn kích động hơn. Có khi còn…
Câu nói bỏ dở cùng tiếng thở dài khiến lòng Việt Phương thêm đau xót. Cô không nỡ nhìn những người hàng xóm thân thương phải bi thương đến chết. Cho nên cô quyết định đi tìm Thiên Phong.
Việt Tình đang báo cáo mọi việc cho Thiên Phong nghe, thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Giọng của Thảo vang lên đằng sau cánh cửa:
- Giám đốc! Việt Phương…cô ấy muốn tìm anh.
Việt Tình nhìn Thiên Phong, sau đó bước sang góc bàn của anh, quay mặt ra cửa chờ Việt Phương đi vào.
- Vào đi – Thiên Phong thoáng nhìn ra cửa rồi lạnh giọng bảo.
Thảo liền mở cửa cho Việt Phương vào. Trước khi Việt Phương đến, cô đã gọi điện cho Thảo, nhờ Thảo đưa mình đến gặp trực tiếp Thiên Phong mà không cần thông qua thư ký. Thảo biết Việt Phương vẫn thường đến nấu ăn cho Thiên Phong, nên bèn nhận lời đưa cô đến mà không hay sự việc vừa xảy ra ở xóm mình.
Trên đường lên, Thảo hỏi gì Việt Phương cũng không trả lời, cô cứ trầm mặt xuống khiến Thảo lo lắng vô cùng. Thảo có chút hối hận vì đã nhận lời đưa Việt Phương đến gặp Thiên Phong. Nhưng vì bạn, cô bấm bụng dẫn Việt Phương đi lên, từng nghe nói lại sự kiện xông vào phòng họp lần trước của Việt phương, cho nên trước khi bước vào, Thảo khẽ nói với Việt Phương.
- Có gì thi bình tĩnh mà nói, dù sao ở đây cũng công ty. Phương cũng nên giữ thể diện cho Jony. Biết đâu bình tĩnh nói chuyện thì anh sẽ chấp nhận yêu cầu của Phương thì sao.
Việt Phương khẽ gật đầu hiểu ý Thảo, hơn nữa cô đến đây với tư cách là người cầu xin, cô sẽ ăn nói hết sức nhỏ nhẹ để Thiên Phong đồng ý.
- Em có chuyện muốn bàn với anh – Việt Phương vừa vào nhìn thấy Thiên Phong đang ngồi trên ghế, trên bàn của anh có một tấm biển đề rõ chức vụ của anh, xem chừng lời nhắc của Việt Tình là chính xác. Chuyện lần này đến bàn với Thiên Phong là đúng nhất. Hơn nữa, cô nhìn thấy Việt Tình đang đứng bên cạnh Thiên Phong, cô tin anh cũng biết cô đến tìm anh là vì việc gì.
- Hai người ra ngoài đi – Thiên Phong nhìn Việt Tình và Thảo bèn ra lệnh.
Thảo và Việt Tình bèn mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa đóng sầm lại, để hai người họ đối diện với nhau.
Lâu rồi hai người không có gặp nhau, đột nhiên hôm nay giáp mặt, nhất thời nói không nên lời. Chị biết đưa mắt nhìn nhau, hai ánh mắt đen tuyền nhìn nhau lại khiến trái tim xúc động không ngừng.
Cô ở trước mặt anh, người con gái anh yêu, người bạn thở ấu thơ, người mang đến cho anh những ký ức ngọt ngào. Bóng dáng nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, nét đẹp tự nhiên chất phát khiến tim anh rung động đang đứng trước mặt anh, anh chỉ muốn vòng tay kéo cô vào lòng anh, để có thể tận tường cảm nhận được hơi ấm, sự ngọt ngào của cô.
Thế nhưng …
Thiên Phong khẽ xiết tay đứng dậy, cho hai tay vào túi, lặng lẽ bước từng bước đến bên cửa sổ làm bằng kính nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài bầu trời trong xanh đầy nắng ấm của buổi sáng, hứa hẹn một ngày đẹp trời dù rằng trời đã bắt đầu vào những ngày mưa đầu mùa.
Việt hương đưa mắt nhìn bóng lưng của Thiên Phong, trong lòng run động nhẹ, không hiểu vì sao và tự bao giờ, mỗi khi nhìn thấy anh trái tim cô lại bị bóp nghẹn với đầy cảm xúc choáng ngợp. Cô biết hình bóng anh đã len vào trái tim cô, chiếm ngự nó, biến nó thuộc về anh.Thế nhưng, anh mãi mãi là người mà cô không thể với tới được.
Cô luôn luôn thua Việt Tình, thua tất cả mọi thứ ngay từ nhỏ: sự thông minh, vẻ đáng yêu, tình cảm ba mẹ… và giờ là người con trai khiến trái tim mình run động.
Hít thật sâu, cuối cùng cô nhìn anh quyết định lên tiếng:
- Chắc anh đã nghe chị Việt Tình nói rồi đúng hay không?
Thiên Phong khẽ gật đầu nhưng không đáp.
- Anh có thể cho họ thêm ít thời gian hay không?
- Không thể - Thiên Phong đáp một cách dứt khoát vô cùng, trong giọng nói lại lạnh lùng vô cùng, một chất giọng mà từ trước đến giờ Việt Phương chưa từng gnhe anh nói.
- Anh có biết dì tư năm nay đã gần 70 tuổi rồi hay không? Còn bé An chỉ mới hơn 8 tuổi mà thôi, anh đuổi gia đình họ đi thì họ biết sống ở đâu. Dì tư lại bị bệnh, xúc động mạnh dễ bị đột tử lắm, anh biết không? Chẳng lẽ anh cứ bức dì ấy chết, anh mới cam lòng hay sao? – Cô cố gắng gằng cơn xúc động của mình để nói những lời chân thật.
- Đó là chuyện của họ, không liên quan gì đến tôi. Tôi không thể vì có một người thế này thế kia mà chấp nhận làm theo ý họ. Những người khác sẽ bắt chước họ làm này làm nọ, lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm. Hơn nữa dự án lần này rất lớn, hàng trăm tỉ đã được đổ vào đây. Nếu chúng tôi không hoàn thành tốt, em có biết hậu quả sẽ thế nào hay không? – Thiên Phong quay lại nhìn Việt Phương, mặt đối mặt đáp lời cô.
- Tiền tiền tiền, người giàu có các anh mở miệng ra là chỉ có tiền thôi sao. Giữa con người với nhau, tình cảm gắn bó keo sơn đùm bọc lẫn nhau mới là quan trọng. Chỉ cần anh cho họ thêm ít ngày thôi mà, sau đó sẽ không ai oán trách anh nữa – Việt Phương tức giận, cô nhìn Thiên Phong quát lớn.
- Haha… ít ngày là bao lâu. Một tuần, 10 ngày, nữa tháng, hay 1 tháng, em nói xem. Chúng tôi đã cho họ rất nhiều thời gian, nếu họ thật lòng muốn dọn đi thì đã dọn từ rất lâu rồi không đợi đến ngày hôm nay. Bây giờ tôi cho họ thêm ít thời gian, đến lúc đó thì sao? Họ lại nói rằng không muốn dọn đi, chẳng lẽ chúng tôi lại phải cho họ thêm ít thời gian hay sao? Đến lúc đó, em lại chạy đến trước mặt tôi cầu xin cho họ hay sao? Như vậy, chẳng khác nào dung túng cho lòng tham vô đáy của họ mà thôi. Hơn nữa, em có biết, một khi kế hoạch bị lùi lại, chậm trễ chừng 1 tiếng đồng hồ, cũng gây tổn thất biết bao nhiêu cho công ty chúng tôi. Đến lúc đó, ai là người chịu trách nhiệm đây chứ? Cho nên tốt nhất, trong một tiếng đồng hồ, họ nhất định phải dọn đi, nếu không, chúng tôi phải thi hành biện pháp cưỡng chế.
Nhưng lời lẽ dẫn chứng hùng hồn, nhưng lại cho thấy ý chí kiên định gần như sắc đá của Thiên Phong, mà trong lời nói chẳng chút nào mang tình người cả, hoàn toàn vì lợi ích bản thân mà thôi.
Việt Phương nhìn Thiên Phong đầy chua xót. Cô mở to mắt nhìn anh không chớp, nét mặt ẩn chứa đầy sự đau khổ. Anh trước mặt cô khác với chàng trai ngồi bên bờ hồ kể chuyện cho cô nghe. Một người như ngọn gió mát, nhẹ nhàng thổi mát tâm hồn cô, làm trao đảo nhịp đập trái tim cô. Một người chẳng khác nào băng giá, lạnh đến thấu xương, làm trái tim cô vụn vỡ.
Thế nhưng, con người đó, lại là người con trai cô yêu.
Việt Phương cắn răng, hai mắt đỏ hoe muốn khóc, bởi vì nỗi đau dằn xé trong lòng cô, cuối cùng cô nhìn anh, môi bật ra tiếng oán trách:
- Anh thật là máu lạnh.
- Đúng vậy. Nhưng người làm kinh doanh như chúng tôi, chẳng ai mà không máu lạnh cả. Chỉ có những người như em mới có trái tim ấm áp mà thôi. Tình thương tôi đây hoàn toàn không có, còn em thì có. Vậy thì cứ đưa họ đến nhà em, cho họ một mảnh đất để họ xây nhà ở. Haha… con người bình thường hay ưỡn ngực cao giọng nói mình tốt thế này, tốt thế kia, một khi động đến quyền lợi của bản thân, ai cũng đều co đầu rút cẳng ngay mà thôi – Thiên Phong nhìn Việt Phương châm biếm nói – Tôi không tin em có thể ngoại lệ.
Việt Phương tức giận khi nghe Thiên Phong nói, cô cảm thấy anh thật xấu xa, là trước đây cô nhìn nhầm anh, cô cao giọng nói:
- Được. Tôi sẽ cho anh thấy, tôi không phải là loại người máu lạnh như anh.
Nói xong cô quay người ra ngoài đóng cửa cái rầm. Tiếng đóng cửa khiến Thiên Phong nhấm chặt mắt lại, sắc mặt giận dữ, ánh mắt khinh bỉ và căm ghét của cô nhìn anh, chẳng khác nào tên đao đâm vào trái tim anh nhức nhối vô cùng.
Việt Tình nhìn Việt Phương hậm hực bước ra từ phòng của Thiên Phong, cô nhếch môi cười thích thú. Cô quá hiểu Thiên Phong, anh làm người rất có nguyên tắt, công việc càng nghiêm tắc hơn bao giờ hết. Bảo Việt Phương tìm Thiên Phong, để anh chính thức bày tỏ thái độ của mình trước Việt Phương. Chắc chắn sẽ làm Việt Phương tức giận, vậy thì cơ hội của hai người càng ngày càng xa nhau.
Khi Việt Phương quay trở lại thì căn nhà của bé An đã bị người ta tháo dỡ một nửa, Việt Phương tức giận vô cùng, cô cắn chặt răng giận run lên, nhưng bản thân chỉ biết bất lực đứng nhìn người ta tháo dở từng chút một mà thôi.
Ngay lúc đó, Hiển cũng chạy xe tới, anh nhìn người trong coi kêu lớn:
- Cẩn thận một chút, có một số thứ vẫn còn xài đó.
- Hiển – Việt Phương quay lại nhìn Hiển gọi lớn, trong mắt cô có ý trách móc Hiển, vì sao lại nỡ ra lệnh tháo dỡ nhà của bà con chòm xóm như thế.
Hiển không hề để ý đến nét mặt giận của Việt Phương, anh hớn hở nhìn cô nói:
- May quá, mau giúp mình chuyển đồ đạc của nhà bé An qua bên kia đi. Mình còn phải qua chỉ đạo ọi người dựng lại nhà bé An nữa.
- Dựng lại nhà bé An? – Việt Phương sửng sốt kêu lên.
- Ừ! Xét hoàn cảnh đáng thương của nhà bà tư, xã đã cất một miếng đất nhỏ để gia đình họ lợp một căn nhà lá, có chỗ nương tựa lúc mưa nắng – Hiển gật đầu đáp, rồi vội vàng xuống xe nhấc một thùng carton trong đó đựng quần áo của nhà bé An mau chóng chất lên xe. Rồi nhấc thêm một thùng nhỏ hơn, trong đó chứ đựng tập vở của bé An, bảo với Việt Phương – Chở giúp mình cái thùng này.
Việt Phương vui mừng gật đầu, sau đó chạy xe theo Hiển đi đến nơi ở mới của nhà bé An.
Cuộc sống đáng quý nhất là tình người, sự chở che đùm bọc lẫn nhau trong khốn khó chính là những đức tính đẹp nhất mà người dân thôn quê luôn luôn có. Họ không lạnh lùng, ích kỷ như người thành phố.
Việt Phương trên đường từ công ty Thiên Phong trở về, cô dự định sẽ xin ông nội ấy bà cháu bé An tá túc ở trên đất của nhà họ. Cô chưa kịp về nhà xin ông nội thì ông đã động viên mấy thanh niên trong làng cùng xây một căn nhà vách lá, để gia đình bé An có thể nhanh chóng vào ở. Mọi người hùn nhau, mỗi gia đình một chút. Người có tiền góp tiền, người không tiền góp sức. Nhưng chủ yếu là chính quyền địa phương cũng một lòng giúp đỡ. Cùng nhau xây nhà cho gia đình bé An.
Khi Việt Phương về đến, ông co đang đứng bày vẻ ọi người làm. Việt Phương khá ngạc nhiên khi thấy mọi thứ gần như được chuẩn bị sẵn.
- Hiển – Cô bèn chạy xe đến gần Hiển rồi gọi.
- Nhanh quá đúng không? Chừng 2 ngày nữa căn nhà sẽ xong, đến lúc bà tư ra viện, họ có thể dọn vào ở ngay. May mà ông Hai lên tiếng nói giúp, mọi người mới mau chóng đến.
Việt Phương vui mừng đến phát khóc, cô để đồ xuống rồi chạy đến chỗ ông nội. Một lát sau, cô đi đến chỗ Hiển vui vẻ nói:
- Nghe ông nội mình nói, mảnh đất này sẽ thuộc về nhà của bé An luôn, có đúng vậy không?
- Uhm, đất hơi nhỏ nên không có làm sổ được. Thế nhưng sẽ có giấy chứng nhận đất thuộc quyền sở hữu của họ - Hiển gật đầu đáp – Cứ yên tâm đi.
Sau đó, Hiển bàn giao lại mọi việc cho ông nội Việt Phương, anh phải quay lại xả làm việc. Anh nhìn Việt Phương như nhớ ra quên hỏi gì đó bèn hỏi:
- Mới đi đâu về thế. Tối nay có đến căn chòi không?
- Có chứ – Việt Phương cố cười gật đầu đáp.
- Lần này xem ra công việc khá tốt, mình chẳng thấy Thảo ca thán gì nữa, cũng mừng cho bạn ấy – Hiển bèn nói tiếp.
Việt Phương cắn môi, khi nghĩ đến chỗ Thảo làm chính là công ty của Thiên Phong. Nhưng dù sao đó cũng là công việc của bạn, cô nên vui mừng cho bạn, bèn gật đầu.
Đến chiều tối, Việt Phương đi bộ ra căn nhà chòi, cô không ngờ lại chạm mặt Thiên Phong, anh đang đứng trầm ngâm nhìn từng cơn sóng nước bị gió làm lay động, dáng vẻ anh trầm tư lại cuốn hút người nhìn vô cùng. Việt Phương cắn nhẹ môi, quyết định bước qua anh, xem như chưa từng thấy.
Thế nhưng, bước chân cô dù nhẹ đến đâu, vẫn bị Thiên Phong nghe thấy. Anh quay người lại, Việt Phương và anh chạm ánh mắt nhau. Việt Phương đanh mặt, răng vẫn cắn nhẹ môi, thói độ hờn dỗi quay mặt không thèm nhìn Thiên Phong, tiếp tục bước đi.
Thiên Phong chỉ là cảm thấy tâm tư buồn phiền, anh muốn ra ngoài thoáng hít thở không khí, nhìn ngắm mặt hồ bình lặng, để gió đồng thổi mát, xua tan tâm trạng phiền não của mình. Anh nghĩ sẽ không gặp Việt Phương một thời gian, không ngờ lại chạm mặt cô nhanh như thế. Cô không biết vẻ mặt giận dỗi của cô lại khiến trái tim Thiên Phong lạc nhịp, vẻ mặt đáng yêu vô cùng.
Việt Phương đi được một đoạn thì dừng lại, cô bực mình quay lại trừng mắt nhìn anh hỏi:
- Sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT