Việt Phương tròn mắt có chút tức giận khi nghe Thiên Phong đáp như thế, cô hùng hổ bước đến gần Thiên Phong hơn, mặt đối mặt với anh, vẻ mặt cô đầy sự chán ghét lẫn tức giận nói:
- Anh làm mất tập bản thảo rồi đúng không?
- Tôi không làm mất nó – Thiên Phong lắc đầu khẽ đáp.
- Vậy thì mau trả lại tôi.
- Tôi đã nói hiện tại bây giờ tôi không trả được.
- Vì sao? Vì sao lại không thể trả cho tôi chứ. Anh nghĩ mình là ai hả, có thể ở đây anh là sếp của mọi người, anh ra lệnh này lệnh nọ bắt mọi người phải tuân theo, hay cho dù anh là người tài trợ cho trường đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến tôi, anh không có quyền độc chiếm tài sản của người khác. Càng không có lí do để anh giữ đồ vật của tôi, tôi làm người giúp việc cho anh bao nhiêu đó cũng đủ rồi. Nếu anh muốn tôi nấu cơm cho anh ăn, tôi sẽ nấu, chỉ cần anh trả lại cho tôi tập bản thảo. Tôi lấy danh dự ra có thể đảm bảo tôi sẽ không nuốt lời, càng không lừa gạt anh - Việt Phương cố lấy giọng ôn hòa nhất để thuyết phục Thiên Phong, nhưng là ánh mắt cô chứa đầy sự kiên quyết phải lấy lại cho bằng được.
Trước ánh mắt dữ dội của Việt Phương, Thiên Phong có chút e ngại, anh thở dài nhìn cô trầm ngâm. Không biết nên trả lời cô thế nào.
Tập bản thảo đó đúng là nét vẽ do anh vẽ, chữ ký cũng là của anh, chứng minh anh là chủ nhân của nó.
Chỉ là tập bản thảo đó, anh rõ ràng là vẽ khung cảnh ở nơi này. Nhưng ba mẹ đã nói rằng, anh chưa từng về quê bao giờ cả. Vậy thì nhưng bức vẽ đó từ đâu mà có, và anh đã gặp Việt Tình như thế nào? Anh tặng cô tập bản thảo mình vẽ Vì sao cảm giác giữ bức tranh và cảm giác với cô ấy lại khác biệt nhiều đến thế?
Tập bản thảo chính là đầu mối của mọi việc, có lẽ nó sẽ giúp anh lấy lại một phần ký ức bị đánh mất của mình.
- Tôi giữ tập bản thảo không phải vì lí do đó – Thiên Phong đứng dậy nghiêm túc đáp. Thân hình anh rất cao, gần như áp đảo Việt Phương, khiến cô phải lùi lại vài bước.
- Tôi không hiểu lí do của anh là gì, tóm lại là anh mau chóng trả lại cho tôi – Việt Phương bực bội với kiểu cách nói chuyện lòng vòng của Thiên Phong - Làm ơn để vật về cố chủ.
Thiên Phong nghe Việt Phương nói như thế, anh khẽ cười nhạt, khóe môi nhếch lên đầy sự cười nhạo nhìn Việt Phương.
- Nếu nói vật về cố chủ thì tôi càng không thể trả cho em, tập bản thảo này vốn đâu phải của em.
Việt Phương tái mặt, cô nhìn Thiên Phong với ánh mắt oán ghét, cô không hiểu anh là đang chơi trò gì, cô không nghĩ anh thuộc típ người đùa dai, càng không thấy sự trêu đùa qua ánh mắt của anh, nhưng vì sao anh cứ khăng khăng muốn giữ một thứ không thuộc về mình như thế.
Cô khẽ nhắm mắt rồi mở mắt cố kìm cảm xúc trong lòng mình nở một nụ cười nhạt đầy chế nhạo:
- Anh nói cứ như thể anh là chủ nhân của nó vậy.
- Anh đúng là….
Việt Tình nãy giờ bị cái nhìn của Thiên Phong làm hoảng hốt. Nghe đối thoại của Thiên Phong và Việt Phương gần như sắp bóc trần một phần sự thật đang bị cô che dấu. Cô vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô sợ sự việc tiếp tục truy cứu thì việc cô lấy bức tranh đó sẽ bại lộ.
- Đủ rồi, Việt Phương, em nghĩ đây là đâu hả, em nghĩ đây là nơi em có thể tùy tiện bước vào rồi tùy tiện đòi trả cái này cái kia sao. Đây dù sao cũng là công ty của chị đang làm, dù cho em và Jony có việc gì thì cũng nên về nhà mà nói, đừng có ở đây mà gây rối. Nếu không nghĩ tình chúng ta là chị em, chị đã gọi bảo vệ đuổi em đi từ lâu rồi.
Việt Phương mím môi đưa mắt nhìn Việt Tình đang nổi giận, cô cúi mặt đứng thần người ra. Cô cũng biết mình sai rồi, chỉ là cô quá lo lắng việc để mất tập bản thảo, nó làm ruột gan cô như bị thêu cháy, cháy đến nỗi não cũng mất đi lý trí mà không còn kiểm soát được tính tình của mình. Hơn nữa thái độ bất hợp tác của Thiên Phong khiến cô càng tức giận hơn.
- Xin lỗi, em…
Cô không biết phải nói thế nào, cô thấy xấu hổ và sợ hãi.
Việt Phương không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác không thể đối mặt khi ở bên Việt Tình. Tình cảm của hai người đáng lý phải giống như những chị em sinh đôi khác: thân thiết, thấu hiểu nhau, cùng suy nghĩ, cùng tình cảm…nhưng hai người thì hoàn toàn trái ngược với nhau, hai người không có sự đồng cảm với nhau, hờ hững, lạnh lùng và xa cách….thậm chí Việt Phương cảm thấy Việt Tình còn thua xa tình cảm của cô với Thảo, và Thắm, hai người họ mới là chị em gái thân thiết của cô.
Bảo nghe Thiên Phong nói “ Anh đúng là….” thì tim co thắt đầy sợ hãi, bởi anh biết những lời tiếp theo sau của Thiên Phong là gì. Thiên Phong sẽ nói rằng:” Anh đúng chủ nhân của tập bản thảo đó “ và cái tên Thiên Phong cũng sẽ từ đó mà lộ ra.
Tuy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, nhưng niềm đam mê hội họa của Thiên Phong không hề giảm và tài năng của anh cũng không mất đi. Khi nhìn thấy Thiên Phong cầm cây cọ vẽ sau khoảng thời gian dài hồi phục, lòng Bảo trở nên hỗn độn vô cùng. Anh thà Thiên Phong cứ mất trí nhớ như vậy để anh mãi mãi có thể ghét Thiên Phong, mãi mãi là hai người xa lạ.
Khi Thiên Phong cầm cọ, Bảo thấy một Thiên Phong ân cần dạy mình học, thấy một người anh hiền hậu, một Thiên Phong mà anh chẳng thể nào ghét bỏ được.
Cho nên nét vẽ và chữ ký của Thiên Phong chẳng hề khác biệt năm xưa tí nào hết. Chỉ cần nhìn sơ thôi, Thiên Phong cũng có thể khẳng định tập bản thảo của mình, và anh biết Thiên Phong không vô lí khi kiên quyết không chấp nhận trả cho Việt Phương tập bản thảo.
Lòng bảo càng lúc càng lo lắng và sợ hãi vô cùng, Bảo định lên tiếng ngăn không cho Thiên Phong nói tiếp. Cũng may Việt Tình đã lên tiếng trước.
- Angela nói đúng đó, chúng ta đừng nên làm rộn lên như thế. Tụi mình về nhà trước đi, có gì từ từ nói – Bảo lên tiếng phụ họa cho Việt Tình ngay lập tức.
Việt Phương không nói thêm lời nào, cô cúi đầu quay lưng đi ra ngoài, Bảo vội vàng đuổi theo cô.
- Nè, cậu đang chơi trò gì thế - Hoàng Tuấn lúc này đứng gần Thiên Phong bèn đẩy vải anh đùa cợt.
Thiên Phong nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Cậu ra ngòai trước đi, mình có chút chuyện nói với Angela.
Hoàng Tuấn thấy sắc mặt Thiên Phong như thế, cũng biết sự việc có phần nghiêm trọng, anh không còn vẻ đùa cợt nữa mà lặng lẽ thu dọn giấy tờ của mình rồi ra ngoài. Trước khi đi, anh khẽ liếc nhìn Việt Tình một cái, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm.
Thấy Hoàng Tuấn đã đi khỏi, Việt Tình liền bước đến ôm chầm lấy Thiên Phong từ phía sau, cô tỏ vẻ ăn năn nói:
- Thiên Phong! Xin lỗi anh, em gái em thật là không nên làm thế. Coi như nể mặt em mà bỏ qua cho em ấy nha. Dù sao em ấy là em gái em thì cũng xem như là em gái anh, hy vọng anh bỏ qua chuyện lần này.
Trước lời nói có phần nhõng nhẽo của Việt Tình, Thiên Phong hơi cau mày, dạo gần đây Việt Tình thường hay giống các cô tiểu thư thích nhõng nhẽo rồi. Anh cực kì dị ứng với lọai con gái này.
Thiên Phong nắm lấy tay của Việt Tình đang đặt quanh cổ mình kéo ra, anh đứng dậy nhìn Việt Tình nghiêm mặt hỏi:
- Có phải em đã lấy bức tranh đó hay không?
- Em không hiểu anh nói gì? - Việt Tình đanh mặt ngẩng đầu nhìn Thiên Phong tỏ vẻ uất ức - Chuyện của anh và em gái em, sao lại đổ cho em. Bức tranh đó là gì, thậm chí em còn không thấy mặt nữa. Làm sao có chuyện em lấy nó, mà em lấy nó để làm gì cơ chứ?
- Bức tranh hai đứa bé, trong đó là hình em với hình một cậu bé trai. An phát hiện mất nó hôm em đến - Thiên Phong đưa mắt quan sát sắc mặt của Việt Tình, anh cũng không chắc chắn là Việt Tình đã lấy nó.
- Anh mất bức tranh thì nghi ngờ em, lẽ nào con người em tệ bạc đến mức phải ăn cắp một bức tranh hay sao? sao anh có thể nghi ngờ em như thế chứ? Chỉ là một bức tranh thôi mà, sao anh lại chất vấn em, bức tranh đó quan trọng đến mức đó à, quan trọng hơn em sao? Anh có xem em là bạn gái anh hay không? - Việt Tình rưng rưng nước mắt nhìn Thiên phong, giọng đầy oán trách.
Thấy Việt Tình khóc, Thiên Phong thở dài, anh đưa tay kéo cô vào lòng dỗ dành:
- Được rồi đừng khóc nữa, là anh sai. Anh xin lỗi. Chỉ là bức tranh đó Việt Phương để ở nhà anh, giờ nó mất rồi, anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm tìm nó mà thôi.
Việt Tình dựa vào vai Thiên Phong, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh và nói:
- Con bé Việt Phương này tính tình xưa nay đều thế đó. Cứ thích làm gì thì làm, nhưng rất xem trọng mấy bức vẽ của nó. Bức tranh bị mất nó nhất thời kịch động mà thôi. Lát nữa em về khuyên nhủ con bé để nó bỏ qua cái vụ bức tranh, anh không cần lo nghĩ đâu.
- Chuyện này để sau tính đi, em ra ngoài trước bảo Hoàng Tuấn chuẩn bị xe đi, anh thu xếp tài liệu xong chúng ta cùng ăn cơm, trễ lắm rồi - Thiên Phong đẩy Việt Tình ra khỏi người mình.
Việt Tình có chút thất vọng nhưng cũng gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài tìm Hoàng Tuấn.
Cô vừa đi ra ngoài đã bắt gặp Hoàng Tuấn đang đứng hút thuốc, dáng vẻ anh rất trầm ngâm như có nhiều tâm sự. Việt Tình đi đến vỗ vai Hoàng Tuấn:
- Mike, Jony bảo anh lấy xe đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.
- Jony đâu? - Hoàng Tuấn quay đầu nhìn sau lưng Việt Tình hỏi.
- Anh ấy thu xếp tài liệu một chút rồi ra ngay - Việt Tình vui vẻ đáp mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của Hoàng Tuấn.
Dí mẫu thuốc lá vào cái đựng rác bằng inox, Hoàng Tuấn kéo tay Việt Tình lôi đi thật nhanh vào trong phòng làm việc của mình đóng sầm cửa lại.
- Nè! Anh làm gì vậy hả?
Việt Tình lấy làm khó hiểu trước hành động đó của Hoàng Tuấn, cô khó chịu quát lên. Nhưng Hoàng Tuấn vẫn nhất quyết giữ chặt tay cô không cho rời đi. Hoàng Tuấn nghiêm mặt, anh nhìn Việt Tình bằng ánh mắt đầy khó hiểu hỏi:
- Tại sao em làm vậy?
- Em đã làm gì? Anh đang làm em bực mình đó - Việt Tình vung tay ra khỏi tay Hoàng Tuấn trừng mắt nhìn anh rồi quay lưng định đi ra ngoài, Hoàng Tuấn không giống Thiên Phong, anh quan sát kỹ chứ không vô tình như Thiên Phong.
- Là em lấy bức tranh đó đi - Hoàng Tuấn nhìn theo dáng Việt Tình buông ra lời khẳng định chắc nịch.
Việt Tình nghe giọng nói đầy sự khẳng định của Hoàng Tuấn, cô khẽ run nhẹ, nhưng rất nhanh cảm giác sợ hãi khi bị phát giác của cô nhanh chóng được dẹp bỏ, Việt Tình đanh mặt quay lại nhìn Hoàng Tuấn, ánh mắt cô đầy tức giận nói:
- Anh đừng ăn nói hồ đồ.
- Anh ăn nói hồ đồ - Hoàng Tuấn bật cười rồi mới nhìn Việt Tình bằng ánh mắt giễu cợt - Hôm trước, anh vào phòng tìm em, anh đã nhìn thấy bức tranh đó nằm trong sọt rác. Thật ra anh sẽ không để ý đến nó nếu như không vô tình lướt qua và nhìn thấy cái chữ ký của em gái em - Việt Phương. Chính vì tò mò mà anh đã giở bức tranh ra xem, đó là bức tranh hai cô cậu bé, cậu bé chính là Thiên Phong, còn cô bé đó.....
Hoàng Tuấn nhìn thẳng vào mắt Việt Tình sau đó chậm rãi buông ra mấy lời:
- Em có biết vì sao Jony lại chọn em làm bạn gái hay không?
Sắc mặt Việt Tình đang sa sầm, nghe Hoàng Tuấn hỏi thì tái xanh, môi khẽ run. Cô gần như đứng không vững, bước lùi vài bước dựa lưng vào cánh cửa phái sau:
- Vậy là em đã biết vì sao Jony chọn em. Vậy xem ra đúng như anh đã suy đoán, cô bé gái đó không phải là em.
Mặt Việt Tình đầy hoảng hốt nhìn Hoàng Tuấn ngân ngấn nước mắt, cô sụp xuống đất nói trong nghẹn ngào:
- Em yêu anh ấy. Em đã tưởng mình may mắn được anh ấy chấp nhận. Không ngờ...
- Được rồi - Hoàng Tuấn thở dài bước đến đỡ cô dậy - Anh sẽ không nói chuyện bức tranh ra. Nhưng Jony không phải đồ ngốc, cậu ấy rồi cũng biết được chuyện này đến lúc đó...
Việt Tình chụp lấy tay Hoàng Tuấn, cô nhìn anh cầu xin:
- Chỉ cần anh giúp em giấu kín chuyện này, những chuyện sau này em sẽ giải quyết. Trước mắt anh hãy nói với Jony chuyển em về đây làm việc đi, có được không?
- Anh hứa, anh sẽ không nói ra. Còn chuyện có chuyển về đây được hay không thì phải xem Jony nói sao đã. Chúng ta đi thôi kẻo Jony chờ lâu.
Việt Tình gật đầu, cô lau đi nước mắt của mình, hít thật sâu rồi mở cửa đi ra làm như không có chuyện gì. Hoàng Tuấn thở dài nhìn theo Việt Tình:" Quả nhiên mình đoán không sai, hai người họ là chị em sinh đôi"
Bảo kéo tay Việt Phương rời đi thật nhanh, trong lòng Bảo từ giây phút Thiên Phong muốn nói tên ra, Bảo biết anh đã không còn thời gian để mà im lặng nữa rồi. Nếu không thổ lộ với Việt Phương ngay bây giờ, thì trái tim cô sẽ mau chóng bị cướp mất.
Bảo lôi Việt Phương rời đi thật nhanh, Việt Phương bị Bảo nắm tay đau, cô vội giữ tay Bảo kêu khẽ:
- Mình tự đi được.
Việt Phương vung tay ra khỏi tay Bảo, cổ tay bị Bảo nắm chặt đã hiện lên vết hằn đỏ nhạt, cô nắm cổ tay mình xoa xoa, mắt nhìn Bảo có ý trách cứ. Bảo biết mình hơi mạnh tay, anh nhăn mặt hối lỗi, nhìn Việt Phương khẽ nói:
- Để mình dẫn xe ra giúp Phương.
Bảo nhận chìa khóa từ tay Việt Phương rồi đi vào bên trong, vừa dắt xe Việt Phương vừa suy nghĩ, không biết nên mở lời với Việt Phương từ đâu. Cuối cùng khi Bảo đem xe ra, thấy Việt Phương đứng trầm ngâm vẻ nghĩ ngợi, ánh mắt cô hơi ngẩng lên nhìn về phía trên lầu 5, nơi mà lúc nãy họ được đưa lên. Tay anh xiết chặt hai tay cầm của xe nhiều hơn, tiếng thắng xe khiến Việt Phương giật mình quay đầu lại.
- Về thôi – Việt Phương đón xe từ tay Bảo, cô ngồi lên xe rồi chờ Bảo đem xe mình ra rồi cùng về.
Bảo chạy theo xe Việt Phương, được một lúc, anh quyết định vượt lên ngăn xe Việt Phương lại nhìn cô và nói:
- Tụi mình ghé một quán nước nào đó đi, mình có chuyện muốn nói với Phương
Bảo nói xong tăng ga chạy lên phái trước bỏ lại cái nhìn ngơ ngác của Việt Phương, cô miễn cưỡng chạy xe theo sau Bảo.
Cả hai cuối cùng cũng vào một quán nước gần đó, tuy là chọn đại trên đường, nhưng cái quán này cũng thật là khang trang, trang trí rất đẹp và thơ mộng, có đài phun nước, có cầu bắng qua một cái hồ bên dưới đầy cá, xung quanh cây kiểng rất đẹp, bàn ghế cũng khá bắt mắt. Các trang trí nhiều như thế, ắt hẳn túi tiền của người vào đây phải bỏ ra cũng không ít. Việt Phương nhìn mấy cái quán như vậy thì nhún người thở dài, cô thật sự muốn kéo Bảo đi ra nhưng cũng thấy hơi ngại vì Bảo đã chạy thẳng vào đây rồi không lẽ lại chạy trở ra, cho nên cô đành âm thầm vào theo.
Hai người chọn một góc khuất vắng người mới ngồi xuống, sau khi gọi nước xong, thấy Bảo vẫn im lặng như chứa nhiều tâm sự, Việt Phương chau mày hơi cúi đầu nhìn vào mắt Bảo hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy Bảo?
Bảo nghe Việt Phương hỏi, anh ngẩng đầu nhìn sâu vào ánh mắt của Việt Phương, tay anh chồm sang khẽ nắm lấy bàn tay của Việt Phương đang đặt trên bàn. Việt Phương sửng sốt trước hành động của Bảo, cô ngây người nhìn Bảo muốn rút tay lại nhưng bị Bảo nắm chặt.
Việt Phương thoáng thấy trong đôi mắt của Bảo một cảm xúc mãnh liệt, trái tim cô run lên, nhưng ngón tay nằm trong tay Bảo bất động không thể nhúch nhích thêm nữa đành để mặc Bảo nắm giữ. Cô không phải là đồ ngốc, cũng không phải là vô cảm đến nỗi không cảm nhận được những ánh mắt tinh tế đầy cảm xúc của Bảo dành ình, nhưng cô chưa sẵn sàng để chấp nhận nó, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận thứ tình cảm này.
Cô vẫn chỉ xem Bảo là một người bạn thân thiết từ hồi nhỏ, chưa bao giờ xem Bảo là người đàn ông trong cuộc đời mình. Cô cắn nhẹ môi cúi gầm mặt né tránh ánh mắt trầm bổng của Bảo đang chiếu lên mình. Tay cô vẫn không rút ra khỏi tay Bảo.
Thật lâu…thật lâu….
Bảo thả tay Việt Phương ra sau đó là một tiếng thở dài:
- Xem ra Phương đã biết tình cảm của mình dành cho Phương từ lâu rồi.
Việt Phương vẫn cúi đầu im lặng, cô không biết nên trả lời Bảo thế nào, cô cũng không thể đối mặt với ánh mắt thất vọng và buồn bã của Bảo.
- Bao lâu?
- Cái gì? – Việt Phương khẽ hỏi lại.
- Phương biết Bảo thích Phương từ bao lâu rồi?
- Cái này….lâu lắm rồi…
Bảo thở dài một cái, hóa ra Việt Phương đã biết tình cảm của anh, nhưng cô chọn cách giả vờ không biết để vẫn vui vẻ bên anh như một người bạn, điều đó chứng tỏ, tình cảm của Việt Phương dành cho anh chỉ đặt trên còn đường tình bạn song song mà thôi, không thể nào chung một con đường được.
Đau đớn và buồn bã
Ánh mắt Bảo nhìn Việt Phương kiềm nén nội buồn hỏi:
- Trong lòng Phương đã có người khác?
Việt Phương lắc đầu thay cho lời đáp.
- Thiên Phong thì sao? Có phải Phương vẫn còn nghĩ đến anh ấy hay không?
Việt Phương gnhe Bảo nhắc đến Thiên Phong với giọng đầy cứng nhắc, cô ngẩng đầu lên nhìn Bảo, cô mím môi một cái rồi mới đáp:
- Mình đã nói Thiên Phong chỉ là một hồi ức đẹp, vả lại lúc đó gặp anh ấy, chúng ta còn rất nhỏ, đã biết thế nào là yêu đâu. Thiên Phong chỉ giống như cây kẹo ngọt mà lần đầu tiên chúng ta nếm trong đời, dù sau này có ăn thêm bao cây kẹo ngọt ngon hơn nữa, nhưng chẳng ai quên đi được vị kẹo ngọt đầu tiên mà mình được nếm thử. Bảo thì sao, lẽ nào hồi ức về Thiên Phong đã bị Bảo chôn vùi từ lâu rồi hay sao?
- Không! Hồi ức đó mình vẫn giữ trong lòng, chỉ là…- Bảo lúng túng đáp, nhưng sau đó anh nhìn thẳng vào Việt Phương, lần nữa nắm tay cô và đưa ra yêu cầu của mình, quyết tâm đem hết nỗi niềm của bản thân ra – Tình cảm của mình với Phương không phải chỉ là ngày một ngày hai, từ cái ngày Phương ình trái bắp luộc lúc mình đói lã, mình đã xem Phương là người bạn quý nhất trên đời này của mình. Bao nhiêu năm qua, dù mình ở bên mỹ, nhưng chưa bao giờ mình quên Phương, mỗi khi mình về mình đều âm thầm đến thăm Phương, nhưng mình chỉ có thể âm thầm lán lút nhìn Phương mà thôi. Mình đã quyết tâm rất nhiều mới trở về đây để đối diện với Phương và thổ lộ điều này. Mình sẽ không bỏ cuộc dù có chuyện gì xảy ra, mình sẽ dùng sự chân thành của mình để Phương thấy được tình cảm của mình dành cho Phương. Chỉ khi nào Phương thật sự không thể chấp nhận được thi mình sẽ buông tay. Từ giờ đến lúc đó hãy ình cơ hội.
Việt Phương nhìn Bảo, ánh mắt hai người nhìn nhau, cảm giác trong lòng là một khoảng trống trải mênh mông trả dài những đầy gió bão.
Một chàng trai mang tấm lòng chân thành ra bày tỏ với cô, không phải là lời bày tỏ xa hoa như nhưng người con trai khác, cũng không trực tiếp nói yêu cô, nhưng lại khiến cô cảm động, cảm động từ sự chân thành, qua giọng nói và ánh mắt.
Nói cô không có tình cảm là nói dối, chỉ là cái tình cảm này vẫn mơ hồ chưa xác định rõ. Nếu như cô cho Bảo cơ hội thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT