Hôm nay Bảo ăn bận rất nghiêm túc chạy xe đến trước nhà Việt Phương chờ cô. Việt Phương đã giúp anh nộp đơn xin việc lên thầy hiệu trưởng và đã được thầy chấp thuận, dù sao thầy hiệu trưởng vẫn quan tâm đến vấn đề nâng cao kiến thức cho học sinh được tốt hơn. Tuy rằng Bảo không phải là giáo viên chính thức trong trường, nhưng anh thích việc dạy học này và rất vui vì có dịp thực hiện ước mơ hồi nhỏ của mình.
Việt Phương từ nhà Thiên Phong về, thấy một bóng dáng với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen trông rất lịch lãm, cô có chút bất ngờ vô cùng.
- Bảo – Cô chậm rãi gọi, dù xác định dáng người đó là Bảo nhưng cô vẫn e dè không dám gọi lớn.
- Về rồi sao – Bảo quay lại nhìn Việt Phương nở nụ cười thật tươi với hàm răng trắng,, trông anh hôm nay càng điển trai hơn bao giờ hết.
Việt Phương hơi sững người khi nhìn trực diện Bảo, anh hôm nay thật là khác, nghiêm túc, đạo mạo đúng bản chất tác phong của một người thầy, cũng lịch lãm phong độ như một quý ông.
- Sao vậy. Trông mình kì lạ lắm à? – Bảo gãi gãi đầu nhìn Việt Phương hỏi.
- Không. Chẳng qua là bị sức hấp dẫn của Bảo làm cuốn hút thôi. Ở trường vẫn còn nhiều giáo viên độc thân, Bảo coi chừng sẽ bị họ bắt cóc đó – Việt Phương bật cười lắc đầu hóm hĩnh đáp.
- Vậy còn Phương thì sao? Phương có nằm trong số giáo viên độc thân đó không? – Bảo nhìn cô chăm chú hỏi, ánh mắt như chờ đợi.
Việt Phương hơi bối rối trước ánh mắt của Bảo, nhưng cô cho rằng Bảo cũng đang đùa với mình nên đáp:
- Tất nhiên mình cũng nằm trong số đó rồi, nhưng mình chỉ dám âm thầm ngượng một thôi. Bảo không biết mấy chị trong đó ghê gớm đến thế nào đâu, mình sợ là bản thân bị xé xác mất thôi.
Bảo bật cười trước vẻ so vai rụt cổ lè lưỡi của Việt Phương:
- Vậy xem ra mình phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được.
- Chờ mình một chút, mình vào thay đồ rồi ra ngay – Việt Phương cũng khẽ cười nói rồi nhanh chóng đi vào nhà thay đồ chuẩn bị đến trường
- Ừ, mình sẽ chờ.
Bảo nhìn theo dáng Việt Phương đi vào nhà, trong lòng ngập tràn yêu thương. Trái tim anh cứ đập rộn ràng khi nhìn thấy cô, nhưng nó vẫn chưa dũng cảm để thú nhận tình yêu của nó.
Sẽ có một ngày, một ngày nó đủ dũng cảm đến trước mặt cô và tõ tình với cô.
Đúng như Việt Phương bảo, giáo viên trong trường tuy số người độc thân không nhiều, nhưng cũng đủ để Bảo dở khóc, dỡ cười.
Trong buổi trưa giờ ra chơi, mọi người ngồi ở phòng giáo viên mỗi người một câu trêu đùa Bảo.
- Thật sự còn trẻ thế ư? Nhưng không sao, bây giờ đang chuộng mốt tình chị em. Chúng ta cứ làm một cặp đi ọi người ghen tị chơi – Cô Vân, giáo viên bộ môn toán, về trường trước Việt Phương hai năm, nghe nói đã chia tay người yêu hơn nữa năm vì anh chàng người yêu phải về quê làm việc.
- Này, sao lại thế, phải xếp hàng, có lớn có sau chứ. Chị đây lớn hơn em lại là người phụ trách về Đoàn, Bảo ít ra phải để chị kiểm duyệt xem có ** tư chất làm đàn ông hay không đã – Cô Hà, giáo viên môn Sinh, đã 28 tuổi sắp làm đám cưới nhưng vẫn thích đùa giỡn với mọi người.
- Cô Hà này, cô kiểm tra như thế nào? Đừng có hại đời trai của em nó đấy – CÔ Thu, giáo viên bộ môn địa đã hơn 40 tuổi nghe thấy thế bèn lên tiếng trêu đùa.
- Sao chị có thể nghi ngờ em như thế? Em chỉ là muốn hy sinh vì tập thể thôi mà…
Lời qua tiếng lại mọi người cười rộ cả lên.
Cộng thêm lời của thầy hiệu trưởng trước khi đi, giống như sự cho phép ngầm, Bảo thật chẳng khác nào thỏ lạc vào hang sói:
- Rất hoan nghênh chị em phụ nữ chúng ta đón tiếp thầy Bảo chu đáo.
Bảo thì chẳng dám hó hé lấy một lời, chỉ biết ngồi im nhe răng cười trước lời trêu của mấy chị mà thôi. Anh thật không ngờ, gíao viên bây giờ bạo dạn đến thế.
Bảo đưa mắt nhìn Việt Phương cầu cứu, nhưng cô cúi đầu uống trà giả vờ như không thấy. Cô đâu ngu dại gì mà xen vào, các chị mà không trêu Bảo thì sẽ quay sang trêu ghẹo cô mà thôi.
Bảo đành khổ sở cố cười trả lời câu hỏi cùng sự trêu ghẹo của mọi người mà thôi.
Việt Phương nhìn vẻ khổ sở của Bảo, cười mà như mếu thì không khỏi nhịn cười, cô cười đến ra cả nước mắt trước sự trêu ghẹo của mọi người dành cho Bảo. Bảo thật đáng thương.
Mãi cho đến khi ra về, Bảo mới cảm thấy cuộc sống của mình thảnh thơi hơn.
Bảo đi bên cạnh Việt Phương mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, Việt Phương thấy thế không nhịn được cười, lại phá ra cười nắc nẻ.
- Phương còn dám cười, thấy chết mà không chịu cứu vậy mà bảo là bạn bè.
- Bảo không nghe câu: Bạn bè là khi ta sắp ngã, nó xô thêm cho ngã luôn hay sao? Hơn nữa, mình đâu ngu dại gì nhảy vào cho sói ăn thịt luôn cả mình cơ chứ - Việt Phương cố nhịn cười đáp.
- Haiz, nếu còn thế này nữa, cỏ lẽ mình sẽ không còn xương để gậm mất – Bảo thở dài than thầm- Mình không ngờ giáo viên trường mình lại bảo dạn đến thế.
- Đừng lo, mấy chị ấy muốn nhai xương Bảo cũng phải mất thời gian rất dài mới nhai xong, đến lúc đó Bảo cũng đã quen rồi. Mấy chị ấy chẳng qua là trêu chọc cho vui thôi mà. Đừng nhìn họ khi đứng lớp đầy nghiêm túc mà nghĩ là họ khô khan và dữ dằn, đó chỉ là bề ngoài để học sinh ngoan ngoãn thôi. CHứ mọi người đều tốt bụng, vui vẻ cởi mở cả. Họ làm thế để Bảo không cảm giác ngại ngùng và dễ hòa nhập hơn mà thôi.
- Xem ra, Phương cũng chịu không ít khổ sở khi vào đây đúng không? – Bảo nhìn Việt Phương cười cười hỏi, hy vọng có người cũng từng chung cảnh ngộ với mình – Cho nên mới có nhiều kinh nghiệm như thế.
- Đương nhiên rồi. Mình còn thê thảm hơn Bảo nữa kìa. Dù sao Bảo cũng là đàn ông nên chẳng ai đùa quá trớn hết, mình bị mấy chỉ ấy làm đỏ cả mặt hết luôn. Có người còn lôi mình ra truyền thụ đủ thứ kinh nghiệm từ việc cua trai, tìm chồng rồi cả mấy chuyện bây bạ kia nữa. Cứ chiều là lại bị mấy chị lôi đi giới thiệu làm quen, mình khóc không ra nước mắt ý chứ.
Bảo nghe Việt Phương kể, anh cũng ôm bụng cười, cảm thấy số mình vậy là còn may mắn rất nhiều.
- Thật là may mắn – Bảo vuột miệng nói.
- Đương nhiên là Bảo may mắn rồi – Việt Phương cho rằng Bảo vui vì anh may mắn hơn cô.
Nhưng trong lòng Bảo cảm thấy may mắn là bởi vì Việt Phương không chọn ai trong số mấy người được làm mai đó.
Hai người định cùng nhau ra về thì Việt Phương thấy một người đang đứng bên cửa xe, vẫn là áo sơ mi đầy lịch sự và quyến rũ như thường lệ đang đứng chờ cô.
Anh đang chăm chú nhìn tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt chăm chú của anh lần đầu Việt Phương nhìn thấy, cô cảm thấy vẻ mặt của anh thế này rất thu hút.
Thấy cô bước ra, Thiên Phong bèn đứng thẳng dậy, gập phần tài liệu đang đọc dở lại chậm rãi bước về phía cô.
Bảo lúc này cũng đưa xe ra tới, anh đang định bảo việt Phương lên xe thì nhìn thấy Thiên Phong. Bảo thoáng giật mình mắt không rời khỏi Thiên Phong
Thiên Phong cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Bảo.
Cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Thiên Phong hơi bất ngờ khi nhìn thấy Bảo ở đây, nhất là khi anh chưa từng thấy Bảo ăn bận như thế bao giờ. Thật sự là hoàn toàn khác biệt với tính cách thường thấy của Bảo.
Bảo đanh mặt khi nhìn thấy Thiên Phong, thật sự là anh vẫn chưa mong muốn giáp mặt với Thiên Phong vào thời điểm này, thời điểm mà anh vẫn chưa đủ dũng cảm để ngõ lời cùng Việt Phương.
Cả hai đứng nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp, nhưng chẳng ai lên tiếng trước cả.
Việt Phương cảm thấy hai người này hơi lạ, cô khẽ tằng hắng một cái rồi lên tiếng hỏi Thiên Phong:
- Anh đến tìm em hay đến vì công việc.
- Không có gì, chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi. Công việc kết thúc sớm nên định về nhà – Thiên Phong hờ hững đáp, ánh mắt rời khỏi Bảo chuyển sang Việt Phương.
Việt Phương gnhe anh nói, cô mím môi lườm anh, ngụ ý của anh quá rõ ràng, về nhà vào giờ trưa và đến trường tìm cô, chẳng phải là ý bảo cô về nhà làm osin miễn phí cho anh nữa hay sao. Việt Phương không khỏi mắng thầm trong bụng, không ngờ bị Thiên Phong nhìn bằng ánh mắt như bắt quả tang, cô hơi chột dạ.
- Hai người quen nhau à? – Bảo giả vờ như không hề biết đến mối quan hệ của Việt Phương với Thiên Phong, tỏ vẻ ngạc nhiên hoi.
Việt Phương lập tức giới thiệu hai người để Thiên Phong dẹp bỏ cái ánh mắt nghi ngờ kia đi.
- Hai người làm quen đi. Đây là thầy giáo mới vào trường của tụi em, còn đây là Jony. Anh ấy là người tài trợ cho trường mình trong năm học này.
Cô nhích lại gần người của Bảo thì thầm vào tai Bảo mấy câu:
- Anh ta chính là cái tên biến thái lẫn hắc ám mà mình đã nói cho Bảo nghe đó.
“ Biến thái”, “ hắc ám”, Bảo không nghĩ Việt Phương lại dùng hai từ đó để miêu tả Thiên Phong, vừa nghe cũng phải phì cười đầy sự vui vẻ.
Thiên Phong trước giờ chưa từng thấy Bảo ở trước mặt mình cười như thế, anh bất giác nhìn Việt Phương, xem ra hai người bọn họ rất thân với nhau.
- Bây giờ anh phải về nhà luôn sao? – Việt Phương chán nản nhìn Thiên Phong hỏi.
- Uhm – Thiên Phong gật đầu.
- Xin lỗi, chúng tôi đã có hẹn cùng đi ăn cơm trưa với nhau rồi – Bảo nắm lấy cánh tay của Việt Phương nhìn Thiên Phong với ánh mắt khiêu khích vừa de dọa. Anh thật sự muốn Thiên Phong rời đi càng sớm càng tốt, anh không muốn Việt Phương biết rõ mối quan hệ của anh với Thiên Phong.
Việt Phương hơi bất ngờ khi nghe bảo nói như thế, hai người chẳng qua là về nhà cô ăn cơm mà thôi, nhưng gnhe cách nói của Bảo cứ như thể hai người họ hẹn hò với nhau. Nhưng Việt Phương nghĩ bảo chẳng qua là bất bình cho việc cô phải làm osin không công cho Thiên Phong mà thôi.
Thiên Phong thấy ánh mắt của Bảo, trong lòng có chút khó chịu, tuy trước giờ Bảo có khó chịu với anh, nhưng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó nhìn anh như thế. Trong lòng bỗng nhiên muốn đáp lại ánh mắt khiêu khích đó. Anh liền lên tiếng nói:
- Dù sao cũng là ăn cơm, sao chúng ta không cùng ăn. Dù sao hai anh em mình cũng chưa ăn chung với nhau bữa cơm nào từ lúc về Việt Nam. Sẵn đây ta làm một bữa cơm luôn đi.
Bảo cứng cả người, anh biết trước mọi việc thế nào cũng bị Thiên Phong nói ra mà thôi, càng muốn tránh thì càng bị nó bám theo. Vây giờ đã giáp mặt rồi thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi.
- Anh em…- Việt Phương tròn mắt hết nhìn Thiên Phong rồi nhìn Bảo.
- Theo ý anh đi, chúng ta về nhà anh ăn cơm – Bảo lập tức nhận lời mời của Thiên Phong – Anh về trước đi, tôi chở Việt Phương đi chợ một chút, dù sao anh đã nói là làm một bữa cơm gặp mặt mà, không thể làm qua loa được.
Nói xong, Bảo lôi Việt Phương còn đang trong tình trạng ngơ ngác lên xe của mình rồi chạy đi.
Thiên Phong nhìn theo chiếc xe gắn máy, cảm giác chơi vơi đầy khó chịu. Anh không biết vì sao, nhưng nhìn cảnh Bảo nắm tay Việt Phương đi một cách tự nhiên như thế thì trong lòng cảm thấy có chút bực bội.
Anh quay người lên xe lái xe về nhà.
Việt Phương ngồi ở sau xe của Bảo một lúc mới hoàn hồn lên tiếng hỏi:
- Sao Bảo với anh ta lại là anh em chứ?
- Chuyện này dài lắm. Mẹ mình kết hôn với ba anh ấy, nhưng mà…- Bảo lưỡng lựu không biết nên nói thế nào với Việt Phương, giải thích hay chỉ là nói sơ qua để cô hiểu, nhưng vẫn không để lộ ra người đó là Thiên Phong – Thật ra, anh ta từng gặp tai nạn và mất trí nhớ. Cho nên khi ba anh ta cưới mẹ mình, anh ta cứ tưởng mẹ mình là mẹ ruột của anh ấy. Và cho rằng mình là em ruột của anh ta. Ba dượng và mẹ đều không ình nói ra sự thật, cho nên sự việc cứ chìm trong im lặng như thế.
- Có chuyện như vậy sao? Mà mình thấy như thế cũng thật hay. Dù sao để anh ý nghĩ mọi người là ruột thịt còn hơn là dì ghẻ với con mẹ ghẻ, như thế khoảng cách sẽ xa lắm. Thế bao nhiêu năm qua, anh ấy đối xử với Bảo có tốt không?
Bảo im lặng không đáp khiến Việt Phương cũng cảm nhận được sự buồn bã và cô đơn trong những năm tháng sống dưới mái nhà kia. Cô biết Bảo căm giận mẹ của mình, và căm giận cả cái gia đình đã cướp mất mẹ của mình, khiến gia đình trở nên ly tan như thế.
- Được rồi. Bây giờ có công ăn việc làm rồi. Chỉ cần Bảo cố gắng, sau này Bảo sẽ có một gia đình hạnh phúc thuộc riêng về Bảo – Việt Phương bèn vỗ vai của Bảo an ủi và động viên – Đừng nhìn quá khứ nữa, hãy nghĩ đến tương lai
Bảo khẽ cười, trong lòng anh khẽ nói:” Tương lại đó, mình mong có Phương bên cạnh”
Việt Phương đứng giữa nhà bếp chau mày hết nhìn Bảo rồi nhìn Thiên Phong, hai người này nãy giờ giằng co với nhau trông khá là buồn cười, cứ như là hai đứa trẻ đang giành đồ chơi với nhau vậy.
Từ lúc cô và Bảo đi chợ về, vừa định mở cửa bước vào nhà, Thiên Phong đã ra đón, anh mở cửa nhà và giúp cô xách mấy túi hàng vừa đi chợ về trong sự ngơ ngác của Việt Phương. Việt Phương tròn mắt gần như không tin được vào mắt mình, bởi vì hôm nay Thiên Phong đột nhiên tốt đột xuất, đích thân anh mở cửa mà còn không sợ bị bẩn mà giúp cô đem đồ vào bếp như thế.
Nhớ mấy hôm trước đây, vì dù sao tiền đó cũng chẳng phải của mình, Việt Phương tha hồ đi chợ mua đồ mà chẳng buồn mặc cả, cô mua nhiều đồ để dành nấu cho cái tên khốn ăn. Về nhà thấy Thiên Phong đang đứng tập thể dục, cô nhờ anh giúp cô xách vào trong, Thiên Phong nhìn mấy bịch thịt vẫn còn dính đầy máu với ánh mắt ghê tợn, lắc đầu từ chối.
Thật sự lúc đó, Việt Phương bị anh chọc tức gần chết, xém chút nữa thôi là hộc cả máu, sống ở nông thôn quen rồi nên cô không thể ngờ mình có thể gặp một kẻ kỷ tính và mắc căn bệnh sợ vi khuẩn đến như thế. Cô thật sự khinh bỉ anh.
Bây giờ nhìn lại, thịt vẫn dính máu, vậy mà anh vẫn khăng khăng giữ lấy túi để xách vào bếp.
Việt Phương thật muốn lên tiếng hỏi:” Có phải anh đổi tính rồi không?” Nhưng cô thấy có vẻ không ổn lắm nên cuối cùng đành thôi.
Và bây giờ cô thấy Thiên phong thật sự là đổi tính rồi, bởi vì anh đang giành việc nhặt rau với Bảo, công việc mà từ trước đến giờ anh không hề nhúng tay vào.
- Anh từ trước đến giờ, có bao giờ lặt rau đâu, cứ lên nhà ngồi đi, em và Việt Phương làm là được rồi – Bảo ngăn Thiên Phong lại thẳng thắn bảo.
Việt Phương gật gật đầu thấy Bảo nói có lý.
- Không biết có thể học mà, để hai người làm mà anh ngồi chơi, vậy thì anh chẳng khác nào người tàn phế - Thiên Phong liền dùng lí lẽ biện minh.
Việt Phương thấy Thiên Phong nói cũng có lí.
Có điều, cô thấy lặt rau cũng không có gì đáng để học cả vì thật chất nó không có khó. Và lặt rau có thể hai người cùng làm mà, vì sao Bảo lại lại nhất quyết không cho Thiên Phong đụng tay vào.
Cô hết nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải, nhìn hai người họ giành qua giành lại cái rỗ nhau mà thấy phiền não vô cùng, cứ giằng co thế này đến bao giờ mới có thể lặt rau xong cơ chứ. Mà hai người này, ai cũng cao lớn cả, đứng vào trong căn bếp này thì khiến cho căn bếp thêm chật chội nhỏ bé.
Việt Phương nấu cơm cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô bực bội, tay cầm cái mui múc canh vẫn chưa kịp đảo, tay cầm lấy rổ rau mà hai người kia đang giành giật. Cô nhìn hai người họ quát lớn:
- Dẹp ngay. Cả hai biến hết khỏi đây cho tôi, không cần ai phải làm hết.
Thiên Phong và Bảo im lặng liếc mắt nhìn nhau, không ai bảo ai dám lên tiếng lời nào, cũng không nhúc nhích.
Việt Phương thấy hai người họ vẫn ngoan cố cầm chắt cái rỗ rau trong tay mình, không ai chịu buông tay hết, cô bèn dùng cái mui khỏ lên tay bọn họ một cái thật mạnh.
Thiên Phong và bảo bị đánh đau quá, không hẹn mà cùng buông tay, may mà Việt Phương cầm chắc rỗ rau nếu không thì nó đã rơi xuống đất hết rồi, Việt Phương cau mày lườm hai người một cái rồi quay lưng đi đến bồn rữa.
- Để mình phụ cho, trước đây mình vẫn làm mà, với lại bên đó, mình dọn ra ngoài sống, vẫn thường tự nấu ăn ình – Bảo cố thuyết phục Việt Phương để mình giúp cô.
Việt Phương không thèm đáp lời cầu khẩn của Bảo, cô bất ngờ giơ cái mui múc canh lên trước mặt Bảo với vẻ mặt đằng đằng sát khí, đến nỗi Bảo phải nuốt nước miếng im lặng vì sợ
Thiên Phong không ngờ Bảo lại sợ Việt Phương đến như thế, trước giờ bộ dạng của Bảo là bất cần đời, cả đám dân mỹ khá đầu gấu như thế mà Bảo cũng không sợ, vẫn chọi tay đôi với chúng mãi, vậy mà lại tỏ vẻ sợ Việt Phương như thế, Bộ dạng thế này khiến Thiên Phong bật cười.
Việt Phương gnhe Thiên Phong cười, cô lườm mắt vê phái anh một cái khiến Thiên Phong nghẹn luôn, anh giờ đã hiểu cô đáng sợ đến thế nào, đến Bảo còn sợ. Anh ngượng ngập bảo:
- Vậy anh ra ngoài đây.
Thiên Phong nói xong thì quay lưng, Bảo vẫn còn chần chừ chưa chịu đi, Việt Phương bèn trợn mắt, đưa mui lên hăm dọa:
- Bảo còn không đi?
Thiên Phong quay lại nhìn, trong đầu anh bỗng xuất hiện một hình ảnh mơ hồ, anh buột miệng cười nói:
- Em thiếu cái khăn quấn đầu nữa thì sẽ y chang bà Hai.
Thiên Phong vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy hai cặp mắt hướng về mình, ánh mắt của Bảo chứa đầy sự kinh hoàng sợ hãi, còn Việt Phương lại ẩn chứa sự tò mò.
- Bà Hai, ý anh là bà nội tôi hả - Ai trong xóm này đều gọi bà nội cô là bà hai cả, quả thật là bà nội cô hay quấn một cái khăn trên đầu, theo kiểu cách của người xưa.
- Không…chỉ là buộc miệng nói thôi, có lẽ đó là một nhân vật trong phim ngày xưa thôi – Thiên Phong bối rối không biết phải trả lời thế nào, khi mà những hình ảnh vừa vụt lên đã biến mất rồi.
Thiên Phong lắc lắc đầu của mình rồi bước ra khỏi bếp.
Bảo thì biết rõ người Thiên Phong nói chính là bà nội của Việt Phương. Mỗi khi cả đám qua nhà bà ăn cơm thường hay nghịch lắm, trèo cây phá phách…bà nội Việt Phương sợ tụi nhỏ bị té gãy tay gãy chân nên bỏ cả nồi canh chạy ra cầm mui chỉ vào cả đám mắng, bắt cả nhóm phải leo xuống.
Hình ảnh thân thương đó, Bảo và Việt Phương sẽ không quên.
Nhưng còn Thiên Phong…
Đây có phải là dấu hiệu cho thấy sự phục hồi ký ức của anh hay không?
Bảo càng lúc càng lo sợ, tay anh run run, anh phải xiết chặt tay mình lại từng bước rời ra khỏi bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT