Trước kia anh ta cảm thấy Đoan Mộc Tuyết xem thường bản thân là bởi vì cô ta không có mắt nhìn, nhưng bây giờ La Lo Li đột nhiên làm cho anh ta tỉnh táo lại, có lẽ…Kièu Trị anh ta thật sự không có gì hơn người?

La Lo Li gật đầu: “Đương nhiên, mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm. Mặc dù trước đó những tin tức của anh mà tôi nghe được đều do người khác nói cho tôi nghe nhưng sau mấy lần gặp mặt tôi phát hiện ra anh vẫn có ưu điểm.”

“Vậy cô nói xem tôi có ưu điểm gì?”

“Chân thành, tôi cảm thấy anh đối xử với mọi người rất chân thành, anh có biết Minh Thư rất khó tiếp cận không? Bởi vì tôi và cô ấy đều là người Trung Quốc cho nên tôi muốn thân cận với cô ấy một chút, thế nhưng cô ấy rất cảnh giác tôi phải dựa vào sự chân thành để đả động cô ấy. Cho nên cô ấy có thể Tiếp nhận anh là bạn thì có thể nói rõ anh cũng rất chân thành. Điểm quan trọng nhất…”

Nói đến đây La Lo Li dừng lại, dường như cô ấy đang do dự một lúc sau mới ngước mắt nhìn anh ta nói: “Anh còn rất có lòng trắc ẩn.”

Lòng trắc ẩn? La Lo Li rủ mắt xuống không tiếp tục đút đồ ăn nữa, cảm xúc rõ ràng sa sút rất nhiều: “Tôi biết anh nói mời tôi ăn tiệc nhưng thật ra là anh thấy tôi đáng thương. Anh nói anh mời tôi trước đợi sau này tôi có tiền thì lại mời anh, tất cả chỉ vì muốn an ủi tôi mà thôi.”

Kièu Trị sững sờ, không ngờ lại bị cô ấy phát hiện ra.

Ngay từ đầu anh ta thuần đơn thuần chỉ muốn mời cô ấy ăn cơm để bồi tội, sau này thấy cô ấy ăn ngon đến nỗi khóc thì hiện lòng trắc ẩn cho nên mới đồng ý thường xuyên mời cô ấy ăn tiệc.

Không ngờ thế mà cô ấy lại biết hết.

“Cảm ơn anh.”

La Lo Li ngẩng đầu, lần đầu tiên cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt nghiêm túc: “Trước kia tôi thấy anh luôn luôn mang theo một tầng kính, bây giờ tôi phát hiện ra không thể nghe lời mà người khác nói. Cho dù người khác nói anh cái gì thì họ cũng chỉ nhìn thấy mặt phản diện của anh mà thôi chứ không nhìn thấy cả con người anh cho nên…Không thể nói về tính cách của một người dựa trên điều này.”

Kièu Trị: “…”

Anh ta sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, mình thế mà lại được một cô nhóc an ủi.

Chết tiệt, lại còn làm cho anh ta cảm động, Kièu Trị thấy cô ấy mở to mắt nghiêm túc nhìn mình, trên lông mi nơi còn dính nước mắt óng ánh, chớp động lóng lánh, dáng vẻ này của cô ấy thế mà cũng dần dần trở nên đáng yêu động lòng người.

Kièu Trị ngẩn người. Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần thì anh ta không nhịn được hung hăng phỉ nhổ mình ở trong lòng, cô gái nhỏ La Lo Li này tuyệt đối không phải là loại mà anh ta thích, anh ta thích loại xinh đẹp giống như Đoan Mộc Tuyết thế nhưng…Vừa rồi anh ta lại cảm thấy La Lo Li cũng rất xinh đẹp?

Nghĩ tới đây Kièu Trị sờ mũi của mình, thật sự là thấy quỷ mà!

“Được rồi, đừng ở đó nói lung tung nữa, xem như cô không nói những lời êm tai thì tôi cũng vẫn sẽ mời cô ăn tiệc, cô nhanh ăn đi.”

Nghe anh ta nói vậy La Lo Li không nhịn được trừng to mắt: “Thật sao? Sao anh không nói sớm chứ?”

Kièu Trị: “?”

La Lo Li: “Nếu như anh nói sớm thì tôi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy để khen anh.”

Nói xong La Lo Li đành chịu lắc đầu tiếp tục ăn, cô lại lần nữa ngẩng đầu nói: “Anh đừng quên lời hứa của anh đấy.”

Kièu Trị: “…”

Đột nhiên rất muốn thu hồi lại những lời lúc nãy đã nói thì phải làm sao bây giờ? Xem như không phải thật lòng khen anh ta nhưng lời đã nói ra sao còn không để cho anh ta đắm chìm thêm một lúc nữa chứ?

Kièu Trị cảm thấy trái tim của mình bị thương rất nghiêm trọng.

Cái loại này còn nghiêm trọng hơn cả thất tình! Nhưng mà hình như những đau lòng khổ sở trước đó đột nhiên không thấy đâu nữa.

Trời càng ngày càng lạnh, làm kiểm tra xong, Hàn Minh Thư bèn đi ra khỏi bệnh viện, làn gió lạnh buốt thổi qua khiến cả người cô run lẩy bẩy.

Tống An lấy chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống và quàng vào cho Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư vội vàng từ chối: “Không cần đâu dì nhỏ, trời lạnh thế này, dì đưa khăn cổ cho cháu là dì sẽ đóng băng luôn đấy.”

Tống An bất đắc dĩ nhìn cô, không nhịn được mà trách cứ: “Cháu cũng biết là sẽ bị đóng băng à, sao lúc đi ra ngoài không mặc nhiều vào hả? Biết thừa mình là phụ nữ có thai mà chẳng chịu để ý gì.”

Bị bà ấy trách cứ, Hàn Minh Thư chẳng dám phản bác câu nào mà chỉ im lặng lắng nghe.

Tống An thắt lại khăn cổ cho cô, lúc nói chuyện từng làn hơi phả ra từ miệng bà ấy, bà ấy nhìn từng tòa nhà xung quanh rồi nói: “Sắp sang năm mới rồi, chắc năm nay dì sẽ phải ở lại nước ngoài ăn tết với cháu.”

Nghe thấy bà ấy nói thế, Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, vô thức nhìn theo tầm mắt của bà ấy.

Nhanh thế cơ à? Thế mà…

Đã sắp qua năm mới rồi cơ á?

Cô khẽ giơ tay lên vuốt ve bụng mình, lúc qua năm mới thì đứa bé trong bụng cô vừa khéo cũng đầy ba tháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play