Bóng đen nghìn nghịt như vô số mây đen che phủ lấy cô.
Khiến cô thấy khó chịu, hít thở khó khăn, như đang gần kề cái chết vậy.
Nhưng hôm nay Dạ Âu Thần lại dễ dàng gạt đi căn bệnh này của cô.
“Xin lỗi…”, Thẩm Cửu chỉ có thể nhỏ giọng nói xin lỗi: “Hình như cứ tiếp tục như thế tôi sẽ đem lại phiền phức cho anh, hay là…”
“Sao hả? Đã đến rồi còn muốn bỏ về à? Bây giờ chỉ tham gia với thân phận bạn gái thôi, nếu sau này lấy thân phận bà Dạ xuất hiện, tình cảnh còn long trọng hơn bây giờ nhiều, đến lúc đó cô cũng muốn bỏ chạy sao?”
Cái gì? Thẩm Cửu bị câu nói sao làm ngơ ngác, rất lâu vẫn không lấy lại tinh thần.
Cái gì gọi là xuất hiện với thân phận bà Dạ? Không phải sau này… Bọn họ sẽ phải ly hôn sao?
Trong lúc Thẩm Cửu ngơ ngác, Dạ Âu Thần cũng mới nhận ra mình nói gì, anh nhíu mày, dùng khoé mắt nhìn thoáng qua cô.
Quả nhiên người phụ nữ này lại đang ngẩn người.
Là đang nghĩ đến lời anh nói khi nãy sao?
Trong vô thức, Dạ Âu Thần cảm thấy không thoải mái: “Nói chuyện với cô đó, không nghe thấy sao?”
Nghe thế, Thẩm Cửu mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Biết rồi”.
Vẻ mặt cô hơi ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt, nhưng lại rất hợp với bộ váy màu xanh xám trên người cô, cô đi sau đẩy xe cho Dạ Âu Thần, hơi thở dịu dàng trên người dung hợp vào hơi thở lạnh lùng mạnh mẽ của anh.
Một đường đi rất suôn sẻ, không phải không có ai muốn bắt chuyện với Dạ Âu Thần, chỉ là không dễ bắt chuyện với anh mà thôi.
Mãi đến sau đó, chủ bữa tiệc lần này là ngài Chu mới đi ra nâng ly nghênh đón anh.
“Cậu Dạ đồng ý đến là vinh hạnh của Chu mỗ”.
Dạ Âu Thần nhìn vào mắt đối phương, bình thản nói: “Lần trước lúc nói chuyện hợp tác trong phòng làm việc, giữa chừng tôi có chuyện nên đã không tiếp đãi ngài Chu được đàng hoàng, hôm nay coi như đến đây xin lỗi”.
Xin lỗi? Đường đường là cậu hai của Tập đoàn Dạ Thị sẽ xin lỗi người khác sao?
Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng Dạ Âu Thần nói rất nghiêm túc, coi như nể mặt ngài Chu này.
Ngài Chu vẫn bình tĩnh nâng ly với Dạ Âu Thần: “Cảm ơn”.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Thẩm Cửu đứng sau lưng Dạ Âu Thần.
Thấy ánh mắt quan sát của ngài Chu này, Thẩm Cửu lập tức trở nên căng thẳng.
Ngài Chu chỉ nhìn cô một lúc rồi dời mắt đi, sau đó nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ?”
Dạ Âu Thần hiểu ra, kêu Thẩm Cửu đến gần dặn dò.
“Tôi muốn lên lầu bàn chuyện với ngài Chu”.
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu trở nên căng thẳng: “Bàn chuyện? Tôi đi cùng anh sao?”
“Cô ở lại đây”.
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi tái đi: “Tôi, tôi ở lại đây hả?”
“Đợi tôi mười lăm phút”.
“Được, được thôi”, cô không có sức phản kháng, chỉ có thể gật đầu.
Lang An và Dạ Âu Thần nhanh chóng biến mất, trước khi đi Dạ Âu Thần còn dặn dò cô đừng đi lung tung, phải ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ đợi anh về.
Nhìn thấy Dạ Âu Thần biến mất trước mặt mình, trong lòng Thẩm Cửu cảm thấy hơi khó chịu.
Lần trước dự tiệc, cô tham gia với thân phận trợ lý, vừa vào tiệc anh đã bỏ cô lại một mình.
Lần này đến với thân phận bạn gái vẫn bị bỏ lại như trước.
Dạ Âu Thần rời đi với ngài Chu, chỉ còn lại một mình Thẩm Cửu, cô đứng yên tại chỗ, lúc trước có người tò mò thân phận của cô, chỉ là ngại Dạ Âu Thần nên không ai dám hỏi, bây giờ Dạ Âu Thần đi rồi.
Cuối cùng có người nhịn không được hỏi.
“Trước giờ cậu chủ Dạ dự tiệc không dẫn theo bạn gái, sao hôm nay đột nhiên đổi khẩu vị thế?”
“Nghe nói gần đây cậu Dạ mới kết hôn, chẳng lẽ đây là…”
“Không phải!” Một giọng nữ trong trẻo cắt ngang câu hỏi của đối phương, Thẩm Cửu không nhịn được siết chặt tay, vờ bình tĩnh đối diện với người đó: “Chào mọi người, tôi là trợ lý mới của cậu Dạ, tôi họ Thẩm”.
“Họ Thẩm? Nghe nói người cậu chủ Dạ cưới tên làThẩm Nhã…”
Sắc mặt Thẩm Cửu hơi trắng bệch: “Thật vậy sao? Vậy xem ra tôi rất may mắn, lại có thể cùng họ với mợ hai nhà họ Dạ”.
Cô cũng không quên những lời Dạ Âu Thần từng nói với mình.
Không thể để người ngoài biết cô là vợ của Dạ Âu Thần, vì anh cảm thấy mình sẽ khiến anh mất mặt.
“Thật sao? Vợ mới cưới họ Thẩm, trợ lý cũng họ Thẩm, hai người thật sự không phải cùng một người à?”
Thẩm Cửu cố hết sức giữ nụ cười trên mặt: “Cảm ơn đã quan tâm, chúng tôi thật sự không phải cùng một người”.
“Ồ, vậy thật sự là trợ lý sao”.
“Lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ Dạ có nữ trợ lý đó, còn không phải vợ mới cưới của anh ta nữa”.
Thẩm Cửu bắt đầu trở nên căng thẳng, trước mặt lại xuất hiện rất nhiều bóng đen, cô cắn môi chậm rãi xoay người tránh khỏi tầm mắt của mọi người, trốn vào trong một góc.
Thẩm Cửu tự tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, sau đó những ánh mắt tập trung trên người cô mới dần dời đi, Thẩm Cửu ngồi một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, trước mắt cũng rõ ràng hơn.
Cô nhìn thấy trên bàn có một ly vang đỏ bèn cầm lên muốn uống, nhưng nghĩ đến bây giờ mình đang mang thai bèn buông xuống.
Vừa buông ly xuống, một giọng nam chợt vang lên trên đỉnh đầu.
Kiếm Hiệp Hay“Trợ lý Thẩm, có thể mời cô nhảy một bài không?”
Giọng nam đột nhiên xuất hiện khiến Thẩm Cửu giật cả mình, cô ngạc nhiên nâng mắt nhìn người mới tới, là một người đàn ông mặc vest mang giày da, trông cũng sạch sẽ cười khẽ nhìn mình.
Thẩm Cửu vội lắc đầu: “Cảm ơn, nhưng tôi không biết khiêu vũ”.
“Không sao, tôi có thể dạy cô”.
Thẩm Cửu rũ mắt xuống: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết”.
Hình như người đàn ông hơi thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Không sao, không khiêu vũ cũng không sao hết, tôi có thể uống với trợ lý Thẩm một ly không?”
Uống một ly? Thẩm Cửu lại ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy dáng vẻ cười tươi không có ác ý của anh ta, nhưng mục đích của anh ta với mình lại rất rõ ràng, cô ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn nhanh chóng từ chối.
“Tôi không thể uống rượu”.
Người đàn ông: “… Nếu đã thế thì tôi cũng không ép nữa”.
“Chậc chậc, một trợ lý nhỏ lại ngông cuồng thế, Trương Vũ Phàm, anh định lùi bước như vậy sao?”
Lúc người đàn ông đang muốn đi, một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, giọng nói lạnh lùng và châm chọc.
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Cửu vô thức trợn to mắt, nhìn về phía giọng nói vang lên.
Lục Chiêu đã lâu không gặp xuất hiện trước mặt Thẩm Cửu, sau lưng anh ta là hai ba người đàn ông, chắc là cấp dưới của anh ta, tư thế đi đường của anh ta không được tự nhiên lắm, so sánh với sự hăng hái lần đầu gặp mặt, ngủ với đủ các loại thiên kim tiểu thư của anh ta, Lục Chiêu lúc này đem lại cho người khác cảm giác như chó nhà có tang.
Nhìn thấy anh ta, Thẩm Cửu lập tức đứng dậy.
“Sao hả? Nhìn thấy tôi có phải rất sợ không?” Lục Chiêu cười nham hiểm nhìn Thẩm Cửu, nhưng lại nói với Trương Vũ Phàm: “Tôi nói này Trương Vũ Phàm, sao anh nhát gan thế? Chỉ một trợ lý nho nhỏ cũng dám khiến cậu cả Trương như anh mất mặt, người phụ nữ rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thế này, đừng nên bỏ qua cho cô ta”.
Trương Vũ Phàm là một người nhã nhặn, nghe thấy lời nói thô tục của anh ta thì không nhịn được nhíu mày.
“Tổng Giám đốc Lục, lời này của anh… hơi quá đáng rồi đó, Trương Vũ Phàm tôi không thích làm khó người khác, dù là trợ lý thì sao chứ, cũng phải tôn trọng lẫn nhau mà”.