Cô do dự một lát, vẫn là rất hiếu kỳ vừa rồi ở trong phòng khách Tống An cùng Dạ Âu Thần đã nói cái gì, cô mang tay giấu ở sau lưng, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh cùng dì nhỏ đã nói gì với nhau vậy?”

Dạ Âu Thần nhìn cô, không trả lời.

Bộ dạng anh như thế càng khiến cho Hạn Minh Thư nôn nóng, đưa tay kéo lấy tay áo anh: “Anh nói đi mà.”

“Gấp cái gì?”

Anh nhàn nhạt mở miệng nói, thanh âm trầm thấp rất dễ nghe, màu mực của mắt anh ẩn giấu ý cười: “Chẳng lẽ đây là bất ngờ mà anh nói sao?”

“…Không phải!” Im lặng một lúc, Hàn Minh Thư lắc đầu.

“Yên tâm.”

Thấy bộ dạng của cô dường như chìm xuống, Dạ Âu Thần buông tay đỡ lấy cô, véo vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.

“Bên chỗ ông ngoại, anh sẽ xử lý thật tốt, nếu như thật sự không được, không phải là vẫn còn có thế chọn bỏ trốn của em hay sao?”

Nghe đến câu cuối cùng, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, trừng mắt lớn nhìn anh: “Anh nói có thật không? Nếu như ông ngoại không đồng ý, anh…

Sẽ cùng em quay về nước sao?”

“Thật sự không còn cách nào khác, thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”

Vốn còn béo lấy bàn tay của cô, giờ đã di chuyển đến môi cô rồi, cúi người thấp giọng nói: “Khi đó anh phải nhờ em nuôi anh rồi.”

Hàn Minh Thư nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bắt lấy tay anh, gật đầu nói: “Nuôi thì nuôi.”

Không có chút do dự.

Trước khi tổ chức đám cưới cổ phần anh cho anh trai, gần như là đã mang toàn bộ tài sản chuyển thành tên của cô, đối với anh mà nói, cô sơ với bất cứ thứ gì còn quan trọng hơn.

Đối với cô mà nói, anh đương nhiên quan trọng hơn mọi thứ.

Nuôi anh thì nuôi anh thôi, dù sao cũng là lấy tiền của anh, Hàn Minh Thư âm thầm nghĩ.

Còn Dạ Âu Thần bây giờ thấy bộ dạng kiên định của cô như thế cũng ngẩn ra, sững sờ nhìn cô giây lát, bỗng cười.

“Sao lại ngốc như thế?”

“Hả?”

“Con gái khi nghe đến câu nói này, phản ứng đầu tiên nên là bị giật mình chứ?”

Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Tại sao lại bị giật mình?”

“Đàn ông mà ăn cơm mềm, em không chế bai sao?”

“Ăn cơm mềm?”

Hàn Minh Thư ý thức được đôi mày thanh tú của cô nhăn lại khít mũi nói: “Đàn ông ăn cơm mềm em đương nhiên chê bai rồi.”

Không đợi Dạ Âu Thần kịp nói gì tiếp theo cô liền nói: “Nhưng nếu như người đó là anh, thì em sẽ không chê bai đâu!”

Dạ Âu Thần hoàn toàn sửng sốt.

Tình cảm của người con gái trước mặt này đối với anh vô cùng sạch sẽ và đơn thuần, không mang theo một chút phức tạp nào, dường như bất luận bản thân anh có ra sao, cô vẫn sẽ không chê bai anh.

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nắm chặt tay lại, kéo cô vào trong lòng mình.

Trong đầu hình ảnh đầu tiên xuất hiện chính là bộ dạng của cô

Lúc đó cô lao đến, gương mặt đầy kích động, nhìn anh với đôi mắt nồng nhiệt và sáng lấp lánh, giống như là cảm giác có rồi lại được vậy.

Sau đó, một người đàn ông chạy đến nói cho anh biết, cô đã nhận nhầm người rồi.

Cô khóc thét lên nói không có, sau đó dẫn đi.

Bây giờ, cô đối với bản thân anh tốt như vậy, chẳng lẽ là lại nhận nhầm người rồi hay sao? Hoặc là xem anh như vật phẩm thay thế?

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của Dạ Âu Thần gợn sóng mãnh liệt, tay đang ôm cô cũng siết chặt hơn.

Hàn Minh Thư cảm giác được anh ôm mình có hơi chặt, cô bị anh ôm đến mức không thở ra hơi, cô ý thức được đưa tay lên chèn ngay giữa của hay người, tách ra một chút khoảng cách.

Tùy ôm như vậy rất ấm áp, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sẽ làm bị thương đến cục cưng.

Nhưng động tác này lại khiến cho Dạ Âu Thần nhíu mày, lập tức tách cả hai ra: “Làm sao vậy?”

Hàn Minh Thư thu lại tinh thần cười cười nói: “Không có gì.”

Nhìn bộ dạng trong mắt trong lòng cô đều là bản thân anh, Dạ Âu Thần lại cảm giác bản thân thật sự nghĩ quá nhiều rồi, cô cũng đã gọi cả dì nhỏ qua rồi, làm sao có thể xem anh như vật phẩm thay thế chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play