*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đoan Mộc Tuyết không nhúc nhích.
Đoan Mộc Trạch mặt lạnh đứng trong chốc lát, sau đó sải bước chân đi tới.
Bàn tay anh ta trực tiếp vén chăn lên, Đoan Mộc Tuyết không thể né tránh, kinh ngạc đối diện ánh mắt anh ta.
Thế là Đoan Mộc Trạch vừa hay nhìn thấy em gái mình lệ rơi đầy mặt, ngay cả con mắt cũng sưng lên, nếu là bình thường, nhìn thấy em gái mình khóc thành như vậy, anh ta khẳng định sẽ đau lòng, nhưng hôm nay anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, duỗi tay nắm chặt tay cô ta lạnh giọng nói: “…”
Đoan Mộc Tuyết chỉ cảm thấy hôm nay hơi sức của anh ta vô cùng lớn, cánh tay của cô ta có cảm giác như bị bóp nát, cô ta muốn kêu đau thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đen như mực của Đoan Mộc Trạch giống như có một đám mây đen bao phủ vậy.
Cô ta lập tức bị dọa đến nỗi không dám nói nữa.
Đoan Mộc Tuyết tùy ý để Đoan Mộc Trạch kéo cánh tay của mình đi ra ngoài, cô ta không đeo giày mà chân trần đi theo ở sau lưng Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch không quay đầu lại nhưng khí tức trên người vẫn luôn bao phủ Đoan Mộc Tuyết, cô ta cảm giác bản thân cũng sắp không thở nổi nữa, trong ấn tượng của cô ta thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh trai của mình có loại tâm trạng như thế này.
Sau khi lên xe Đoan Mộc Trạch lạnh lùng ra lệnh cho cô ta thắt dây an toàn, Đoan Mộc Tuyết cũng không dám phản kháng đành phải làm theo.
Suốt chặng đường đi thẳng về phía trước với áp suất không khí thấp, cho đến khi về đến nhà lúc xuống xe Đoan Mộc Tuyết xem xét kỹ càng mới hoảng sợ không chịu xuống xe.
Cô ta đã làm chuyện như vậy Đoan Mộc Trạch có thể sẽ không làm gì cô ta thế nhưng ông nội thì sao chứ?
“Anh cho em mười giây.”
Không chờ cô ta nói thêm gì Đoan Mộc Trạch đã ra tối hậu thư.
Không còn cách nào Đoan Mộc Tuyết đành phải xuống xe dưới ánh mắt áp bức của Đoan Mộc Trạch sau đó đi vào bên trong, lúc đi vào lại không nhịn được rơi nước mắt: “Anh em biết sai rồi, anh giúp em cầu xin ông nội có được không?”
Nhưng mà vẻ mặt của Đoan Mộc Trạch lại rất lạnh lẽo buồn tẻ, giống như người đang cầu xin ở trước mặt anh ta hoàn toàn không phải là em gái của anh ta.
“Anh trước kia anh là người hiểu em nhất, em thật sự biết sai rồi nên anh giúp em một lần đi, một lần thôi.”
Đoan Mộc Tuyết thấy anh ta không có bất cứ hành động nào thì cảm thấy rất sợ hãi.
Trước kia mặc dù cô ta đã từng phạm sai lầm nhưng mỗi lần Đoan Mộc Trạch nhiều lắm chỉ là đen mặt một chút, hoặc là nghiêm túc giảng đạo lý với cô ta, không cho cô làm gì và cô ta nên làm gì.
Chứ không giống như bây giờ, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh ta đến như vậy mà anh ta còn không thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn không nói một lời.
Người anh trai ngày bình thường yêu thương cô ta hết mức đã như thế này huống chi là ông nội nghiêm khắc của cô ta.
Chân Đoan Mộc Tuyết mềm nhũn, cả người thực sự không dám đi về phía trước.
Ai biết thế mà Đoan Mộc Trạch lại lạnh lùng nói: “Nếu như em còn lề mề nữa thì anh sẽ không quan tâm tới em.”
Đoan Mộc Trạch nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu: “Anh?”
Ý của anh ta là sẽ giúp cô ta sao?
Đoan Mộc Tuyết không dám trì hoãn, cho dù hai chân như nhũn ra nhưng vẫn nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, sau đó cùng Đoan Mộc Trạch bước vào trong.
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy phòng khách.
Mà ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên ngồi im lặng ở trên ghế salon hút thuốc, người giúp việc đứng vô cùng ngay ngắn ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vậy có thể nhìn ra được hiện trường rất kìm nén.
Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa sụp đổ.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trước mặt, Đoan Mộc Tuyết nghĩ không sao đâu, rốt cuộc thì anh trai vẫn rất thương cô ta.
Lát nữa anh trai chắc chắn sẽ giúp cô ta, trong lòng Đoan Mộc Tuyết càng thêm kiên định.
Khi đi vào trong phòng khách Đoan Mộc Tuyết cảm giác như mây đen ngập đầu.
Thật lâu sau cô ta cúi đầu khẽ nói: “Ông…Ông nội, Tiểu Tuyết về…A!”