“Ông nội?”

Đoan Mộc Tuyết nghi ngờ gọi ông ta.

“Ừ.”

Uất Trì Thần khẽ gật đầu, mặc dù ông ta cố gắng hết sức che giấu bản thân nhưng mà chỉ cần nghĩ tới cô gái mà mình chọn trúng thế mà lại có thể làm loại hành động bỉ ổi là bỏ thuốc với cháu trai của mình, ông ta không thể không thay đổi suy nghĩ về Đoan Mộc Tuyết. Cho nên thái độ của ông ta đối với cô ta hiển nhiên sẽ trở nên lạnh lùng hơn, nhưng suy nghĩ tới cục diện của hai nhà nên ông ta vẫn nói chuyện: “Cháu không cần lo lắng về vết thương ở trên trán, nếu như Uất Trì Thần hại cháu bị thương thành như vậy thế thì nhà Uất Trì sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Đợi đến khi vết thương của cháu hồi phục đến lúc đó ông chắc chắn sẽ tìm cho cháu bệnh viện tốt nhất để xóa vết sẹo, cam đoan sẽ khôi phục được như lúc ban đầu.”

Đoan Mộc Tuyết nghe vậy thì ngẩn người, những chuyện này…Không phải trước đó đã nói rồi sao?”

Tại sao lại đặc biệt chạy tới phòng của cô ta nói lại một lần nữa chứ?

Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra chuyện gì sao?

Đoan Mộc Tuyết hơi chột dạ cũng rất sợ hãi, nếu như ông nội Uất Trì tin tưởng chuyện này vậy sau này…Sẽ còn có ngươi ủng hộ cô ta nữa sao?

Nghĩ tới đây Đoan Mộc Tuyết lập tức hoảng hồn: “Ông nội Uất Trì, anh Thần vừa mới nói gì với ông vậy? Anh ấy…Có phải rất chán ghét cháu không, bây giờ cháu bị thương nên chắc chắn anh ấy sẽ không ở bên cạnh cháu.”

Uất Trì Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô ta rồi lại nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã lam sau đó im lặng.

Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì nước mắt lập tức rơi xuống: “Vậy cháu…Sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ? Ô ô…”

Uất Trì Thần thấy cô ta khóc thì lại bắt đầu mềm lòng, nói thế nào thì đây cũng là đứa nhỏ mà mình nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, trong lòng ông ta thật sự rất thích Đoan Mộc Tuyết nên muốn cô ta làm cháu dâu của mình.

Trước đó không có cơ hội, bây giờ có cơ hội…Ông ta mới muốn tranh thủ, thế nhưng không ngờ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“Được rồi tiểu Tuyết, cháu đừng buồn, những chuyện mà ông nội Uất Trì đã đồng ý với cháu trước đó đều sẽ không thay đổi. Cháu yên tâm, sau này vị trí ở bên cạnh Thần sẽ là của cháu.”

Đoan Mộc Tuyết nghe vậy lúc này mới chuyển khóc thành mỉm cười, yên tâm gật đầu.

Cô ta há to miệng vừa định nói chuyện kết quả lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

“Chậc, ông già ông đối xử với người ngoài thật sự là cầu được ước thấy.”

Một giọng nói trong trẻo êm tai nhưng lại kèm theo vẻ du dương vọng ra từ cửa.

Đoan Mộc Tuyết và Uất Trì Thần đều sững sờ nhìn về phía cửa.

Một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác màu đỏ đứng ở đó, khóe môi nở nụ cươi mỉa mai, đáy mắt tràn đầy vẻ trào phúng. Bởi vì muốn tới gặp Uất Trì Thần cho nên Tống An thay một chiếc áo khoác màu đỏ sau đó lại trang điểm đậm, phối hợp với son môi màu trái cây và mái tóc dài được cột gọn cùng với chân đi giày cao gót nên hào quang bỗng trở nên sắc bén.

Tống An biết mình tới đây để làm gì cho nên khẳng định không thể thua về mặt khí thế.

Bây giờ Tống An đứng ở cửa nhìn hai người ở trong phòng ngơ ngác nhìn mình thì Tống An biết bản thân đã thành công.

Tống An khẽ mấp máy môi nhấc chân bước tới, giày cao gót nện xuống sàn nhà theo từng nhịp điệu, tưng nhịp điệu như đang giẫm vào tim của Uất Trì Thần.

Đôi mắt của Thương Trọc cứ như vậy nhìn chằm chằm Tống An từng giây từng phút không dám rời đi.

Bờ môi Uất Trì Thần hơi run rẩy, ông ta tưởng rằng mình nhìn lầm thế nhưng…Giọng nói vừa rồi quả thực là của người đó.

An An…

Con gái của ông ta…

Con gái trốn tránh không chịu gặp ông ta đã nhiêu năm, từ xưa đến nay cũng chưa từng trở về xem ông ta thế nào, thậm chí ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có.

Ông ta cho rằng cả đời này cho tới khi chết cũng sẽ không gặp lại được con gái của mình nữa.

Không ngờ…

Không phải Tống An không phát hiện ra ánh mắt của Uất Trì Thần, chỉ là Tống An không thèm để ý mà bước nhanh tới trước mặt Đoan Mộc Tuyết. “Sống không còn ý nghĩa gì nữa vậy thì cô hãy chết đi chứ khóc cho ai xem chứ?”

Câu nói này hoàn toàn làm cho Đoan Mộc Tuyết ngây dại.

Cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có người nói chuyện với cô ta như thế, lại muốn cô ta đi chết đi?

Đôi mắt của Đoan Mộc Tuyết lớn như chuông đồng hồ vậy, biểu hiện ánh mắt như không thể tin nổi nhìn về hướng của Tống

“Cô, cô nói gì thế…”

Môi cô ta run rẩy hỏi. Tống An cũng nghiêng mắt liếc cô ta, nghe thế có chút buồn cười cong khóe môi lên: “Sao vậy, câu nói đơn giản như thế cô cũng không nghe hiểu hả? Tôi suy nghĩ, nhìn cô cũng đâu giống như loại người đầu heo đâu, sao ngay cả câu nói của tôi cũng không nghe hiểu vậy? Dù sao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play