Thẩm Cửu báo địa chỉ của mình cho cô ấy, sau đó ra ngoài đứng chờ.

Cô đợi khoảng hai mươi phút, Hàn Mai Linh mới lái xe xuất hiện trước mắt cô, sau khi xe dừng lại, Thẩm Cửu vội vàng mở cửa xe bước vào rồi ngồi xuống.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Đến công ty trước đã, sắp muộn rồi, trên đường đi tớ sẽ nói cho cậu."

Hàn Mai Linh nghe thấy thế thì vội vàng quay đầu xe.

"Vì sao đột nhiên Dạ Âu Thần lại tịch thu điện thoại của cậu? Có phải cậu đã làm gì đắc tội với anh ta không? Hay là cậu đã để lộ ra điều gì?"

Nghe thấy thế, Thẩm Cửu lắc đầu: "Không có, tớ không để lộ gì cả, chỉ có điều tối qua hai chúng tớ đã cãi nhau."

"Cãi nhau? Nói tớ nghe một chút xem."

Quá trình cãi vã giữa cô và Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu không dám nói chi tiết cho Hàn Mai Linh, chỉ nói nguyên nhân đại khái.

"Mẹ kiếp, anh ta thật sự không thích cậu, nên mới luôn nói mấy lời châm chọc khiến cậu đau lòng như vậy, đùng là toàn mấy lời độc địa."

Nghe thấy câu anh ta không thích cậu, trong lòng Thẩm Cửu nhất thời cảm thấy cô đơn, tâm trạng mất mát gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy có vẻ rất ghét tớ."

"Phân tích tình hình trước mắt, cậu vẫn chưa để lộ ra chân tướng, cũng chưa nói câu nào Kỳ lạ, chắc là anh ta vẫn chưa phát hiện ra mới phải. Dù sao sao... Chỉ có hai chúng ta biết rõ chuyện này thôi, đúng không?"

Thẩm Cửu nghiêm túc gật đầu: "Tớ chỉ nói với mình cậu."

"Cho nên, tớ đoán có lẽ anh ta cầm điện thoại của cậu vì muốn trêu đùa cậu mà thôi, hơn nữa... Anh ta còn muốn cậu phải trả giá thật nhiều, bắt cậu phải chịu đủ loại giày vò."

"Mai Linh, bây giờ không phải lúc phân tích chuyện này, hiện tại điện thoại của tớ đang ở trong tay anh ta, tin nhắn giữa tớ với cậu có thể sẽ bị phát hiện."

"Trời ạ, chuyện quan trọng như vậy, sau khi xong cậu không xóa đi sao?"

Thẩm Cửu cũng cảm thấy mình chưa đủ cẩn thận: "Trước đây tớ có xóa, nhưng mà, gần nhất thì chưa, tớ cũng đâu biết đột nhiên anh ta lại lấy điện thoại của tớ."

"Phải làm sao bây giờ? Điện thoại bị lấy đi rồi, anh ta lại không chịu trả lại cho cậu, cậu chỉ có thể hy vọng anh ta đừng xem điện thoại của cậu thôi."

Thẩm Cửu cảm thấy rất đau đầu, cô giơ tay lên bóp trán mình. Còn Hàn Mai Linh thì nhìn cô bất đắc dĩ, sau đó không nhịn được mắng một câu: "Tớ sắp bị sự ngu ngốc của cậu làm tức chết rồi, nếu biết trước như vậy thì nên xóa tin nhắn đi, bây giờ cũng không phải lo lắng như vậy."

Thẩm Cửu không nói câu nào.

"Tớ đưa cậu đến công ty trước, cậu đừng hấp tấp làm hỏng việc, tất cả phải hành động tùy theo hoàn cảnh."

Nói xong Hàn Mai Linh lén đưa cho cô một chiếc điện thoại khác: "Đây là điện thoại của tớ, cậu cầm lấy dùng tạm."

Thẩm Cửu gật đầu: "Ừ, thế còn cậu?"

"Cậu ngốc à, đây là điện thoại dự phòng của tớ, tớ vẫn còn điện thoại nữa mà."

"Ừ."

"Sắp đến rồi, có việc gì thì cậu gọi điện thoại cho tớ nhé, những chuyện khác cậu tùy cơ ứng biến, nhanh chóng lấy lại điện thoại của mình."

Sau khi Thẩm Cửu xuống xe, cô còn lo lắng quay đầu lại nhìn Hàn Mai Linh, Hàn Mai Linh vẫy tay với cô: "Vào đi."

Lúc này Thẩm Cửu mới cất bước đi vào trong công ty.

Cô hít sâu một hơi, tự nhủ với mình phải tỉnh táo, đứng làm hỏng việc.

Sao khi vào công ty, Thẩm Cửu lên lầu đi đến phòng làm việc của mình, thấy trong phòng làm việc không có tiếng động nào, cô lại đứng dậy đi rót một cốc cà phê bưng vào.

Lúc cô đẩy cửa bước vào, Dạ Âu Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngón tay anh đang gõ trên bàn phím, dáng vẻ vô cùng chăm chú.

Ánh mắt Thẩm Cửu chuyển loạn, môi khẽ mấp máy một cái, rồi đặt cốc cà phê lên trên bàn làm việc của anh.

"Cậu chủ Dạ, cà phê của ngài."

Thấy Dạ Âu Thần không đáp lời, bờ môi Thẩm Cửu khẽ giật giật, suýt chút nữa cô đã hỏi anh xem lúc nào thì anh mới trả lại điện thoại cho mình.

Kết quả, lời đã đến bên môi, Thẩm Cửu mới giật mình, cô phải tỉnh táo.

Không thể làm hỏng việc.

Sau khi nghĩ kỹ lại, Thẩm Cửu giấu ý nghĩ của mình đi, cô đặt cốc cà phê xuống sau đó quay người ra khỏi văn phòng.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Dạ Âu Thần không nhịn được ngước mắt lên nhìn cốc cà phê, không gian vẫn yên tĩnh giống như hoàn toàn chưa có ai bước vào vậy.

Thế mà cô lại không thèm đòi điện thoại nữa?

Dạ Âu Thần nheo măt lại, anh thò tay vào túi quần lấy điện thoại của Thẩm Cửu ra.

Chiếc điện thoại này rất cũ rồi, nhìn qua giống như đã từ rất lâu, cho dù bị mất cũng không tiếc. Nhưng vì chiếc điện thoại này mà tối hôm qua anh trông thấy dáng vẻ vô cùng luống cuống của cô, điều đó khiến anh rất muốn tìm hiểu xem trong chiếc điện thoại này có cất giấu bí mật gì.

Có điều cuối cùng anh vẫn không mở ra xem.

Đối với chuyện tìm hiểu bí mật của người khác, Dạ Âu Thần anh không có hứng thú.

Nếu như không phải chồng cũ của cô gọi điện thoại đến Dạ Âu Thần sẽ không tịch thu điện thoại của cô.

Nếu như trả lại điện thoại cho cô, vậy thì chồng cũ của cô vẫn có thể gọi điện thoại đến, sau đó lại bắt đầu liên lạc...

Sau khi nghĩ một chút, Dạ Âu Thần không do dự gọi điện thoại cho Lang An.

"Cậu đi mua cho tôi một chiếc điện thoại mới, tiện thể mua luôn cả thẻ sim nữa."

Đầu bên kia, tuy rằng Lang An không hiểu lắm, nhưng anh ta vẫn làm theo.

Sau khi quay về bàn làm việc của mình, Thẩm Cửu thở dài một hơi.

Điện thoại đổ chuông, Thẩm Cửu lấy ra xem, là Hàn Mai Linh gửi tin nhắn đến, hỏi xem tình hình tiến triển thế nào rồi?

Thẩm Cửu kể hết chuyện vừa rồi cho cô ấy nghe, sau đó Hàn Mai Linh gửi cô một nút like, bảo cô cứ tiếp tục làm như vậy, ít nhất cả ngày hôm nay không được đến gây chuyện với Dạ Âu Thần, đương nhiên nếu như có cơ hội, thì cô cũng phải tranh thủ.

Thẩm Cửu cất Điện thoại đi, cả ngày đều không có tâm trạng làm việc.

Cô thật sự rất lo lắng, sợ Dạ Âu Thần sẽ phát hiện ra bí mật của cô, có điều khi đối mặt với Dạ Âu Thần cô vẫn cố gắng không mở miệng, nếu không cô sẽ nhắc đến chuyện điện thoại.

Còn Dạ Âu Thần, dường như anh cũng đã quên mất chuyện này.

Mãi cho đến khi tan làm, đột nhiên Dạ Âu Thần bảo cô cùng tham dự một buổi tiệc tối với anh.

Thẩm Cửu khẽ nhíu mày.

"Cậu chủ Dạ muốn tham dự buổi tiệc tối riêng tư? Hình như chuyện này không liên quan gì đến tôi?"

Dạ Âu Thần nhướng mày: "Tham gia với tư cách là bạn gái của tôi, sau khi về tôi sẽ trả điện thoại lại cho cô."

Nghe thấy thế, Thẩm Cửu không nhịn được khẽ cắn môi.

Khốn kiếp, lại uy hiếp cô.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Làm sao tôi biết được có phải anh đang lừa tôi hay không? Dù sao..." Đêm qua anh vừa lừa cô xong.

Đã nói rõ ràng, bảo cô hôn anh xong, anh sẽ trả lại điện thoại cho cô.

Kết quả sau khi xong việc, anh vẫn không ra.

Rất quá đáng!

"Không muốn?" Dạ Âu Thần cười giễu cợt: "Nếu không đi trên đường đến buổi tiệc gặp phải hồ nước nào, tôi sẽ ném vào trong đó."

Dứt lời, Dạ Âu Thần khởi động xe lăn rời khỏi tầm mắt của cô.

Thẩm Cửu trợn mắt, sững sờ mất mười giây mới phản ứng lại, sau đó cô vội vàng đuổi theo: "Tôi đi với anh là được chứ gì?"

Nghĩ đến dáng vẻ phùng mồm tức giận nhưng lại không biết làm sao cả của cô gái sau lưng mình, Dạ Âu Thần không nhịn được khẽ cong môi nở nụ cười.

Sau đó Lang An đưa cho Thẩm Cửu một chiếc hộp.

"Trợ lý thẩm, đây là lễ phục dùng cho buổi tiệc."

Thẩm Cửu nhận lấy, sau đó đi vào nhà vệ sinh để thay đồ, sau đó không tình nguyện lắm đi đến trước mặt Dạ Âu Thần.

Trong đôi mắt đen nhánh của Dạ Âu Thần dường như có chút ánh sáng lóe lên, anh nheo mắt lại nhìn Thẩm Cửu đang đứng trước mặt mình.

Bộ váy này tôn lên vòng eo xinh đẹp của cô, làm nổi bật dáng người chữ S tinh tế, Dạ Âu Thần biết rõ dáng người cô rất đẹp, chỉ có điều bị phong cách quần áo thường ngày của cô giấu đi mà thôi.

Sau đó anh sờ qua... Sau đó mới biết... Hóa ra cô không màn hình phẳng giống như vẻ bề ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play