*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giọng nói của anh nghe giống như không có chút sức lực nào, còn mang theo chút run run.

Hàn Minh Thư không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lúc này của anh tĩnh mịch như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, cô không nhìn vào mắt anh, lại lặp lại câu nói vừa nãy.

Thế nhưng Dạ Âu Thần vẫn không động đậy, chỉ đưa tay nắm chặt lấy cô tay cô, giọng nói khàn khăn: “Em có biết, anh nhịn rất vất và hay không?”

Hàn Minh Thư kinh ngạc ngẩng đầu: “Biết, biết

Đương nhiên là cô biết

Trước kia cô cũng từng bị người ta bỏ thuốc tự nhiên biết nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ, nhưng chính vì biết nên cô mới không muốn để anh thống khổ một mình.

“Biết?” Dạ Âu Thần nheo mắt lại, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm, trên tay dùng sức một cái, Hàn Minh Thư bị kéo vào ngực anh: “Nếu biết, em còn dám tiến dén?”

Hàn Minh Thư khẩn trương chớp mắt mấy cái, lông mi như hai cánh quạt nhỏ không ngừng phe phẩy, có cần môi dưới một cái, sau đó nói: “Em lo lắng cho anh.”

Nói xong, cô rũ mắt xuống, mím môi mỏng như đang chuẩn bị ra một quyết định quan trọng nào đó. Một lúc lâu sau cô mới ngắng đầu, ánh mắt nhìn thắng vào anh: “Em muốn giúp anh.”

Nghe vậy, hô hấp của Dạ Âu Thần trở nên nặng nề hơn mấy phần, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”

Bộ dạng của anh nhìn rất đan sợ, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hàn Minh Thư vô ý thức rụt cổ một cái, thế nhưng nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt và vẻ mặt ẩn nhận của anh, cô đành đề sự khiếp đảm này xuống, chủ động đến gần anh.

“Em biết anh khó chịu, bây giờ là mùa đông, nếu anh ngâm nước lạnh cả một đêm thì sẽ bị bệnh mất

Nhìn cô càng ngày càng đến gần, bản thân Hàn Minh Thư cũng chủ mặc có mỗi một cái áo ngủ, về sau Dạ Âu Thần bảo cô mặc thêm một cái áo khoác, thế nhưng lúc đó bị Dạ Âu Thần ôm lấy hôn hít, quần áo dã ướt hết, lúc này đang dần lên cơ thể cô, đường cong mê người.

Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng sở trước mặt anh cũng đủ để Dạ Âu Thần lúc bình thường không thể khống chế nổi mình rồi.



Hàn Minh Thư mấp máy môi, chủ động đưa tay cời cúc áo của anh.

Hành động này đã nói lên tất cả.

Yết hầu của Dạ Âu Thần nhấp nhô, cúi đầu nhìn động tác của cô, đôi mắt chỉ còn lại một màu đen.

Xem ra, buổi tối ôm nay anh không chạy thoát được rồi.

Khi Dạ Mục Thầm bé Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư ôm cổ của anh, tai đỏ như máu, cô khể nói nhỏ vào tại anh: “Anh nhẹ một chút ”

Dạ Âu Thần khẽ hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”

Trong phòng tắm không có người, nhưng quân áo của hai người lại vương vãi đầy trên đất, thay vào đó ở trong căn phòng tối mờ, có hai thân thể đang quân vào nhau trên giường.

Ngo đèn vàng ấm ở đầu giường chiếu sáng cả căn phòng.

Vầng trăng trốn sau tầng mây, một lúc lâu sau mây dần dần tan đi.

Qua đêm nay, mọi thứ…. Đã khác.

Hàn Minh Thư tỉnh dậy rất sớm.

Lúc cô ở mắt, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một lớp màu xám xịt, lúc này chắc mới khoảng hơn sáu giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play