Nói xong, cô ấy chủ động tiến lên gõ cửa: “Cô Đoan Mộc, cô đã rửa mặt xong chưa?”

Trong chốc lát, cửa mở ra, Đoan Mộc Tuyết với đội mắt phiếm hồng đang đứng ở đó.

“Anh Thần…” Nhìn thấy Dạ Âu Thần, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết khẽ động, muốn tiến lên một bước, nhưng rồi lại nghĩ ra gì đó đang đứng yên tại chỗ, cô liếc mắt sang người hầu: “Cô xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Thần

Người hầu cử như đang trốn chạy mà rời đi.

Dạ Âu Thần không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ta: “Cô Đoạn Mộc

Môi của anh khẽ mở, giọng nói lạnh như băng “Lúc tôi ở bệnh viện cô đã chăm sóc tôi, tôi thực sự cảm ơn, nhưng không có nghĩa là tôi nhất định phải đính hôn với cô. Hơn nữa lúc trước khi tôi ở bệnh viện hình như cũng không yêu cầu cô chăm sóc đúng không?”

Nói như vậy nghe rất không biết tốt xấu, nhưng thực sự là lời nói thật, người hầu nhà Uất Trì nhiều như vậy, là cô ta tự xung phong muốn chăm sóc anh, mượn cơ hội để tiếp cận anh.

Đoan Mộc Tuyết mặt cắt không còn chút máu, không thể ngờ được Dạ Âu Thần lại nói trắng ra với minh như vậy, làm cô ta cảm thấy vô cùng bối rối.

Cô ta khó khăn mà mở miệng: “Anh Thần… Xin lỗi, em không muốn việc này để đổi hỏi anh đính hôn với em. Chuyện đính hôn này là do bể trên sắp xếp, ban đầu em cho rằng anh Thần cũng đồng ý.

“Vậy bây giờ cô biết rồi đây, sau này đừng có làm phiền nữa.” Giọng nói Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, căn bản không có chút tình cảm và ấm áp gì, thậm chí không hề có chút lưu luyến và đau lòng nào.

Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết đã trắng bệch, cô ta cắt chặt môi dưới của mình, viền mắt lại đỏ lên, cô ta cho rằng… ít nhất Dạ Âu Thần sẽ có chút thương hại, nhưng không ngờ được… anh không hề có chút cảm xúc nào.

Nghĩ đến vậy, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, Quang canhr ngoài hành lang xen kẽ vào nhai, bóng hình người đàn ông cao lớn đang đắm chìm dưới ánh đèn, lúc này khuôn mặt càng trở nên tuần tử, cũng không biết là do dục vọng quấy phá hay không, cho dù anh lạnh lùng từ chối cô ta như vậy, Đoan Mộc Tuyết vẫn cảm thấy từng động tác từng lời nói của của anh văn chạm vào tim cô ta như cũ.

“Anh Thần. Em biết, những điều anh nói em đấu biết, vì vậy hôm nay em cũng đến nhà Uất Trì để nói rõ với anh, nhưng ở đây mọi người cứ đi qua lại, anh có thể vào trong rồi nói được không?”

Cô ta buông mắt xuống, cắn chặt răng nói: “Em không muốn cho người khác nhìn thấy ”

Dạ Âu Thần mim môi, nhìn thoáng qua gian phòng sau lưng cô ta, nhớ đến ngày hôm đó cô ta đột nhiên chạy đến ôm trong phòng làm việc, anh cưới khẩy nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

“Anh Thần, nhưng em vẫn muốn giải thích với anh một chút.” Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh, cô ta kéo vạt áo xuống, nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, chắc thuốc đã có tác dụng rồi đúng không?

Nghĩ đến đây, đáy mắt Đoan Mộc Tuyết hiện ra một tia thỏa mãn. Chỉ cần là thuốc trong người anh có tác dụng, bản thân chỉ cần quyến rũ anh một chút, vậy thì những chuyện sau này liền trở nên đơn giản hơn rồi, cô ta sẽ chụp ảnh rồi tự mình đưa đến trước mặt Han Anh Thư, không tin cô không hết hy vọng.

Đợi cô hết hy vọng, Dạ Âu Thần tự nhiên sẽ rơi vào tay cô ta.

Càng nghĩa, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng đắc ý, ngập tràn lên khắp khuôn mặt và cả trong ánh mắt.

Trên trán Dạ Âu Thần cang chảy nhiều mồ hôi, trong thời tiết rét lạnh như vậy, anh lại cảm nhận được một luồng nóng bức dâng lên trong cơ thể anh, ngay từ lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết liền cảm thấy ngọn lửa đó bùng lên, cho nên khó kiềm chế được sự nóng này trong lòng.

Nhưng mà dần dần, Dạ Âu Thần nhận ra được có chỗ không đúng.

Ngọn lửa không biết từ đầu đến cử từ trong bụng bốc lên, sức mạnh ngày càng gay gắt, rất nhanh đã đến giữa lông mày của anh, đột nhiên, người phụ nữ trước mắt lại lộ ra bà vai trắng ngần.

Đoan Mộc Tuyết tiến từng bước đến gần anh: “Anh Thần, anh thấy em…”

Dạ Âu Thần nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xoay người cất bước rời đi. Trong lòng Đoạn mộc Tuyết cuống cuống, xông lên phải trước ôm lấy anh: “Đừng đi mà, anh Thần, anh nhìn em có được không? Nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái là được, em tuyệt đối không kém cô ta đầu, cô ta có thì em cũng có, anh nhìn em có được không?”

Cô ta dùng tay cố gắng ôm bên hông anh, thân hình mềm mại không ngừng chà sát lên người Dạ Âu Thần.

Cho dù bây giờ Dạ Âu Thần đã thấy có điều không ổn trong cơ thể, nhưng lý trí của anh vẫn tinh táo như vũ, sau khi Đoan Mộc Tuyết bắt đầu dán chặt lên người anh, anh không chỉ không thấy thoải mái mà càng cảm thấy chán ghét.

“Cút

Anh nổi giận mà mắng một câu, khi lạnh bốc quanh người làm cho Đoan Mộc Tuyết run rẩy, nhưng mà rất nhanh cô ta đã nắm lấy thắt lưng Dạ Âu Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play