Sao đột nhiên lại đổi giọng rồi?

Chẳng lẽ có âm mưu gì trong đó sao? Càng nghĩ Hàn Minh Thư lại càng thấy không yên lòng thể là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kiều Trị.

Kiều Trị nhận diện thoại của Hàn Minh Thư vào thời điểm còn đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điểm, thấy có gọi điện thoại cho mình, thế là lại chạy ra ngoài.

Người ở bên cạnh nhịn không được phần nàn.

“Sao gần đây buổi tối Kiều Trị nhận được nhiều điện thoại thế? Mỗi đêm đều có người tìm anh ta, rất cuộc là có chuyện gì nhỉ?”

“Tôi cũng không biết.”

“Ai, nhớ thời gian trước kia quá.”

Kiều Trị tìm một chỗ yên tĩnh nhận điện thoại của Hàn Minh Thư.

“Chị dâu nhỏ, đã muộn như thế này rồi còn gọi điện thoại cho em, có chuyện quan trọng gì sao?”

“Ừ” Hàn Minh Thư đem toàn bộ những chuyện vừa rồi một năm một mười nói cho Kiều Trị: “Tôi có chút lo lắng, nhưng tôi không tiền ra mặt, cho nên… Kiều Trị lập tức hiểu ý của cô: “Chị dâu yên tâm, em biết nên làm như thế nào, mà suy đoán của chị có lẽ đúng, em cũng cảm thấy Đoan Mộc Tuyết có vấn đề. Cô ta làm sao có thể dễ dàng từ bỏ Uất Trì Thầm như thể dựa theo tính cách của cô ta chắc sẽ gây bất lợi cho Dạ Mục Thần

Nghe thể, hơi thở của Hàn Minh Thư cứng lại: “Kia, “Bây giờ em chạy đến nhà Uất Trì, cố gắng không kinh động đến người bên ngoài, nhìn trước một chút rối nói tiếp.

Hàn Minh Thư nghĩ nghĩ: “Nếu không tôi đi với cậu.

“Không được chị dâu, nếu như có chuyện gì thật thì quá nguy hiểm… Nhưng chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt Uất Trì, trả lại hoàn chỉnh cho chị.” Hàn Minh Thư biết ý của anh ta, mình là phụ nữ, đi đến cũng không giúp được gì, khéo còn lại mang thêm phiên phức, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư ngồi trên giường một lát, cuối cùng lại nằm xuống chiếc giường đã được trải chăn sẵn.

Cô trở mình một cái, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.

Cô thực sự không muốn Dạ Âu Thần và ông ngoại anh xảy ra xung đột thậm chí là rạn nứt chỉ vì mình, cho nên lúc đó nhìn thấy quản gia bất đắc dĩ đứng trước cửa cầu xin anh quay về như vậy.

Hàn Minh Thư lại mềm lòng.

Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình quá dễ mềm lòng rồi, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp anh, làm sao có thể là lý do đơn giản như vậy được?

Ngẫm nghĩ lại, Hàn Minh Thư lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, ở tong nhà Uất Trì, cho dù Đoan Mộc Tuyết có mưu mô như thế nào cũng không thể thoát được ánh mắt của Uất Trì Thần đầu, trừ khi… Uất Trì Thần cũng giúp đỡ cô ta. Nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư bằng nhiên ngôi bật dây.

Trong lòng có một cảm giác không yên lòng nhưng mà cô mà chạy ra ngoài vào nửa đêm, lỡ dụng phải chuyện gì thì chỉ gây thêm chuyện cho Da Mạc Thảm mà thôi.

Cô cũng không hề quân câu nói Dạ Âu Thần nói với cô trước khi đi, chờ anh quay về.

Có sốt ruột đi nữa, cũng phải tin tưởng anh đúng không?

Anh nói chở anh quay về, vậy thì anh chắc chắn sẽ quay về.

Hàn Minh Thư không ngừng an ủi chính mình, lại nằm xuống lần nữa, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Hàn Minh Thư không hề cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa còn tỉnh đến phát điện, cầm điện thoại trong tay.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, đột nhiên điện thoại rung lên một hồi,

Hàn Minh Thư mở máy ra, nhìn thấy Kiều Trị gửi tin nhắn cho cô.

“Chị dâu đừng lo lắng, em đã đến nhà Uất Trì rồi, bây giờ em sẽ xem xét tình hình trước, nếu như có chuyện gì em nhất định sẽ giúp Uất Trì Thầm

Hàn Minh Thư chỉ có thể gửi lại cho anh ta một câu cảm ơn, sau đó nằm chặt điện thoại chờ đợi.

Nhà Uất Trì.

Một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau, người hầu bưng hai chén trà lên, lần lượt đề trước mặt Uất Trì Thần và Dạ Âu Thần

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play