Trong nửa tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như vậy giờ, sau khi Hàn Minh Thư ăn xong bánh bông lan bơ, bởi vì ngồi trên ghế phụ lái quả nhàm chán, cho lên Hàn Minh Thư lại buồn ngủ rồi “Buồn ngủ thì cứ ngủ dì, đến thì anh sẽ gọi an

Giọng nói của Dạ Âu Thần truyền đến từ trên ghế người lái, Hàn Một Từ không thể mở được mi mắt nữa, liền gật đầu: “Được.”

Sau đó cô tựa ra sau ghế, rất nhanh đã ngủ rồi. phải Trước là một đèn đỏ, sau khi Dạ Âu Thần dừng xe liền thấy cô đã hít thở đều rồi, đã ngủ sâu rồi liền điều chỉnh tăng nhiệt độ trong xe lên.

Chờ sau khi hết đèn đỏ, rõ ràng có thể nhận thấy được tốc độ xe Dạ Âu Thần đã chậm hơn.

Vốn dĩ là nửa tiếng có thể đến sân bay, lại bị muộn hơn hai mươi phút, Hàn Minh Thư ngủ cả dọc đường, mãi cho đến khi điện thoại trong túi rung lên cô mới tỉnh lại.

Mở to mắt, cô mới phát hiện bọn họ đã đến sân bay rồi.

Điện thoại trong túi cử rung lên.

Hàn Minh Thư ngơ ra một lát, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tổng An gọi điện thoại cho cô.

Cô có chút mơ màng, nhìn chiếc ghế đã được chỉnh lại rồi lại nhìn Da Mạc Thảm dạng ngồi trên ghế lại, sau đó bắt điện thoại, “Di Tong.”

Cô trực tiếp gọi dì Tổng trước mặt Dạ Mạc Thám, sau đó quan sát thử biểu cảm của Dạ Âu Thần, rất bình yên, giống như không có phản ứng gì đặc biệt cả “Ừm.” Tống An nhẹ nhàng trả lời: “Dì đã xuống máy bay rồi, bây giờ đang trên đường đi ra cổng, cháu…” Bà ấy dừng một lát, rồi lại nói: “Cháu đưa người đến chưa?”

Giọng nói của bà ấy rất nhẹ, nếu như không nghe cẩn thận thì Hàn Minh Thư cũng không nghe rõ lắm.

Cô gật đầu: “Vâng, cháu đến rồi.”

Sau khi trả lời, Hàn Minh Thư không kim nổi mà cảm thán trong lòng về sự cần thận của Tống An, bà ấy chắc sơ nói quá lớn sẽ làm cho Dạ Âu Thần nghe thấy, cho nên cố tình nói nhỏ đi.

Nói xong, Tống An gật đầu: “Được, vậy thì gặp nhau ở cửa ra nhé.”

Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó thảo đai an toàn ra.

“Em đi đến cổng đón dì ấy, anh vẫn là cử ở trong xe di

Còn chưa nói xong, Dạ Mạc Thám đã thảo dây an toàn, mở cửa xuống xe,

Hàn Một Từ ngơ ra, cũng bước theo xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô chuẩn bị đi qua cổng ra, lại bị Dạ Âu Thần gọi lại

Sau đó Dạ Âu Thần cởi áo khoác trên người mình ra, đắp lên người cô.

Hàn Minh Thư: “Không được, như vậy anh sẽ lạnh.”

Dạ Âu Thần sửa lại nút áo, mặt lạnh lùng mà nói: “Đứng vững.”

Hàn Minh Thư đang ngọ nguậy thất anh nói như vậy đành dừng lại, sau đó ngơ ngáo mà nhìn Dạ Âu Thần mặc áo lên người cô, nhìn không được mà nói: “Em không có lạnh.”

Nghe lời này, Dạ Âu Thần liếc có một cái, lạnh lùng nói: “Em vừa mới tinh ngủ, nhiệt độ chỗ này lại thấp, dám nói mình không lạnh hả?”

“Cho dù là em lạnh, nhưng anh cởi áo khoác đi anh sẽ lạnh hơn.

Sau khi Dạ Âu Thần mặc áo cho cô xong, tay cắt giác mà hưởng về vành tại của cô, nhìn thấy vành tai xinh xắn kia, nhịn không được mà lấy tay véo nhẹ, tiếng gió thổi qua, “Anh là dàn ông” XI.

Hàn Minh Thư không nhịn được mà nói thẩm trong lòng.

Chẳng qua là đàn ông mà thôi, cũng không phải là người máy, làm sao lại không lạnh được? Nhưng mà tam lòng của anh, Hàn Minh Thư hiểu rõ, bởi vì bản thân vừa ngủ dậy, nên anh sợ cô xuống xe sẽ bị lạnh mà thôi.

Nghĩ một lúc Hàn Minh Thư cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của Dạ Âu Thần, nếu anh đã tình nguyện quan tâm cô như thế này thì cô cứ nhận là được.

Sau khi nghĩ thông suốt xong, Hàn Minh Thư đuổi theo bước chân Dạ Âu Thần.

Hai người chờ ở lối ra, mỗi khoảng thời gian đều có máy bay đến, người đi ra đi vào rất nhiều, Hàn Minh Thư nhìn người đồng nghìn nghịt trước mắt, có chút lo lắng chút nữa sẽ không tìm được Tổng An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play