Về phần gối, chăm ga giường đều đã trải xong, trên bàn trang điểm còn trưng bày các loại mỹ phẩm khác nhau.

Nhìn tới đây, Hàn Minh Thư đột nhiên hơi kinh ngạc: “Không phải đến quần áo anh cũng chuẩn bị luôn rồi đấy chứ

Nói xong, cô bước đến trước tủ quần áo, sau khi mở cửa tủ ra thì ngây người.

Quả nhiên như cô nghĩ, quần áo cũng đã chuẩn bị xong.

Khó trách… Anh cứ khăng khăng khẳng định bảo cô mang mỗi người tới là được.

Nhìn thấy những thứ đã chuẩn bị đầy đủ này, Hàn Minh Thư cảm thấy cái rương hành lý này của cô thật là dư thừa. Sau lưng truyền tới cảm giác ấm áp, Da Mạc Tham đưa tay ôm lấy cô, bàn tay lớn đặt vào hông có, tiếng nói khàn khoản vang lên bên tai cô.

“Về sau em sẽ ở đây”

Khi ảnh nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, hơi ấm như xuyên qua làn da cô tiến vào trong máu, sau đó lại theo máu chảy vào trong lòng cô.

Hàn Minh Thư cảm thấy tim mình đập vô cùng kịch liệt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nói một câu: “Tiền thuê nhà… Em sẽ trả cho anh”

Nghe vậy, cơ thể người phải sau cứng đờ.

Hàn Minh Thư sợ anh hiểu lầm nên lên tiếng giải thích trước: “Ông ngoại anh không thích em, nếu như em lại thỏa mái dùng đồ của anh, ở chỗ của anh, vậy em đúng là…”

Dứt lời, Hàn Minh Thư cảm giác được người phải sau ôm cô chặt hơn, giọng nói lạnh lùng chui vào trong lỗ tại của cô.

“Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

Lời nói này khiến trái tim Hàn Minh Thư rất rung động, không để cô kịp phản ứng, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần đã rơi xuống cổ của cô: “Cho nên không cần phải có gánh nặng trong lòng, của anh chính là của em.

Anh là của riêng cô?

Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, khi có đang chuẩn bị nói chuyện thì cảm nhận được đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần đang từ từ di chuyển lên, sau đó hôn nhẹ lên vành tai cô.

Khi đôi môi mỏng của anh chạm vào vành tai cô, cô cảm giác cả người như bị điện giật, cảm giác ngứa ran lan truyền khắp tứ chi, cơ thể cô cứng ngắc, không thể động đậy.

Ngay sau đó, đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần chậm rãi dời xuống, ở phần gáy của của cô hôn hết cái này đến cái khác.

Hàn Minh Thư cảm thấy da gà toàn thân đang dựng đứng hết cả lên, nếu như cứ để anh tiếp tục thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Mặc dù cô với anh đã xác định quan hệ với nhau, nhưng mà… Cô không muốn nhanh như vậy.

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư run giọng nói: “Em, em muốn đi tắm rửa,

Động tác của người phía sau dừng lại, sau đó cười khẽ: “Cùng nhau?

Cô bị dọa đến không nói nổi một lời nào, nghien hong trận trời.

Ngay khi Hàn Minh Thư cho rằng anh thật sự muốn phát sinh chút gì đó với cô thì Dạ Âu Thần lại đứng thằng người, nhẹ nhàng bóp phần gáy cô.

“Đi thôi.”

Cô vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu, chân tê cứng.

“Không đi, chẳng nhẽ muốn anh ôm em đi sao?” Lúc này Hàn Minh Thư mới khó khăn di chuyển bước chân, cấp tốc đi vào trong nhà tắm,

Sau khi vào phòng tắm, Hàn Từ dán lên cửa đưa tay che trái tim đang đập bang bang, một lát sau cô mới nhìn bản thân trong gương.

Khuôn mặt và cổ cả tại đều đỏ

Cô hơi nghiêng người sang, đưa mắt nhìn sau gáy, nơi đó bị Dạ Âu Thần để lại mấy dấu màu hồng nhạt.

Nhìn thoáng thì không rõ, nhưng nếu nhìn kỹ, màu sắc đang dần trở nên đậm hơn.

May mà bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè, những dấu vết này cô phải che thế nào?

Hàn Minh Thư vừa quở trách Dạ Âu Thần ở trong lòng, vừa mở vòi sen ra tắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play